Chuyện tình ông bà nội. Cha tôi chưa từng gặp qua ông nội tôi một lần. Mỗi lần nhắc đến ông nội, trên gương mặt cha đều mang theo nỗi buồn man mác. Ông nội đi lính. Năm 1963, ông ra trận. Lúc ấy, bà nội tôi mang thai cha tôi được 6 tháng. Bà nội bây giờ mắt đã mờ, tóc bạc trắng búi gọn trên vành khăn mỏ quạ. Bà hay kể chuyện ngày xưa cho chúng tôi nghe. "Lúc biết tin sắp đi lính, ông ấy chuẩn bị cho bà rất nhiều thứ. Ông chúng bây mất năm ngày giời để gánh nước đổ đầy hai bể lớn trong nhà, lại xay lúa giã gạo đầy mấy chum, rồi ông ấy lợp lại mái nhà cho bà, còn đóng cũi cho cha chúng bây nữa đấy.." "Ông ấy nhập ngũ, đóng quân ở tỉnh bên. Lúc ra trận, đi qua làng này, ông chúng bây còn lén rời hàng ngũ để chạy về nhà.. Ông ấy đứng tít ngoài bờ tre, nói lớn dặn bà phải ăn đầy đủ, đồ vật trong nhà có hỏng thì nhờ người sửa, bao giờ thống nhất thì ông ấy về.." Bà nội lấy khăn tay trong túi, chấm nước mắt. Bà nói lúc ấy bà chưa kịp đáp lại, ông nội đã chạy vội đi. Đoạn sau bà không kể nữa, nhưng chúng tôi sớm đã khắc sâu trong lòng. Ba năm sau đấy, bà nhận được tin ông đã hy sinh rồi. Lúc ấy cha tôi còn chưa đầy ba tuổi. Bà nhận được một tệp giấy tờ cùng chứng minh thư của ông, một cái áo khoác kaki thêu tên ông trên túi áo trước ngực, là áo bà may cho ông. Lại thêm một vài lá thư viết tay, có lá đã nhàu nát, vấy bẩn bùn đất. Những lá thư ấy, thất lạc đi nhiều nơi nhưng cuối cùng vẫn về được đến tay bà nội, đến bây giờ vẫn được bà cất kĩ, trân trọng như bảo vật. Có lá thư, lần nào đọc lại bà nội cũng khóc rất nhiều. "13.6. 1964 Mình khoẻ, gia đình khoẻ chứ? Con ta đã lớn bằng chừng nào nhỉ? Tôi còn chưa biết là thằng cu hay cái tí cơ đấy. Mình giúp tôi chăm con, chăm cha mẹ. Vất vả cho mình rồi. Khi nào thống nhất, tôi trở về, thay mình làm hết, mình mừng nhé!" "24.2. 1965 Tôi với anh em ở trong rừng nhiều muỗi quá, lại nhớ nhà mình ạ! Không biết con ta bây giờ thế nào rồi nhỉ? Đợi khi trở về, tôi dạy nó khúc hành quân, vui phải biết! Mình dạo này thế nào nhỉ? Mình đẹp quá, tôi lo. Bao giờ mà nhận được giấy báo tử của tôi, mình mới được phép tái giá đấy nhé. Còn không tôi chưa cho phép, mình cấm có được làm, mình phải chờ tôi về." * * * Sau này, bà nội một mình nuôi cha tôi lớn khôn, chăm chúng tôi đến tận bây giờ. Bà hay ôm ảnh ông trong lòng, nói thì thầm: "Mình đợi tôi dưới đó, nhất định phải đợi tôi đấy!" * * * Tình yêu ở niên đại đó chính là một đời - một người và mãi mãi. * * * Cre: Facebook