Truyện Ngắn Chuyện Sau Này - Hướng Tử

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hướng Tử, 2 Tháng mười hai 2021.

  1. Hướng Tử ủng hộ truyện của mink nhé

    Bài viết:
    8
    Tên truyện: Chuyện sau này

    Tác giả: Hướng Tử

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, ngôn tình, hiện đại.

    Văn án: Thích thầm một người rất lâu chính là cảm giác gì? Là ngày ngày sống trong chờ đợi. Bỏ lỡ một người lại chính là cảm giác gì? Là cho trái tim này không thể yêu thêm một ai nữa. Tôi thích cậu lâu như vậy đó, tình cảm này cả thế giới đều biết.. chỉ riêng cậu không biết, không muốn biết. Chuyện sau này của chúng ta đều sẽ do chúng ta tự vẽ nên. Nhưng cho dù tôi có vẽ thế nào thì chuyện của tôi cũng chẳng có cậu nữa rồi!

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hướng Tử - Việt Nam Overnight

    [​IMG]
     
    Nàng Mơ, Táo ula, Linh Chip3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2021
  2. Hướng Tử ủng hộ truyện của mink nhé

    Bài viết:
    8
    Phần 1: Quá khứ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhắc tới thanh xuân có lẽ ai cũng sẽ nghĩ tới quãng thời gian tuổi trẻ với những mối tình ngày nào của mình. Tôi cũng vậy, vẫn thổn thức khi nghĩ về chàng trai cùng bàn năm ấy, vẫn còn nhớ rõ từng dáng vẻ, nụ cười đã khiến tôi hạnh phúc và khổ sở biết bao. Tôi nhớ lần đầu tiên thấy cậu chính là bị nụ cười của cậu thu hút. Những rụng động đầu đời có lẽ bắt đầu từ đó.. Lần đầu tiên tôi chủ động tìm thông tin của một chàng trai, lần đầu tiên mạnh dạn nhắn tin với cậu, lần đầu tiên tôi mặc kệ người khác đánh giá mà đòi ngồi cạnh cậu. Tôi khi đó chỉ muốn gần cậu nhiều hơn, muốn bên cậu thật lâu, muốn thanh xuân của cậu luôn có hình bóng của tôi. Quả thật trong ba năm cấp ba, tôi là người con gái duy nhất được gần gũi bên cạnh cậu. Tôi cũng nhớ lần đầu tiên nói thích cậu, cũng là lúc tôi biết cậu mới chia tay bạn gái. Cậu ấy đã nói với tôi hãy đợi cậu ấy 10 tuần, tôi thực sự đã đợi, không chỉ 10 tuần mà đợi cả 3 năm cấp ba của tôi, đợi đến khi cậu cùng người con gái cậu yêu nắm tay nhau bước vào lễ đường. Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy bản thân thật ngốc. Ai cũng hỏi tôi tại sao phải khổ sở như vậy? Đến tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết năm đó là cậu ấy cho tôi nụ cười, là cậu ấy thay đổi tôi trở nên tốt đẹp hơn, là cậu ấy ở bên cạnh khi tôi cần nhất, cũng chính cậu ấy là người cho tôi can đảm để chờ đợi. Thích cậu là tôi tự nguyện, từ lâu đã chẳng cần đáp lại nữa rồi.. mà cũng không thể đáp lại nữa rồi.

    Giữa chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm, đến nỗi đi đâu tôi cũng thấy cậu ấy. Giống như mỗi cơn gió, mỗi bông hoa, mỗi đám mây trên bầu trời cao kia đều cố gắng vẽ lại hình bóng của cậu. Chúng sợ tôi quên cậu, nhưng thật sự là không thể quên được. Tôi còn nhớ những năm tháng đó tôi ỷ lại vào cậu thế nào, chắp vá từng câu chuyện vụng về để nói với cậu, tôi nhớ cả dáng vẻ mất ăn mất ngủ khi thấy người khác tỏ tình với cậu nữa. Thật may mắn vì cậu đã từ chối cô ấy, nếu không tôi của lúc đó sẽ rất khổ sở đó. Cậu ấy dịu dàng lắm, tôi luôn được là ngoại lệ của cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy cũng ngốc lắm, ngốc đến nỗi không thể hiểu được tâm ý của tôi. Đến khi ra trường, tôi vẫn lặng lẽ ôm theo tình cảm của mình mà rời đi, nhưng cậu lại luôn nghĩ lời tỏ tình của năm ấy là trò đùa ngây dại. Để kể về chuyện của chúng tôi có lẽ tôi phải viết tiểu thuyết mất thôi.. Mà làm gì có tiểu thuyết nào đẹp bằng chuyện của chúng tôi nhỉ?

    Thật là, nhớ lại làm tôi khóc mất rồi. Tệ thật đấy, đến giờ phút này tôi vẫn không thể quên đi được. 10 năm rồi, tôi vẫn còn ngồi đây ngốc nghếch nghĩ về cậu như thế. Bạn bè của tôi ai cũng đều có gia đình nhỏ của riêng mình rồi vậy mà tôi vẫn chưa thể yêu thêm một ai. Bố mẹ cũng bắt đầu giục tôi kết hôn rồi. Họ nói tôi phải nhìn về phía trước, họ nói tôi đừng chìm đắm trong quá khứ, nói tôi phải đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng chẳng có ai nói với tôi làm sao để quên được cậu. Điều tôi tiếc nuối nhất bây giờ là lúc đó không thể trực tiếp thẳng thắn đứng trước mặt cậu để nói ra ba chữ: "Tao thích mày!" để giờ đây cũng chỉ biết ôm kỉ niệm một mình. À, tôi cũng suýt quên mất đó. Ngày ra trường tôi đã viết cho cậu một bức thư, trong đó là toàn bộ tâm ý của tôi. Chỉ là tôi đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy hồi âm. Lâu như vậy khiến tôi suýt quên mất đi sự tồn tại của bức thư này. Đó là lần cam đảm nhất trong cuộc đời của tôi khi đó. Tại sao nhỉ? Tại sao không trả lời tôi?

    "Tao đói quá!"

    "Kệ mày chứ!"

    "Bánh rán đây, mau ăn đi, nhanh không chúng nó ăn hết giờ!"

    "Sao mày bảo kệ tao cơ mà."

    "Nào há miệng ra. Mày ăn nhiều như vậy sao vẫn gầy thế nhỉ? Ngon không?"

    "Bánh Tuấn mua đương nhiên phải ngon rồi!"

    * * *

    "Mày ơi t mệt quá!"

    "Sao trán nóng thế này, ở nhà lại không mặc ấm rồi đúng không?"

    "Tao có mặc ấm mà!"

    "Thôi nằm xuống bàn, tao xuống phòng y tế lấy thuốc cho. Ngoan!"

    * * *

    "Tao đến tháng rồi, đau bụng quá!"

    "Ở lớp không có nước ấm đâu."

    "Tao thực sự đau lắm!"

    "Đau chỗ nào, tao xoa cho nhé!"

    "Thôi, mọi người thấy lại hiểu nhầm."

    "Thế đợi chút, tao đi tìm dầu gió cho mày. Ngoan!"

    * * *

    "Sao mày lại nằm lên tay tao?"

    "Tao buồn ngủ quá, mượn tay một chút."

    * * *

    "Sao nay lạnh thế nhỉ? Mày có lạnh không Tuấn?"

    "Đương nhiên là có rồi."

    "Mày phải nói không chứ?"

    "Đây, áo đây, mặc vào đi."

    * * *

    Bỗng tiếng nhạc quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ bao giờ nữa..

    "Alo?"

    "Có phải Linh đấy không?"

    "Đúng rồi, là mình đây. Bạn là?"

    "Sao, không nhận ra lớp trưởng rồi à?"

    Lớp trưởng? Là Vy sao? Lớp trưởng cấp 3 của tôi, cũng là người đầu tiên biết tôi thích Tuấn. Đúng là đã lâu không nói chuyện với nhau rồi.

    "Là mày sao Vy! Sao nay lại có nhã hứng gọi điện cho tao thế?"

    "Thì sắp 20/11 rồi đó mày, tao tính tổ chức họp lớp, tiện về thăm thầy cô luôn. Dù sao cũng 10 năm rồi còn gì!"

    "À, ra vậy. Mày cứ sắp xếp đi, tao nhất định sẽ tới."

    "Ok! À nghe nói mày chưa lập gia đình, nhưng nếu có người yêu thì hãy mang cả người yêu tới nhé. Lần họp lớp này mỗi người sẽ đưa cả gia đình mình tới đó."

    "Ừm.. tao biết rồi."

    Sau khi chào tạm biệt thì tôi tắt máy. Trái tim tôi lúc này dường như đã không thể kiểm soát được rồi. 10 năm qua tôi chưa từng gặp lại cậu, hôn lễ của cậu tôi cũng không tới. Vậy mà.. lại sắp có thể gặp nhau rồi, còn có thể gặp mặt gia đình nhỏ của cậu ấy. Nghe nói cậu ấy đã có một bé trai đáng yêu. Tôi nên vui hay buồn đây? Tôi rốt cuộc là đang mong chờ hay sợ hãi đây?
     
    Nàng Mơ thích bài này.
  3. Hướng Tử ủng hộ truyện của mink nhé

    Bài viết:
    8
    Phần 2: Hiện tại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng trước gương tôi nhìn bản thân một lúc, nhìn xem vết quầng thâm mắt đã được che kĩ càng hay chưa, rồi lại nhìn trang phục mình mặc hôm nay. Tôi nhớ cậu ấy từng nói tôi hợp với quần jean và áo phông nhất, tuy đơn giản nhưng làm nổi bật đôi chân của tôi hơn vậy nên hôm nay tôi đã chọn chiếc áo phông màu trắng cùng chiếc quần jean màu xanh. Lời thoại để bắt chuyện với cậu tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều rồi, chỉ mong cho cậu đừng quên tôi. Cuối cùng thì đối mặt vẫn phải đối mặt. Tôi đã trốn tránh quá lâu rồi. Cầm lấy chiếc áo khoác dài, tôi hít thở sâu một cái rồi mỉm cười bước đi.

    Suốt đường đi tôi chẳng dám nghĩ tới bất cứ điều gì, chỉ biết nhắm mắt mặc phó cho tài xế lái xe. Đến lúc mở mắt ra đã thấy khung cảnh quen thuộc nhưng lại có chút mới lạ ở đằng trước. Ngôi trường cấp 3 của chúng tôi đã thay đổi rồi, mỗi con người chúng tôi cũng thay đổi rồi. Chợt trong lòng có một thứ cảm giác rất khó chịu, chắc là tiếc nuối. Đã 10 năm rồi, tôi chưa từng quay trở lại đây. Bước xuống xe, tôi lại có chút sợ hãi, lại muốn quay trở về.. Cậu ấy liệu đã đến chưa nhỉ? Tôi.. tôi có nên bước vào hay không? Tôi..

    "Linh?"

    Nghe thấy tiếng gọi tôi liền quay người lại liền thấy Hùng, bên cạnh còn có một người phụ nữ và một bé gái chắc đã học lớp một rồi. Mắt tôi chợt nhoè đi một chút. Hùng có lẽ là người bạn nam tôi khá thân thời cấp 3, cậu ấy ngồi ngay sau tôi, cũng là người đã cho tôi rất nhiều lời khuyên trong chuyện tình cảm đơn phương này. Tôi nhớ năm đó cậu ấy cũng giống tôi, vẫn là ba năm đều đơn phương một người. Hôm nay thấy cậu có một gia đình nhỏ hạnh phúc như này tôi cũng cảm thấy vui mừng.

    Tôi gật nhẹ đầu với cô gái thay cho lời chào rồi nhìn sang Hùng đáp lại:

    "Đã lâu không gặp rồi!"

    Sự có mặt của Hùng đã giúp tôi bớt căng thẳng hơn rồi, tôi đã có thể tươi cười hơn rồi. Có lẽ cậu ấy cũng xúc động rồi, chỉ thấy cậu ấy nhìn tôi một lúc, ánh mắt cũng trở nên khó hiểu, rồi liền có chút đượm buồn. Thấy tôi chỉ tới một mình chắc cậu ấy cũng nhận ra rồi. Tôi cũng chỉ biết cười rồi quay sang bắt chuyện với bé gái:

    "Cháu thật đáng yêu, cháu tên là gì nhỉ?"

    Cô bé có vẻ hơi sợ người lạ, nghe thấy mình bị hỏi liền nép vào người mẹ chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn tôi.

    "Ơ kìa chào bác đi con! Cháu tên là Tâm, chắc gặp người lạ nên có chút ngại ngùng."

    Vừa kéo con gái người phụ nữ vừa quay lại đáp lời tôi. Vì tôi cũng từng phải chăm em nhỏ nên tôi biết rất rõ tính của con nít. Lấy từ trong túi một cái kẹo đưa cho bé, bé liền nhận lấy rồi nhoẻn miệng cười với tôi.

    "Ừm.. chúng ta mau vào thôi!"

    Hùng vẫn chẳng nói gì nên tôi đành phải mở lời đề nghị, tôi cũng có thể nhận ra ánh mắt dò xét của vợ cậu ấy. Cô ấy không phải đã hiểu lầm gì rồi chứ?

    Bước vào lớp học tôi thấy mọi người đều đang rất bận rộn trang trí. Thấy tôi và gia đình Hùng, mọi người đều dừng tay cùng chạy tới nói chuyện hỏi han. Đúng là cứ ngỡ như ngày hôm qua mà, ai cũng đều thành đạt, ai cũng thay đổi rất nhiều.

    "Cô gái cuối cùng của tổ 2 đây rồi!"

    Phong vẫn nhiệt tình như ngày nào. Vì tổ tôi chỉ có hai người con gái nên chúng tôi cũng rất được cưng chiều. Bây giờ nhìn mọi người ai cũng hạnh phúc tôi thực sự rất vui. Chỉ là tìm mãi cũng không thấy hình bóng tôi ngày đêm mong nhớ.. có lẽ cậu ấy vẫn chưa tới.

    Sau khi cất gọn đồ đạc, tôi nhanh nhẹn bắt tay vào phụ giúp mọi người chuẩn bị thì bỗng thấy một cậu bé đang ngồi ở cuối lớp tự chơi một mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật quen thuộc, rất giống với người đó.

    "Cháu đang làm gì vậy?"

    Cậu bé ngước mắt lên nhìn tôi, hàng mi dài khẽ chớp chớp sau đó lại cúi mặt xuống phụng phịu:

    "Cháu đang đợi bố mẹ về!"

    "Vậy sao, vậy để cô chơi cùng cháu, chúng ta cùng đợi bố mẹ cháu về được không?"

    "Được ạ!"

    Ngồi xuống bên cạnh, tôi lại móc ra vài viên kẹo nhỏ đưa cho bé. Càng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ này tôi lại càng thấy giống cậu. Đây là con trai của cậu sao?

    "Cháu tên là gì vậy?"

    "Cháu tên Gia Bảo ạ. Bố cháu nói cháu tên của cháu hay nhất trên đời. Bố còn nói cháu chính là bảo bối của cả nhà nữa đó!"

    Trái tim tôi chợt thắt lại. Kỉ niệm của 10 năm trước lại ùa về. Gia Bảo.. Gia Bảo sao..

    "Tuấn! Mày thấy tên Bảo có hay không?"

    "Thích ai tên Bảo hả?"

    "Không!.. Sau này nếu mày sinh con trai hãy đặt tên là Gia Bảo nhé!"

    "Tại sao?"

    "Bảo trong bảo bối. Đứa bé đó chính là bảo bối của mày, nghĩ tới cái tên này mày sẽ yêu thương nó nhiều hơn."

    "Nhảm nhí."

    Sau đó chúng tôi lại chí choé với nhau, chỉ là không ngờ một câu nói đùa của tôi mà cậu ấy lại để tâm như vậy. Vậy mà tại sao lá thư năm đó cậu không hồi đáp lại khiến tôi sống trong mơ hồ 10 năm nay chỉ biết vùi đầu vào công việc?

    "Khụ khụ!"

    Tiếng ho của Gia Bảo đánh thức tôi. Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó lại kia tôi liền cảm thấy đau lòng. Tôi thực sự rất thích cậu bé. Trước kia khi còn nhỏ tôi cũng rất hay ho, mỗi lần ho đều rất nặng nên cổ họng tôi rất yếu, lúc nào trong người cũng phải có thuốc. Mấy năm nay tôi ở nước ngoài cũng biết tới một loại thuốc rất hiệu quả, hình như cậu bé sẽ dùng được. Tôi liền cầm điện thoại lên tra, quả thật là có thể dùng được.

    Đứng dậy rót một cốc nước ấm, tôi lấy thuốc định đưa cho cậu bé uống. Bé có lẽ cũng rất tin tưởng tôi, tay liền nhận lấy thuốc nhưng chưa kịp uống đã bị một tiếng gọi làm giật mình:

    "Bin!"

    "Mẹ!"

    Rồi cậu bé chạy đi về nơi phát ra tiếng gọi. Nhìn theo hình bóng đó, tôi đã gặp cậu. Chúng tôi vậy mà đối mặt rồi. Cô gái ôm lấy Gia Bảo rồi xem xét viên thuốc trên tay, khuôn mặt đang lo lắng cũng dịu dàng hơn. Bỗng một giọng nói lớn làm tôi giật mình:

    "Cậu không biết là trẻ con không được uống thuốc linh tinh sao?"

    Tôi nhất thời chết lặng, nhìn lông mày cậu nhíu chặt, đôi mắt nhìn tôi đầy chất vấn. Cậu ấy đang quát tôi sao? Cậu ấy cho rằng tôi đang hại con cậu ấy sao? Cậu ấy không tin tưởng tôi đến vậy sao? Hàng ngàn câu hỏi vây quanh trong đầu tôi, tôi như người bị câm không thể nói ra lời giải thích. Tôi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh khi chúng tôi gặp lại. Chỉ là không ngờ tới sẽ rơi vào kết cục như này.. Có phải tôi đã làm sai rồi không?

    "Anh! Đây là thuốc tốt."

    Cô gái vừa nói chuyện với cậu chắc là vợ cậu rồi. Cô ấy thật sự xinh hơn trong ảnh rất nhiều. Bảo Trâm.. cô ấy là một người con gái may mắn, ít nhất là may mắn hơn tôi rất nhiều.

    "Chị, chị mặc kệ lời anh ấy đi. Em đã tìm thuốc này rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy. Chị có thể cho em biết nơi bán không ạ?"

    Trâm tiến tới cầm lấy tay tôi cười một cách ngọt ngào. Từ trong ánh mắt của cô ấy tôi không nhận ra sự ác ý nào cả, chỉ thấy sự quan tâm chân thành của một người mẹ lo lắng cho con của mình.

    "À được, được chứ. Thuốc này ở bên Mĩ, là người quen của chị mua hộ. Nếu em cần chị sẽ mua hộ em!"

    "Vậy em cảm ơn chị. Cũng cảm ơn chị vừa nãy đã chăm sóc cu Bin."

    "Không có gì đâu."

    Sau đó tôi lại lén nhìn về phía cậu, bất chợt bắt gặp ánh mắt bối rối của cậu cũng đang nhìn tôi.

    "Xin lỗi, vừa nãy.. tôi không biết là cậu có thuốc này.. tôi cứ tưởng.."

    "Tưởng mình vẫn là đứa trẻ ngốc nghếch hậu đậu của năm đó sao?"

    Thấy sự lúng túng của cậu tôi cũng bớt buồn hơn, lại cảm thấy cậu vẫn giống năm đó, mỗi lần xin lỗi đều là dáng vẻ ấp úng như này. Câu nói đùa của tôi đã giúp bầu không khí hết căng thẳng và ngượng ngùng, mọi người lại liền nhìn nhau mỉm cười.

    "Chị chắc là chị Linh phải không ạ?"

    Trâm đột nhiên hỏi tôi khiến tôi có chút bất ngờ. Cô ấy vậy mà lại biết tôi sao?

    "À chẳng qua em thấy mọi người đều nhắc nhiều tới chị. Anh Phong cũng từng nói cùng bàn với anh ấy và chồng em còn có chị Linh nữa."

    "Vậy sao, chị là Linh."

    Hai tiếng "chồng em" của Trâm khiến tôi cảm thấy chua xót, khiến tôi tự ý thức rõ hơn bao giờ hết rằng cậu ấy vĩnh viễn cũng không thể thuộc về tôi nữa rồi. Mà vốn dĩ là chưa từng thuộc về tôi..
     
    Nàng Mơ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...