Trong cơn mưa chiều hè Nhưng lòng lại buốc giá Những ngày xưa ùa về Nồng mùi khói thuốc lá. Ông tôi nằm trầm ngâm Trên tay cầm điếu thuốc Mưa vẫn rơi lâm râm Bỗng hóa thành trút nước. Nhớ về những ngày trước Ông kể cho tôi nghe Bà và ông quen biết Cũng vào một chiều hè. Ông không nhớ hôm ấy Bầu trời nắng hay mưa Nhưng ông hiểu từ đấy Ông đã trót yêu bà. Hai tâm hồn lạc lõng Tìm đến được với nhau Như tìm được sự sống Không còn những nỗi đau Như loài chim chung thủy Yêu chỉ một mà thôi Yêu từ trong suy nghĩ Yêu không cần phải nói. Nhưng giông bão ập đến Ông và bà chia xa Ông trách mình tệ quá Vì không giữ được bà. Bao năm qua vẫn thế Căn nhà vẫn lặng thinh Đến ngày nay nhìn lại Ông không nhận ra mình Bỗng thấy lòng trống rỗng Bỗng không thích đám đông Sợ đêm nay thức trắng Lại ôm nỗi nhớ mong. Ông nhớ bà da diết Cầu sao chỉ là mơ Da diết và tha thiết Con thuyền rất nhớ bờ.