Kinh Dị Chuyện Ma Ở Quê Ngoại - Dung Milo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Dung Milo, 2 Tháng mười 2018.

  1. Dung Milo

    Bài viết:
    18
    Truyện Ma Ở Quê Ngoại

    Tác giả: Dung Milo

    * * *

    Năm đấy bà nội vợ em ốm nặng, nghe kể lại bà phải đi cấp cứu ngay trong đêm từ HD lên Bạch Mai, Hà Nội. Bố vợ em lúc đấy đang làm lái xe ở trên thủy điện Sơn La, cũng bị gọi về gấp. Mọi người sợ bà không qua khỏi. Nhà ông bà nội vợ em có 5 người con, bác cả đã mất cách đấy vài năm, sau đó đến bố vợ em tên S, rồi tới cô V, cô N và cô T. Hai cô cũng đã chồng con đầy đủ, cô T đang học tại HN hiện tại bây giờ chỉ có nhà vợ em và bác nhà bác T là ngay sát bên nhà bà. Lúc bà đưa đi cấp cứu đến bệnh viện tỉnh, người ta cho chuyển viện luôn mà chẳng giải thích gì, chỉ đoán bà bị tim. Mà cũng lạ, ông em kể là, hôm đấy bà vẫn làm việc bình thường, cơm nước lợn gà xong bà bảo ông đợi bà ra sau nhà cấu ít rau sống ở gần ao về rồi ăn cơm luôn. Ông cũng ừ rồi đi tắm trước, lúc sau ông vào mâm đợi mãi mà bà chưa về, cứ nghĩ bà còn qua nhà em chơi với cháu nên kệ. Gần 6 rưỡi mà chưa thấy bà lên nhà, trời bắt đầu tối rồi, ông bực mình gọi bà thì không thấy thưa, lúc này ông mới lo chạy lên nhà vợ em kêu mẹ em cùng ông đi tìm bà. Hai người vòng ra sau nhà thì gặp bác V, bác V này là vợ của bác T đã mất, thấy hai ông con chạy ra sau mới hỏi chuyện. Ông hỏi có gặp bà không thì bác nói không thấy, vì bác làm vườn từ chiều mà. Vườn sau nhà ông em rộng lắm, ba nhà chia nhau ra làm đất trồng rau. Ông em còn có một chuồng gà ở đấy nữa, cái ao tù thì ở cuối vườn, đối diện với cái ao đấy là vườn của một nhà đã bỏ hoang nhiều năm. Ông quả quyết có nhìn thấy bà vào vườn nên giục bác và mẹ vợ em chạy vào tìm ngay, ai cũng hướng đến cái ao tù đầu tiên. Mẹ em kể lại lúc đấy nhìn ông sợ lắm, chưa bao giờ mẹ thấy ông mất bình tĩnh đến vậy, ông vợ em làm trong quân đội, cũng lên được đến hàm tá rồi mới về hưu, nói chung là rất minh mẫn dù đã gần 70 rồi. Lúc gần tới cái ao khuất sau đống rơm, tự nhiên mọi người thấy sợ lắm, mồ hôi tóa ra và lạnh khắp sống lưng. Ai cũng đi chậm lại, mắt mở căng ra, lúc tới gần ao không thấy bà đâu ông lo lắm, ông cố bình tĩnh dặn mẹ em và bác V đi xung quanh xem sao, ông đứng lại nhìn vào mặt nước xem có gì không. Cái ao cũng không phải ao to, ông bà em cũng chẳng nuôi cá, rong rêu rồi bèo gần kín hết mặt ao rồi. Ông bảo lúc đấy chỉ sợ bà lỡ chân mà ngã xuống thì tội. Bác V và mẹ vợ em đi hết gần cái ao rồi mà không thấy bà đâu, định quay về thì thấy sau gốc dừa ngay gần cuối ao có cái gì đó nhìn không rõ, hai người gọi ông rồi cùng đi tới, mẹ em lúc đó sợ lắm, người cứ run run, ông đi đầu tiên, tới gốc cây thì ba người thấy bà đang nằm đấy đầu tựa vào gốc cây, mắt mở to nhưng chỉ toàn lòng trắng, cả người bà co vào. Mẹ em hét thất thanh, cũng tí nữa thì ngất, bác V bình tĩnh hơn cùng ông vào xem bà thế nào. Mẹ kể lúc đấy mẹ nghĩ bà đã đi rồi, nhưng bác V xoa người bà bảo vẫn ấm lắm, bà chỉ ngất được lúc thôi. Ông cùng bác V dìu bà lên, lúc đó tay bà đang cầm một cái khăn mùi xoa cũ, chẳng ai để ý nhưng ông thì tái mặt đi, ông bảo 2 chị em dìu bà về, gọi cô V và cô N đưa bà đi cấp cứu ngay, còn ông thì đứng lại dưới gốc dừa, Gió lùa vào trên tàu dừa nghe xào xạc, vang đâu đây tiếng cười của trẻ con. Ông thở dài, đã 30 năm qua rồi. Lúc ông vào nhà, mọi người đang gọi xe đưa bà lên viện, ông dắt xe, bỏ cả cơm rồi nói đi có chút việc. Mọi người thấy ông mang theo cả nến và nhang, chẳng ai hỏi gì lúc đó chỉ lo cho bà thôi.

    Bố vợ em năm đấy vẫn làm lái xe trên thủy điện Sơn La, hôm bà đi viện bố kể tối đó bố nóng ruột lắm, muốn điện về nhà nhưng hồi đó chưa có nhiều điện thoại di động như bây giờ, chỉ có mỗi gì L là có, vì gì làm kế toán cho tổng Sông Đà, bố định sáng mai qua mượn dì hoặc đi xuống thị trấn để gọi về nhà cho yên tâm. Thời gian đó trên Sơn La đang mùa mưa, tối đấy bố cùng các chú không phải làm đang ngồi uống nước thì bố thấy dì L qua, dì bảo cô T điện cho bố, cô T vẫn đang học đại học ở HN, cả nhà chiều cô nhất nên có mỗi cô có di động thôi. Bố nghe xong điện của cô T thì sốt ruột lắm rồi, cứ nhất định đòi về HN ngay. Các chú làm cùng can bố mãi, khoa cả xe bố vào không cho về. Các chú bảo bố cứ bình tĩnh sáng sớm mai các chú đưa ra bến xe rồi về, vì giờ trời vẫn còn mưa, lại tối, đi một mình nguy hiểm lắm. Bố cũng chịu nhưng sao vẫn thấy sốt ruột, điện lại cho cô T lần nữa rồi bố thu đồ đi nằm. Đêm đấy trời không mưa nhưng tối lắm, bố nằm mãi không ngủ được, soi đồng hồ thì đã hơn 11h rồi. Bố kể chẳng biết lúc đấy nghĩ gì nhưng bố nhất quyết là phải đi ngay chứ không đợi sáng mai nữa. Bố dậy rồi dắt xe ra ngoài, mang theo cái đèn pin, một bộ quần áo mưa và thêm thanh sắt ø20 dắt bên xe rồi cứ thế phi ra ngoài. Ngoài trời tối đen, bố em cứ thế mà đi thôi vì bố bảo lúc đấy chẳng còn sợ gì nữa rồi. Bố kể đêm tối như thế, đi xe trên đường một mình cũng sợ, người cứ toát hết mồ hôi ra mà đường xuống núi bố cũng chẳng nhớ rõ lắm, cứ men đường to mà đi thôi. Đi được một đoạn bố thấy bên đường có một đôi đang đứng, thấy bố đi qua họ vẫy vào nhưng bố em cứ vọt, cũng sợ nhỡ đâu rẽ vào mà gặp ổ cướp thì nguy. Bố đi một đoạn thì thấy xe 2 người đuổi theo sau, nghe rõ tiếng động cơ xe máy nhưng không có đèn chiếu lên, bố em chạy thêm một quãng thì nghe thấy tiếng gọi vọng lên kêu dừng lại, nhờ giúp đỡ. Bố đi chậm lại thì họ đuổi lên sau, người lái xe mặc chiếc áo sơ mi trắng, sau đó là vợ anh ta cũng áo trắng nhưng tối quá bố không nhìn rõ mặt, chỉ thấy có áo nên là nghĩ có người ngồi sau thôi. Người lái xe nói họ là dân ở đây, chiều tối mang hàng buôn lên trên công trường đổ nhưng lúc về xe lại dở chứng hỏng đèn không sao về được, thấy bố đi từ trên xuông nên nhờ đi sau một quãng đến gần nhà. Bố nói đang có việc gấp cần về HN, mà không nhớ đường xuống lắm người ấy bảo đi sau rồi chỉ đường cho. Bố đồng ý rồi đi, cứ thế đi trước xe người ta, cứ đến chỗ cần rẽ thì rẽ theo. Bố nhớ lại lúc đó cũng yên tâm vì dù sao thấy người ta cũng lương thiện, chỉ thấy lạ là đi suốt quãng đường dài mà không thấy người ngồi sau nói câu nào, nghĩ do mệt ngủ rồi nên bố chẳng hỏi nữa. Xe bố đi nhanh nhưng người kia cũng theo sát sau đó, nhiều khi tiếng gió át hết cả tiếng xe họ, bố nghĩ không theo kịp nhìn vào gương hậu thì lại thấy lấp ló bóng áo trắng đằng sau. Rồi theo sự chỉ dẫn của họ bố em cũng tới được thành phố. Lúc gần tới nơi bố định rủ họ vào quán nước ven đường nghỉ thì thấy họ đã rẽ sang đường khác cũng chẳng nói cám ơn gì, bố cũng kệ vì nghĩ nhà họ gần đấy rồi. Ngồi quán nước ăn bát mì tôm, hút điếu thuốc bố hỏi bà lão bán nước về HN đường này đúng chưa. Bà lão nói đúng đường rồi, hai người ngồi nói chuyện, bà ấy hỏi bố sao về muộn vậy, bố kể chuyện bà ốm ra, bà ấy khuyên ở lại sáng mai đi nhưng bố em không chịu. Bà lão ấy tốt lắm, cứ khuyên bố ở lại, vì bà sợ đêm tối rồi gần đây bọn nghiện hút cũng đông sợ không an toàn. Chuyện qua lại bà ấy biết bố từ chỗ thủy điện xuống, bố cũng hỏi sao bà vẫn bán nước vào giờ này thì bà mới kể chuyện nhà bà. Hóa ra bà sống với đứa con trai nhưng con bà mất cũng 3 năm rồi, giờ bà phải nuôi cháu nội một mình. Năm ấy con bà cùng cô con dâu mang đồ lên trên công trường đổ buôn tối về xe hỏng đèn, lại không có quán sửa xe, hai vợ chồng đánh liều cứ thế về, tới khúc cua xe con bà bị xe tải chạy đêm tạt vào vách núi, hai vợ chồng chết tại chỗ. Hôm đó bà cũng ngồi đợi con bà về như thế này, bà kể chiều nay vừa làm giỗ cho 2 đứa nó xong. Bố em trả tiền nước rồi đứng lên đi. 8h sáng bố em về đến HN, bố bảo từ lúc ở quán nước bà lão đi, bố cứ đi miết không nghỉ, chi dừng đổ xăng một lúc, đường không có ai nhưng thỉnh thoảng trước đèn lại có một cái bóng trắng. Sau này mỗi lần qua đó bố em lại vào nghỉ và cám ơn bà. Cám ơn cả con trai bà nữa.

    Bà em lên đến viện thì được đưa vào khoa cấp cứu ngay. Đi lên cùng xe của bà có cô N bác V và chú Đ là chồng cô N. Sáng sớm hôm sau thì cô T đón cô V đi xe khách lên cũng vào, bố vợ em về đến bệnh viện thấy các cô cứ đứng ngoài khóc thì lo lắm. Hỏi bác sĩ thì họ bảo bà đang hôn mê vẫn chưa tỉnh. Mọi người ở quê thì tất cả các bệnh kiểu dạng này đều quy hết vào một bệnh đó là trúng gió chứ không ai nghĩ đến tim mạch hay vấn đề thần kinh gì. Bà nằm ở đấy một ngày, vẫn hôn mê bác sĩ chỉ cho duy nhất một người vào ngồi trong cùng bà ở phòng hồi sức. Cô V là người được mọi người cử vào với bà. Sau đó một hôm thì ông cũng lên, ông gọi cô V ra đưa cho cô một gói nhỏ, dặn cô khi nào vào với bà thì hòa với nước cho bà uống. Cô hỏi là cái gì thì ông không nói chỉ gắt: "Mày muốn mẹ mày sống thì cứ làm đi, cấm cãi". Cô V sợ cũng sợ nên nghe lời ông. Ông chỉ lên buổi sáng rồi về ngay, ông bảo còn mấy việc nữa phải làm không đến lúc bà về nhà cửa rối lên bà lại mắng ông. Mọi người cũng yên tâm, phần nào mặc dù bà vẫn thế. Đêm ấy cô V ở với bà, cô kể cái túi ông đưa cho cô bắt cô pha cho bà uống màu đen đen, cô không biết là gì nhưng cũng làm theo ông dặn. Sau này ông mới nói đó là chân hương của bát hương cô H ở nhà (cô H là chị cô N nhưng mất sớm, ông bà thương cô nên vẫn để bát hương). Tối đó lúc bệnh viện tắt đèn, cô lén lấy nước pha cái thứ ông đưa rồi cứ dốc miệng bà đổ vào, lúc sau cô đi ngủ ở giường bên cạnh. Nửa đêm ấy bà co giật mạnh, cô V sợ quá, gọi bác sĩ cùng mọi người đến. Lúc này chỉ có bố v em và chú Đ ở ngoài còn các bác V thì về phòng trọ cô T nghỉ, cô N đã về quê cùng ông. Cô V bảo bà co giật mạnh, miệng sùi bọt mép ra, hai mắt trắng dã như người lên cơn động kinh. Bác sĩ tới đẩy cô V ra thì hai tay bà lúc đấy bấu chặt lấy hai tay cô rồi, không thể dứt ra được. Bác sĩ nói bà bị sốc thuốc, hỏi cô V xem có cho bà uống gì không, cô giấu nói không. Bà co giật được lúc thì nôn ra sàn nhà, mặc dù bà bất tỉnh một ngày một đêm nhưng theo lời cô V kể, lúc bà nôn ra sàn có cái gì đen đen, nhớp nháp giống như thức ăn chưa tiêu hóa hết vậy, mặc dù từ lúc đưa bà đi đến giờ bà vẫn chưa ăn gì. Đến giờ cô vẫn chưa quên được cảm giác lúc đó, mùi tanh nồng của thứ bà nôn khiến cô không chịu nổi muốn chạy ngay ra ngoài nhưng tay bà giữ chặt quá, cô không sao dứt ra được. Bác sĩ cũng có người không chịu nổi phải quay đi. Bà nôn được một lúc thì lịm đi. Tay bà đã buông tay cô ra, các bác sĩ kiêng bà lên cán để đưa qua phòng cấp cứu. Lúc khênh bà lên cô thấy cái khăn mùi xoa bà vẫn đang giữ chặt. Đặt bà lên cán bỗng bà lại ôm chặt lấy hai tay cô. Lần này bà ngồi bật dậy, nhìn thằng vào mắt cô nói:

    - Mẹ xin con H ơi, bà xin cháu P ơi.

    Cô V ngã ngửa ra, cô nói lúc đó như kiểu bà đang nói chuyện với ai đó chứ không phải cô vậy. Rồi người ta đưa bà đi. Cô V ở lại dọn chỗ bà nôn ra. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn rùng mình. Vì cái mùi đó, chưa bao giờ cô gặp lại nữa. Nó như đến từ một cõi khác vậy. Bà tỉnh lại ngay sáng hôm đấy và được ra viện ngay ngày hôm sau. Hình như bác sĩ không muốn cho bà ở lại thêm, chỉ kết luận bà bị một bệnh gì đó liên quan đến thần kinh, cho thuốc, dặn dò chút rồi thôi. Bà được đưa về nhà luôn, cô V lại được cắt ra ở cùng trông nom bà. Bà cứ nằm ở giường một thời gian, ăn ít mà cũng chẳng nói gì. Khi bà đã tự đi lại được việc đầu tiên là bà nói ông mang cho bà chiếc hộp bà để sau bát hương cô H xuống cho bà. Hình như ông cũng biết gì đó, khẽ thở dài mang ra. Cô V kể lúc bà mở nắp hộp ra cô thấy bên trong không có gì nhưng bà khóc to lắm, rồi bà đặt chiếc khăn tay lâu nay vẫn cầm vào đó. Từ lúc bà ốm bố vợ em cũng ở nhà, tối đó bà gọi vợ chồng cô N, bố mẹ vợ em và bác V xuống nhà. Bà kể hôm bà ra vườn hái rau, bà thấy có hai đứa bé nào đó cứ đứng ở gốc dừa nhà mình chơi. Bà nhủ tối rồi sao trẻ con vẫn chơi ở đây, hay nó hái trộm dừa. Nhưng bà lạ lắm, lối sang vườn này chỉ có thể đi qua sân nhà, chẳng nhẽ chúng nó vào mà mình không biết hay là đi qua vườn bên kia sang. Nhưng cũng không đúng, nếu qua vườn đó thì chúng nó làm sao lách qua được cái hàng rào mây cao quá đầu người lớn kia. Hay là thằng D và cái M trốn mẹ ra nghịch gì. (D là con bác V, còn M là vợ em). Nghĩ rồi bà bước tới định gọi hai đứa thì lại không thấy chúng đâu. Bà em năm mới 65 nhưng mắt vẫn tinh lắm, bà nói không nhầm được. Bà đến gốc dừa nhìn một lúc không thấy đứa nào, cất tiếng gọi M ơi, D ơi, có phải 2 đứa trốn bà không?

    Vẫn không thấy ai thưa, bà nghĩ chắc nhìn nhầm rồi thì lại nghe có tiếng trẻ con cười đâu đây, bà đưa mắt xung quanh vẫn không thấy gì. Rõ ràng có tiếng một nam một nữ cười mà. Bà nhìn lên trên khẽ rùng mình nhưng cũng chẳng thấy gì, bất chợt bà nhìn xuống dưới ao. Sau cái làn nước đấy có bóng hai đứa trẻ con đang nhìn bà mà cười. Một đứa con gái nhìn giống bà hồi bé thế, nó mặc áo nâu, cầm khăn mùi xoa trắng vẫy vẫy bà. Bà như chết lặng. Nó là con H, đứa con xấu số của vợ chồng bà đã mất cách đây 30 năm. Bên cạnh nó là ai, 1 thằng bé con tầm 6, 7 tuổi, mặc áo vàng, quần đùi xanh, tay ôm quả bóng đỏ.

    Mẹ ơi con L nó bắt con

    Bà ơi con L nó bắt cháu

    Bà nghe tiếng hai đứa như văng vẳng bên tai mình. Tai bà ù đi rồi bà nghe tiếng ông đang gọi, bà ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt mũi tối sầm lại, có cái gì đó từ bên ngoài đang chui vào trong bà, bà chóng mặt, hoa mắt rồi ngất đi không còn biết gì nữa. Bà khẳng định chỉ mới gặp hai đứa khi 1 chút nhưng ông em, bác V và mẹ thì đều hay, bà đã đứng ở đó lâu lắm rồi. Cô N nghe bà kể đến đây khóc ré lên. Ai cũng rùng mình, thằng P con trai đầu của cô N mất cách đây mấy năm. Nó chết đuối, lúc nhặt quả bóng ở cái ao sau nhà. Lúc chết nó mặc áo vàng, quần xanh. Ông chẳng nói gì, khẽ thở dài hút thuốc. Ngoài kia gió lùa vào từng tán lá dừa nghe xào xạc.
     
    AdminHany thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...