Chuyến du lịch một mình

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Trúc Xanh, 30 Tháng một 2021.

  1. Trúc Xanh

    Bài viết:
    122
    Tôi vừa có một chuyến du ngoạn hai ngày tại vùng đất Mộc Châu thương mến! Kể ra thì có nhiều cảm xúc lắm nhưng nếu chỉ diễn tả bằng hai từ thì chính là: Thú vị và đáng nhớ.

    Đây không phải lần đầu tôi đến nơi này, thậm chí tôi đã đến đây và ở lại thực tập hai tháng khi còn là sinh viên. Thấm thoát năm tháng trôi đi như một cái chớp mắt, lần cuối tôi đến đó du lịch cùng đồng nghiệp cũng hơn một năm. Tôi từng chia sẻ với anh lái xe rằng có rất nhiều nơi để đến nhưng tôi đã chọn quay trở về Mộc Châu một lần nữa. Bởi vì nơi này không khí trong lành, nguyên sơ, bình yên và con người thân thiện, hiếu khách. Thêm một lí do bí mật nữa đó là trước kia tôi đã từng có hẹn với một chàng trai sẽ đến nơi này. Chúng tôi đã từng hứa hẹn sẽ cùng tới đây du lịch, cùng ngắm những cánh đồng hoa, cùng nắm tay nhau đi bộ trên con đường mòn mà yên bình kia. Nhưng sự đời nhiều khi không chiều ý con người, chúng tôi mới hẹn ước chứ chưa kịp thực hiện thì đã chia tay nhau mỗi người mỗi ngả. Tôi đến đây một mình để thực hiện lời hứa hẹn năm ấy. Lúc trước, tôi đã tưởng tượng rất nhiều khi chúng tôi đến đây sẽ vui vẻ và hạnh phúc bên nhau như thế nào. Thế nhưng bây giờ chỉ có mỗi mình tôi thì tôi phải vui vẻ, hạnh phúc gấp đôi thay cả phần của anh ấy. Như thế mới trọn vẹn lời hẹn năm ấy của chúng tôi.

    Trên chặng đường từ Hà Nội đến Mộc Châu khoảng tầm 180 kilomet, tôi ngồi trên xe hơn bốn giờ đồng hồ. Mỗi khi ngồi trên xe ô tô, được nhìn cảnh vật hai bên đường tôi thường nghĩ suy về rất nhiều chuyện, chuyện quá khứ, chuyện tương lai. Đó như một khoảng lặng để tôi có thể nhìn nhận lại chính mình. Trong hai ngày ngắn ngủi, tôi thả lỏng cơ thể, thư giãn vui chơi thoải mái. Trước cảnh đẹp hoang sơ, không khí trong lành, tôi dường như đã tạm quên đi những áp lực công việc, những tổn thương tình cảm và những chuyện không như ý muốn. Tôi gặp được vài người bạn mới, đi tới những nơi có cảnh đẹp để tận hưởng âm thanh, hơi thở của núi rừng Tây Bắc. Cái cảm giác thư thái đó hình như lâu lắm rồi tôi chưa có được.

    Và trên hành trình này đương nhiên tôi cũng thu lượm được một vài câu chuyện đời thực, nghĩ được vài ý tưởng cho công việc sắp tới. Tôi thấy chuyến đi thật sự đã thỏa được những mong ước của tôi. Trên đường về, có lẽ mới là lúc tôi thực sự nghĩ nhiều về anh- người con trai tôi rất yêu thương. Đã gần hai năm trôi đi kể từ ngày chúng tôi quen biết nhau, mọi chuyện như mới ngày hôm qua đấy thôi. Nghĩ lại những kỉ niệm chúng tôi đã từng bên nhau, con người đa cảm như tôi mắt lại nhòa đi. Một người đa tình như anh thì tôi không phải là người cuối cùng mà anh chọn. Còn tôi khi yêu ai cũng đều nghĩ đến tương lai xa xôi, một mái ấm gia đình và những đứa trẻ. Tôi đã dùng năm tháng thanh xuân ít ỏi của mình để yêu anh hết lòng, chân thành và không toan tính. Nhưng cái tôi nhận được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Nghe qua một người bạn của anh thì anh đã rời thành phố tới nơi khác lập nghiệp. Vậy là từ giờ chúng tôi đã không còn hít thở chung một bầu không khí như trước kia nữa rồi. Tôi thầm nghĩ có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Thế cũng tốt, nếu đã hết duyên hết nợ thì cũng không nên vấn vương.

    Có lẽ tôi sẽ lại giống cô gái Axon trong cuốn truyện tôi mới đọc "Cánh buồm đỏ thắm", sẽ tiếp tục kiên trì chờ đợi chàng hoàng tử của cuộc đời mình xuất hiện. Và nếu anh ấy không thể đến như mong ước thì tôi sẽ sống với giấc mơ của riêng mình. Đời vẫn đẹp và thi vị lắm cho dù có thiếu đi tình yêu chỉ cần chúng ta nhận ra vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống.
     
    Sắc Hương Hoa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...