Chuyến đi ngoại khoá đáng nhớ cùng với lớp tôi

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Bỉ Ngạn Đỏ, 6 Tháng một 2019.

  1. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chuyến Đi Ngoại Khóa Đáng Nhớ Cùng Với Lớp Tôi

    Tác giả: Bỉ Ngạn Đỏ

    Hôm nay là ngày 6/1, tôi đã hoàn thành chuyến đi ngoại khóa của mình cùng với lớp tôi vào lúc 16 giờ chiều rồi. Đối với tôi, ngày hôm nay thật sự là một chuyến đi ngoại khóa đầy thú vị và nhiều bài học nhất mà trước giờ tôi từng có. Nên chính vì vậy, tôi mới hứng thú review lại chuyến đi của tôi cho mọi người trong diễn đàn VNO này biết. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời 16 năm của tôi, tôi lại vui đến như vậy. Vì chuyến đi của tôi rất dài nên tôi sẽ chia làm ba phần:

    Chuyến đầu tiên: Bảo tàng chứng tích chiến tranh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khởi điểm là lúc 5 giờ sáng, bởi vì giáo viên trường tôi bắt chúng tôi phải đi vào lúc thời gian trời còn tối om này để khi lên xe buýt trên tuyến đường, chúng tôi không cần bon chen, xô đẩy người khác. Mặc dù dậy sớm thật đấy nhưng cái gì cũng có cái thú vị của nó, đường đi vào buổi tối thật khiến cho người khác cảm thấy là lạ và háo hức, nhưng cũng hơi tiếc là tôi không thể ngắm nó lâu được, vì tôi bị say xe.

    Chúng tôi xuất phát từ trường THPT Nguyễn Hữu Cầu ở Hóc Môn, sau khoảng 30 phút là chúng tôi dừng chân tại một trạm xe buýt ở quận 3. Bởi vì ngoài lớp tôi ra còn có hai lớp đi chung nữa nên giáo viên chia lớp ra đi tuyến xe buýt số 18, mỗi lớp một chiếc xe. Lớp tôi đi tuyến đầu tiên nên lớp tôi phải đợi hai lớp kia tới nữa. Trong lúc chờ đợi, tôi đã tranh thủ nhìn ngắm khung cảnh thành phố nơi đây, nó hoàn toàn khác hẳn với nơi tôi sống, toàn là nhà cao tầng không! Và đứng ngay tại bùng binh, tôi còn có thể thấy được rất rõ nhà thờ Đức Bà ở ngay kia nữa, chỉ nhìn thôi mà lòng tôi háo hức dễ sợ luôn rồi! Lần đầu tiên đi lên thành phố như vậy, tôi không thể nào mà không lưu lại vài bức ảnh được.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đây là hai bức ảnh tự sướng của tôi, hình trên là tôi chụp với bạn thân của tôi ở bùng binh (nơi chờ lớp khác tới), bởi vì thấy cảnh ở đây đẹp quá nên ngứa tay làm vài pô thôi!

    Sau khi chờ đợi hai lớp kia tới, giáo viên đã dẫn bọn tôi đi bộ một đoạn tới nơi mà bọn tôi sẽ làm bài kiểm tra thu hoạch để lấy điểm 15 phút - Bảo tàng chứng tích chiến tranh ở quận 3. Vì tôi rất sợ những hình ảnh lịch sử ở đây nên tôi không dám chụp hình lại, chỉ lắng nghe giáo viên thuyết giảng và làm thu hoạch thôi.

    Đầu tiên là giáo viên dẫn bọn tôi tham quan các loại vỏ bom, đạn, mìn, máy bay, xe tăng, mấy cái này thì không có gì hết. Nhưng khi giáo viên dẫn bọn tôi tham quan trong nhà tù ở Côn Đảo, Phú Quốc thì tôi mới hãi. Nhìn những bản mô hình người mà tôi vừa sợ mà cũng vừa xót cho họ nữa! Khi giáo viên chỉ bọn tôi vào cái "chuồng cọp", tôi còn nghĩ nó sẽ nhốt cọp chung với người tù, nhưng thật ra đó là một trong những hình phạt man rợ nhất của thực dân Pháp thực hiện lên người dân ta, bọn chúng tra tấn họ cực kỳ dã man, nhốt bảy, tám người trong một cái chuồng cọp nhỏ xíu (dài 3, 5 m; rộng 40 cm) rồi phơi họ trong cái nóng của ánh nắng mặt trời, nghe giáo viên kể mà tôi thấy đau đớn kinh khủng. Rồi dẫn tiếp vào trong phòng chứa máy chém, nhìn máy chém mà giật mình, nó cực kỳ đáng sợ. Ở trong bài thu hoạch có câu hỏi về máy chém, tôi nhìn vào tiểu sử của nó mà hoang mang cực mạnh, máy chém này đã tước đi rất nhiều sinh mạng (tôi không nhớ rõ là bao nhiêu người). Rồi dẫn đến từng phòng, coi từng tiểu sử mà tôi thấy bọn thực dân Pháp, ác đến vô độ, làm sao mà mọi người có thể tưởng tượng được cây đinh dài 8 cm đóng vào gót chân và đầu của người dân ta, nó đến đau đến cỡ nào? Coi mà tôi căm hận không chịu được.

    Sau cái nhà tù ấy, giáo viên dẫn bọn tôi vào bảo tàng và tham quan về tội lỗi của bọn xâm lược ở Mỹ Lai. Nhìn những bức hình trưng bày trong đó mà tôi lặng người, không biết nói gì cho hơn nữa. Những bức ảnh chụp về những con người xấu số chết trong tai nạn nổ bom, hình ảnh xác người chồng chất và rải rác đập vào mắt tôi. Thật không thể tin được, ngay cả trẻ em và phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ mang thai, bọn chúng giết không nương tay. Ở đó, có một cái ống cống được trưng bày, hiện vật vô cùng rõ ràng, tiểu sử của nó là có ba em nhỏ trốn trong đó và lính Mỹ tàn sát hết cả ba em. Không những vậy, bọn chúng còn coi xác người của nhân dân ta là một chiến tích của chúng, chúng cầm mảnh xác, đầu và kéo lê xác của họ với một khuôn mặt đầy hả hê. Nhìn hình ảnh đó mà tôi câm lặng, tôi thật sự không dám nhìn nữa, tôi thật sự rất sợ những hình ảnh ấy, vừa hận, vừa đau, vừa xót. Rồi qua phòng khác, một phòng trưng bày hình ảnh những con người bị nhiễm chất độc màu da cam, tôi càng chết lặng hơn, thật sự là tội ác của bọn chúng là đỉnh điểm của mọi tội lỗi, man rợ cũng không thể nào miêu tả hết được tội ác của chúng, phải nói là mất hết tính người.

    Sau khi tham quan xong, tôi mới bình tĩnh lại được, cảm xúc vừa rồi cũng đủ khiến tôi muốn tăng xông máu lên rồi. Tôi ngồi một chỗ và suy nghĩ, quả nhiên với thời của chúng ta, chúng ta đã quá sung sướng rồi, bây giờ thì còn đâu ra kiếm được nơi nào khốn khổ nhất và bất hạnh nhất như nơi từ thời đó nữa. Qua bài thu hoạch này, tôi thật sự cảm ơn những chiến sĩ anh dũng đã chiến đấu và hi sinh vì tương lai của Tổ quốc, vì đã cho đời con cháu được hòa bình, đầy đủ và ấm no. Cũng chính từ đó, tôi sẽ lấy nó làm ý chí quyết tâm cầm bút chiến đấu vì một tương lai sánh vai với các cường quốc năm châu, đây là một lời nói thật lòng của tôi. Vậy chuyến đi đầu tiên của tôi kết thúc tại đây.
     
    Cá Đẹp Trai, Aki ReĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng một 2019
  2. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chuyến thứ hai: Bus sông Sài Gòn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyến này mới là chuyến thú vị nhất trong cả ngày hôm đó, tôi đã chụp rất nhiều tấm trong chuyến đi thứ hai đó. Sau chuyến đi tham quan ở Bảo tàng chứng tích lịch sử, chúng tôi được giáo viên điều động lên xe buýt để đi đến quận 1, giờ lúc đó thì cũng tầm 9 giờ sáng rồi nên trên xe buýt tuyến đó có rất nhiều người, quả này đối với tôi là một ác mộng mà, đã say mà còn phải đứng bám víu vào thành để khỏi bị té nữa, nhưng cũng may là bọn tôi chỉ đi có năm phút thôi. Xuống xe, chúng tôi phải tự mình cuốc bộ hơn hai cây số nữa để đến bus sông, vừa đi vừa nhìn phong cảnh xe cộ và đường một chiều, giao thông ở đây khác thật. Ngước mặt thật cao để nhìn mấy tòa nhà cao chọc trời ấy mà tôi vô tình thấy tòa nhà Bitexco ở phía kia, thấy nó thì tôi vừa láo nháo kêu con bạn tôi chụp một tấm cho bằng được. Vì đang đi theo đoàn nên tôi và mấy đứa bạn tôi vừa vội vàng tạo dáng chụp vừa liếc mắt theo dõi đoàn, nếu mà lạc thì chết cả đám, trông bọn tôi lúc đó mắc cười chết đi được. Và đây là ảnh chụp của tôi và đứa bạn với tòa nhà Bitexco.

    Nó cao vãi cả ra nên tôi chả thể nào chụp hết nó cùng với bọn tôi được, nhưng dù sao có chụp được là mừng rồi.

    Đi bộ cả quãng dài, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi, không hiểu sao họ bắt chúng tôi chờ hơn nửa tiếng nữa thì họ mới cho chúng tôi lên bus sông, thế là chúng tôi ngồi lót dép chờ nữa. Nhưng có điện thoại và phong cảnh để làm gì, thì tôi vẫn chụp tiếp thôi.

    Lạy cái đứa photographer chụp cho tôi, mặt của tôi đâu rồi? Thế mà nó chụp hình cho đứa bạn của tôi có tâm lắm nha!

    Tại sao vậy photographer? Tại sao bà chụp hình cho My đẹp vậy, sao nhìn của tôi nhìn hãm quá vậy? Vy à, bà có phải bạn tôi không? Bọn tôi còn chụp tấm hình chung với cả lớp bởi một anh đẹp giai nào đó nữa, nhưng mấy tấm hình đó lại ở trong điện thoại của tụi kia rồi, tiếc ghê! Ước gì tôi có thể post tấm ảnh lớp của tôi lên đây!

    Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng chúng tôi cũng leo lên được chiếc xe buýt sông ấy rồi, nhưng mà tại sao chiếc bus sông đó lại cũng có mùi như những xe buýt khác chứ. Lần đầu tiên lướt sông Sài Gòn, ngu gì chui vào trong đó ngồi, bọn tôi ngồi ở bên ngoài để hưởng thụ gió thiên nhiên, đúng đã luôn. Gió đập vào mặt mát rượi không thể chịu được, khung cảnh nhìn từ đây vào thành phố nữa, quả là đẹp mê ly, lung linh luôn.

    Cảm giác đi trên sông đã lắm ý? Trên cả tuyệt vời luôn, tôi còn có cả đống hình chụp với bạn nữa!

    Mấy đứa bạn của tôi dễ thương quá xá ghê đó! Và tiếp tục chuyên đề của photographer nữa, mấy bạn coi hình này đi, đúng kiểu "có tâm" theo nghĩa đen luôn đấy!

    Ủa, ai vậy? Có phải tôi đó không? Trời ạ, chụp hình mà nhìn vô, tôi còn không dám nghĩ cái con mặt hãm đó là tôi đấy!

    À, còn tấm hình này là chủ ý của tôi. Tôi cứ nghĩ chụp kiểu này sẽ dễ thương, đáng yêu lắm chứ? Ai dè, tới đây là hiểu rồi! Nhìn mà sad cực mạnh!

    Đó là tất cả những gì trong chuyến đi trên bus sông này của tôi, một đống ảnh làm album luôn! Tôi post nhiều đến như vậy với mong muốn rằng VNO sẽ giúp tôi cất giữ cẩn thận nó, chỉ vậy thôi. Dù sao đi nữa, cảm giác của tôi trong chuyến đi thứ hai này được bao trọn lại bằng từ "Tuyệt vời!".

     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng hai 2020
  3. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chuyến cuối cùng: Dinh độc lập.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hừm! Vì tôi đi chuyến này vào lúc 1 giờ 30 nên cũng chẳng còn đặc sắc gì nữa, vì tất cả năng lượng tôi đã dồn hết cho hai chuyến đầu rồi, chỉ là đi lòng vòng mấy cái rồi về. Nhưng cái chuyến đi ăn lẩu hải sản trước chuyến đi Dinh độc lập thì lại khác, nó rất hài và bần.

    Là sau chuyến đi bus sông ấy, giáo viên cho chúng tôi 3 tiếng tự do để cho chúng tôi muốn đi đâu thì đi, thế là lớp chúng tôi chia nhóm ra, mỗi nhóm làm việc khác nhau, có nhóm thì đi mua sắm để chuẩn bị ngày Tết, có nhóm thì đi chơi và nhóm của chúng tôi thì đi ăn, đầu tiên là chúng tôi đi vào một quán trà sữa gần đó để thưởng thức hương vị trà sữa quận 1 như thế nào. Nguyên cả một quán trà sữa, nhóm của chúng tôi, gồm 12 người, trong đó có cả thầy giáo dạy Lý lớp tôi đi theo chung vui nữa, đại náo hết ở đó luôn, có bao nhiêu trò là bọn lôi ra chơi hết, bọn nó lôi ra chơi cá ngựa rồi cược đua ngựa như đúng rồi. Xong rồi thì chơi oẳn tù xì búng trán, nẻ tay, rồi tí, sửu, dần. Khúc này mới hài nhất, thằng bạn tôi chơi tí, sửu, dần thua và bị con nhỏ thâm hiểm nhất lớp tôi ra lệnh, lúc nhìn quả mặt thằng đó cười trong đau khổ, bọn tôi nhìn mà cười chả thèm chú ý gì xung quanh luôn. Thế là nhìn thằng bạn tôi ôm quả "nghiệp" đó mà đau đớn làm theo lệnh của con nhỏ kia, và đây chính là lệnh của con nhỏ bạn tôi kêu thằng đó làm:

    [​IMG]

    Làm mặt sao để giống hai cô gái ở đằng sau ý? Nhìn mà cười đau bụng. Và cứ thế, bọn tôi chơi như vậy cho đến khi cả đám đều đói bụng rồi thì bắt Grab ra "phố ẩm thực" ở đường Vĩnh Khánh - quận 4 để ăn lẩu (ăn lẩu là ý kiến của con nhỏ bạn tôi).

    Thế là nhóm chúng tôi phải bắt đến hai chuyến Grab vì nhóm chúng tôi có 12 người lận, tôi đi chuyến Grab thứ nhất cùng với thầy và sáu bạn nữ lớp tôi. Bọn tôi tới nơi và ngồi chờ bốn thằng con trai lớp tôi đi chuyến Grab thứ hai tới đây, nói thật là một nhóm lần đầu tiên ra thành phố mà đi tách như vậy thì có lạc như chơi ý. Bọn tôi xém lạc rồi, bọn tôi phải gọi điện qua lại tùm lum thì chúng tôi mới gặp được nhau đấy.

    Rồi cả đám ổn định vào chỗ ngồi thì tới phần nan giải nhất của chúng tôi, chọn món ăn. Xác định là ăn lẩu đấy, nhưng bọn tôi phải cân nhắc rất nhiều thứ vì tài khoản của mỗi chúng tôi có hạn, nhìn món ăn rồi nhìn giá mà suy tư lựa chọn mất gần một tiếng mà chả chọn được món nào. Cứ chọn món này thì bọn nó nói mắc quá, rồi ít quá, không biết sống sao cho vừa lòng tụi nó luôn ấy? Thấy mệt thật nhưng tôi vẫn tội cho cô chủ quán ở đó, phải đứng chờ bọn tôi chọn món muốn dài cổ. Và thế, chúng tôi kết luận là ăn nồi hải sản lớn, rồi mỗi đứa tự móc 60 ngàn đồng ra mà trả, đã chọn lâu rồi mà nấu cũng lâu nữa, mấy đứa bạn tôi chờ lâu quá nên tụi nó lấy cờ cá ngựa ra chơi tiếp, cứ như trò chơi đó là thú vui tao nhã của tụi nó vậy?

    Sau sự chờ đợi với niềm tin mãnh liệt, bọn tôi bắt tay vào nấu lẩu, có 12 người chia ra làm 2 nhóm, 1 nhóm là 6 người, mỗi nhóm có một nồi lẩu, nhóm bên tôi ăn trong sự im lặng, nhạt nhão và êm đềm, trong khi nhóm bên kia vừa ăn vừa xí xọn lên. Có đứa trong bạn tôi hình như chưa bao giờ ăn lẩu hay sao ý? Nó nói là con nghêu màu đỏ là chín rồi, nguyên đám bọn tôi cười sặc sụa. Có chờ tới mai thì nghêu cũng chả chuyển thành màu đỏ đâu, ăn mà cũng đau não với tụi này ghê, nhưng mà cũng mắc cười dễ sợ.

    Khi chúng tôi ăn xong và thanh toán tiền, bọn tôi vội vàng bắt Grab đi đến Dinh độc lập ngay vì đã trễ giờ rồi, thế là chúng tôi bắt hai chuyến Grab đi. Vì tôi chậm chân nên tôi đã bị bỏ lại và chờ đi chuyến Grab thứ hai. Cũng nhờ đó mà nhóm đi chuyến Grab thứ hai của bọn tôi là nhóm đi trễ nhất lớp, nghiệp dễ sợ.

    Và thế là chúng tôi tham quan Dinh độc lập với sự mệt mỏi tột độ, vì chả còn gì thú vị nữa, với lại tôi đã đi đến nơi này một lần rồi nên tôi chỉ chụp một ảnh thôi:

    [​IMG]

    Tôi đứng bên trong Dinh rồi chụp ra ngoài vườn​

    Kết thúc chuyến đi này là lúc 3 giờ, bọn tôi tập trung lại và tất cả đi bộ ra tuyến xe buýt số 18 và đi về trường, cảm giác vừa mệt mỏi lại vừa khát nước nữa, nó vô cùng kinh khủng luôn. Nhưng cũng phải ráng lết ra tuyến xe buýt ấy. Nhưng cũng mắc cười tôi thiệt, đã mệt rồi nhưng khi thấy cảnh này là tôi không chịu được mà lấy điện thoại chụp nó, bởi vì thấy nó sang chảnh quá nên làm vài pô:

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Quán cà phê Coffee Bean and Tea Leaf, quán Sushi Hokkaido Sachi và quán Sushi Chiyado gần Dinh độc lập và nhà thờ Đức Bà, tôi chỉ nhìn thấy nó bên ngoài thôi nhưng mà cũng mê tít rồi, nhưng không có cơ hội vào nữa vì sắp về, nên tôi chỉ mong có một cơ hội nào đó trong tương lai quay lại đây và thưởng thức ba quán nằm kế cạnh nhau này.

    Vậy chuyến đi học ngoại khóa của tôi đã kết thúc ở đây rồi đấy! Sau chuyến đi này tôi đã rút kinh nghiệm rằng, mai mốt mình đi lên đây bằng xe buýt, cảm giác đi bộ dù hơi mệt nhưng nó vui. Thứ hai là mình sẽ cài phần mềm Grab để muốn đến đâu thì mình chỉ cần đặt là có ngay, thứ ba là phải đi chung một nhóm, vậy mới chia tiền ra trả tiền Grab nữa, thứ tư là phải mang nhiều tiền để không có tình trạng câu thời gian xảy ra khi chọn món ăn, với lại mua được nhiều trà sữa nữa, vì ở đây trà sữa bán đắt lắm, trà sữa ở bus sông đến tận 58 ngàn 1 ly ấy. Và cuối cùng là mọi người nên dành thời gian một lần đi đến những nơi này đi, nó là một trải nghiệm tuyệt vời đấy. Sau chuyến đi cả ngày ấy, tôi đã ngủ li bì đến 7 giờ tối mới dậy và hậu quả để lại là ngày hôm sau, chân tôi nhấc lên không nổi luôn. Nhưng cũng chả sao, vì ngày hôm đó, tôi đã cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống tưởng chừng như chán nản của tôi này rồi. Một trải nghiệm thú vị và đáng nhớ, sau này tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

    END.
     
    Đặng Châu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...