Truyện Ngắn Chuyến Đi Khứ Hồi: Hồi Ức Lửa - Hải Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hải Sơn, 16 Tháng tư 2024.

  1. Hải Sơn

    Bài viết:
    22
    Tên truyện: "Chuyến đi khứ hồi: Hồi ức lửa"

    Cuộc thi nét bút tuổi xanh

    Tác giả: Hải Sơn

    [​IMG]

    Lưu ý: Đây là một câu chuyện hư cấu lấy cảm hứng từ những sự kiện lịch sử quan trọng!

    * * *

    Năm 2024, trong một chuyến du lịch khứ hồi không thể quên, tôi là một nhà sử học trẻ tuổi, vô tình phát hiện ra một cổng thời gian dẫn đến năm 1974, giữa trận chiến cam go để giành lại độc lập cho Việt Nam. Vì một số lý do bí ẩn, cổng thời gian đóng lại, để lại tôi ở lại với quá khứ, không có cách nào trở về.

    Trong những ngày đầu tiên sau khi cổng thời gian đóng lại, tôi cảm thấy mình như một người lạc lõng giữa hai thế giới. Từ một nhà sử học, tôi bất ngờ trở thành một phần của cuộc kháng chiến năm 1974. Tôi không thể trở về, và tương lai của đất nước dần được viết ra với bối cảnh tươi đẹp như những gì ông cha ta đã hy sinh và để lại cho thế hệ sau này.

    Tôi quyết định sử dụng kiến thức lịch sử của mình để hỗ trợ cuộc kháng chiến. Từ lòng yêu nước mãnh liệt, tôi tham gia vào những nhiệm vụ nguy hiểm, sử dụng trí thông minh và lòng dũng cảm để truyền cảm hứng cho những đồng đội cùng chiến đấu xung quanh mình. Mỗi ngày trôi qua, tôi càng thích nghi được cuộc sống nơi chiến trường, trở nên gắn bó với những người đồng đội hay gọi thân thương hơn đó chính là gia đình mới của mình.

    Tôi cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ kéo dài. Mỗi ngày, tôi thức dậy trên chiếc võng của mình, nằm lắng nghe tiếng chim hót và mùi của đất ẩm. Cuộc sống ở đây khắc nghiệt nhưng cũng đầy ý nghĩa. Tôi đã trở thành một phần không thể thiếu của đơn vị chiến đấu, một người anh, một người bạn đồng hành cùng những người lính cụ Hồ.

    Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ là một nhà sử học mà còn là một chiến binh. Tôi cảm nhận được những lỗi khổ mà ông cha ta đã cố gắng như nào để giành lại độc lập đất nước. Tôi tham gia vào các cuộc hành quân, được chứng kiến biết bao nhiêu sự đau xót khổ đau. Bằng những kiến thức đã học và tìm hiểu tôi luôn dùng những câu chuyện trong sách để động viên tinh thần chiến đấu của đồng đội, giúp họ hiểu rằng họ không chỉ chiến đấu cho hiện tại mà còn cho cả tương lai của đất nước.

    Nhưng bên cạnh những khoảnh khắc hào hùng, cũng có những lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi nhớ nhà, nhớ gia đình, và nhớ cuộc sống yên bình mà tôi đã để lại. Vào những đêm mưa bom bão đạn, khi tiếng súng nổ vang lên từ xa, nguy hiểm lúc nào cũng đe dọa, tôi tự hỏi liệu tôi có bao giờ được nhìn thấy những người thân yêu của mình nữa không.

    Nhưng rồi, giữa bóng tối của chiến tranh, có những tia sáng của tình bạn và tình yêu. Tôi gặp Hà, một nữ y tá dũng cảm, người đã chữa lành không chỉ những vết thương trên cơ thể tôi mà còn vết thương trong tâm hồn tôi nữa. Hà cho tôi thấy rằng, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, con người vẫn có thể tìm thấy hy vọng và hạnh phúc.

    Đôi lúc bên cạnh ánh lửa trại, tôi sẽ viết nhật ký. Tôi viết về những trải nghiệm của mình, về những người tôi đã gặp, và về những bài học mà tôi đã học được. Và trên hết, tôi viết về quyết định của mình - quyết định ở lại, chiến đấu cho một tương lai mà tôi tin tưởng..

    Ánh trăng lấp lánh trên chiến khu, tạo nên một không gian yên bình giữa ngày yên ả không có những tiếng bom đạn và tiếng rì rào của máy bay. Tôi ngồi bên lửa trại, cùng với những người đồng đội. Ngoài Hà ra tôi còn quen được Nguyên và Trung những người con rời xa đất mẹ thân yêu để đấu tranh cho đất nước tươi đẹp. Nếu tính ở thời điểm đó thì tôi và họ có vẻ hơn nhau một hai tuổi. Nhờ có họ mà cuộc sống của tôi được động viên hơn nhiều trên chiến trường cách xa hiện tại hàng chục năm đấy. Mỗi người mang trong mình một câu chuyện, một quá khứ đầy hy vọng và đau thương. Trung là người Nam trốn mẹ ra Bắc cùng bố để làm ăn và sau đó tham gia vào kháng chiến cậu có ngoại hình mi nhon lắm, với đôi mắt đầy ngây thơ, điểm đặc biệt mà tôi và các đồng đội thích nhất ở cậu có lẽ nụ cười luôn yêu đời.

    Chúng tôi cùng nhau nói về tương lai, về hy vọng và niềm tin. Dưới ánh trăng, chúng tôi trở thành một gia đình, đoàn kết bên nhau để bảo vệ đất nước. Những câu chuyện, những hồi ức, và những lời động viên dưới ánh trăng sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm hồn chúng tôi.

    Khi tình bạn của chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn, có thể được gọi là gia đình, thì một cú sốc đã làm cho tâm hồn tôi bị thiếu hụt đi một mảnh sáng,

    Trung đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ đồng đội. Trong một trận đánh ác liệt, khi đồng đội bị kẹt trong vòng vây của địch, Trung đã lao vào, không do dự, không tính toán. Anh bắn hết đạn dùng hết sức lực, hình ảnh người anh hùng đó thật đáng tự hào biết bao.

    Tôi đứng trước những thách thức lớn nhất của cuộc đời mình. Bản thân đã trở thành một phần của lịch sử, một nhân chứng sống cho những trận chiến mà tôi từng chỉ đọc trong sách nghe giảng từ những bài học của thầy cô. Từ sự hy sinh của Trung cũng như các chiến hữu không tên tôi càng phải chiến đấu hết mình hơn nữa, chiến đấu vì đồng đội, vì tôi và vì cả hiện tại.

    [​IMG]

    * * *

    Trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu tôi và đồng đội tham gia vào một chiến dịch quan trọng, một nỗ lực cuối cùng để giải phóng một ngôi làng khỏi sự chiếm đóng. Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí khi đơn vị của chúng tôi tiến vào khu vực chiến đấu. Các ngọn núi xanh bao quanh, và tiếng súng nổ vang từ xa. Tôi không thể tin mình đang ở giữa một trận chiến cam go, nơi mà lịch sử đã ghi nhận những bi kịch và anh hùng.

    Trận chiến rất ác liệt, và mỗi giây trôi qua đều đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng với lòng quả cảm và sự đoàn kết, chúng tôi đã chiến đấu không mệt mỏi.

    Trong lúc chiến đấu, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng gọi từ không trung - bạn bè của mình đã tìm ra cách mở lại cổng thời gian. Tôi phải đưa ra quyết định: Quay trở lại cuộc sống yên bình của mình hay ở lại để hoàn thành sứ mệnh mà tôi đã cam kết.

    Tôi nhìn xung quanh mình, nhìn vào mắt của những người đồng đội đã đồng hành kề vai sát cánh chiến đấu cùng tôi, tiếng bom nổ mạnh mạnh, cùng với tiếng gọi của đồng đội xen lẫn vào đó là tiếng gọi của người nhà và bạn bè từ thế giới hiện đại, tôi khuỵu gối xuống, cả cơ thể như trống rỗng, có vẻ đau đó nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào mắt nhìn về xa xăm, đôi mắt đầy tự hào vì đã chứng kiến lịch sử, chứng kiến được tinh thần dũng cảm của ông cha ta.

    "Anh hai, anh hai tỉnh dậy rồi bố mẹ ơi" tôi mở mắt ra thấy cả gia đình tôi và bạn bè đang dưng dưng khóc, thì ra tôi đã ngủ một giấc ngủ dài, mơ một giấc mơ thật đẹp thật tự hào, à không, phải gọi đó là một chuyến du hành thời gian mà đặc ân giành cho tôi để cảm nhận được sự quyết tâm giành lại Tổ quốc của thế hệ đi trước như nào.

    Với trải nghiệm của bản thân, tôi tự hứa sẽ luôn luôn giữ vững một tình yêu Đất nước:

    "Việt Nam quê hương ta đẹp lắm

    Mặc lửa khói dày xéo tháng năm

    Người Việt Nam da nâu mắt đen

    Thảo thơm bất khuất như cành sen..

    Ai đã ghim vào những thân tre bao ký ức xót xa hỡi mẹ?

    Ai đã ru ngủ những dòng sông cùng êm ả chảy về hướng đông?

    Con đã vẽ hình hài quê hương qua những khúc hát ru của mẹ

    Còn bao nhiêu lời ru con vẫn chưa được nghe.." Trích Một vòng Việt Nam

    * * *
     
  2. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    453
    Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã hoàn thành cuộc thi Tháng Đặc Biệt, dù không đạt giải cao nhất, nhưng Ban tổ chức hy vọng sẽ tiếp tục theo dõi và đạt giải cao trong những tuần thi sau. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau:

    Giám khảo 1:

    Nội dung bạn viết về cơ bản không phải truyện ngắn. Nó chính xác là bài văn kể chuyện.

    Giáo viên cho đề:

    Bạn có chuyến du lịch khứ hồi về năm 1974. Vì vài lý do đặc biệt nên không thể trở về đúng hạn, bạn sẽ làm gì?

    Bài làm:

    Sau đó thì bạn kể một tràng dài: Mở bài, Thân bài, Kết bài.

    Bạn cần biết rằng: Đã gọi là truyện thì phải có cốt truyện, nhân vật và sự việc diễn ra. Nội dung này chỉ kể chung chung kiểu như một quyển nhật kí hay hồi kí. Đại khái vậy.

    Cái tiêu đề rất hay: Chuyến Đi Khứ Hồi: Hồi Ức Lửa

    Vậy Hồi ức lửa ở đâu? Bạn kể và tóm tắt giống kiểu mấy nhà báo viết về hồi ức của các cựu chiến binh hà. Đúng ra, bạn mà biết cách khai thác đề tài này một cách thấu đáo là nó sẽ sản sinh ra câu chuyện vô cùng hay.

    Bài dự thi lần trước của bạn cũng vậy, vẫn là kể chuyện chứ không phải truyện ngắn. Bạn hãy cố gắng học hỏi cách viết truyện ngắn nha. Ưu điểm lớn của bạn là: Có ý tưởng, biết cách đặt tiêu đề, mỗi tội khi diễn đạt chỉ toàn kể mà không biết cách dẫn dắt độc giả. Thôi thì chịu khó xíu nha^^

    Giám khảo 2: Nội dung câu chuyện tản mạn, thiếu điểm nhấn gây ấn tượng, mục tiêu của nhân vật chính không rõ ràng. Anh ta viết nhật ký về quyết định ở lại, sát cánh chiến đấu bên đồng đội, anh ta cũng yêu một cô y tá.. và kết thúc câu chuyện thì anh ta tỉnh dậy trở về thế giới thực. Tác giả xây dựng hình tượng nhân vật chính không nhất quán trong lối suy nghĩ và hành động. Nếu là truyện dài tác giả có thể khai thác sâu rộng từ nhiều khía cạnh để hiển lộ mị lực của nhân vật chính. Nhưng trong khuôn khổ truyện ngắn, nhân vật chính không có cơ hội này, nếu sử dụng hình tượng nhân vật phức tạp sẽ tạo cảm giác "đầu voi đuôi chuột" khiến độc giả mất hứng khi đọc hết truyện.

    Giám khảo 3: diễn tả chi tiết hơn sẽ hay hơn
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...