Chút Hương Vay Tác giả: Nguyễn Ái Giao Thể loại: Thơ tự do Bạn đã từng có lần nào cảm thấy hụt hẫng chưa. Cảm giác mất đi một thứ to lớn trong đời nhưng cố bình tĩnh, điềm nhiên như không có gì. Nhìn lại quá khứ, mới hôm qua đó thôi, chỉ thiếu đi một người, nhưng có cảm giác mất đi nửa gia tài hữu hạn của mình. Trong thế giới quan của con người, dường như khi người ta có quá nhiều sẽ tưởng những điều đó là hiển nhiên, đều là những gì bản thân xứng đáng có được. Và sẽ chẳng có ai dành mất. Chỉ là một ngày nào đó, bằng sự vô tâm của ta, tất cả đều trở thành muộn màng. * * * Nắng nhuộm chín không gian Bến đời hong ước mộng Anh phơi lòng thăm thẳm Hồn lặng theo dấu chân ngoan Chút dư âm vời vợi tỏa loang Vuột xa dần tầm tay ốm nhớ Vỡ òa trời trăn trở Nặng lòng tình em nức nỡ Trĩu lòng anh dậy sóng ưu tư Hương tình yêu dâng cao quá! Rút tơ lòng ai tẩm ướp sương khuya Ướt mi em! Se thắt đời anh! Hai tâm hồn mong manh Thầm mong không chia cắt Đôi mái đầu thương, níu tình thật chặt Sợ cao xanh tước mất giang san Ta trao nhau tình thương rất thật thà Bằng nụ hôn sâu trĩu sầu nhân thế Một ngày! Tiếng lệnh vang xa Hịch truyền đi! Ôi! "Lưu thủ đan tâm Chiếu hãn thanh" Đời vụn vỡ, buồn muôn thưở Lòng lưu luyến, tình hồng trao nhau cuối trời Chút thơ dại ngày xưa Nhè nhẹ đi vào nỗi nhớ trăm năm Buồn chi hỡi người ơi! Hãy hóa thân vào khoảng không trầm lắng Để cảm nhận chút hương nồng riêng mang Để vật vờ, để lững lờ trôi theo dấu ngút ngàng Chút hư hao, chút xanh xao chờ nhau! Lòng nuối tiếc, tình tha thiết, buồn da diết! Chiều thu ấy, xác hồng rợp ven ngõ nhớ Chút ươm mơ Chút ngây thơ Chút ngu ngơ Đợi nhau cuối con đường Sầu viễn xứ thuyền xưa xa rời bến Đã trôi vào chênh vênh Đã trôi hoài lênh đênh Có trôi vào lãng quên Mấy ai hay Chút hương vay vẫn nồng nàn! NaG. Đà Nẵng, 24/05/2010