Truyện Ngắn Chút Buồn Trong Mưa - Nguyễn Khánh Tuyết Vy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mr Paven, 11 Tháng chín 2018.

  1. Mr Paven

    Bài viết:
    2
    Kỉ niệm những ngày mưa Sài Gòn

    Mưa bất chợt đến chẳng thông báo cho trời xanh một tiếng, từ sáng tới giờ, trời cứ âm âm u u! Chiều đến, đột nhiên mưa, mưa cứ vậy rơi đến tối. Nơi góc hành lang tối mịt có người tặc lưỡi: "Mưa dai quá!", còn tôi, không hiều sao mỗi lần mưa rơi lại thấy buồn.

    Mưa rào rào đổ, tiếng mưa nghe như khúc nhạc buồn muôn thuở. Nghe mưa, chợt nghe lòng mình lắng lại, mưa gợi nhớ về những kỉ niệm xưa lắc xưa lơ.

    Nhớ sao cái ngày mưa to ngập khắp xóm, tôi rủ đứa em họ xếp thuyền giấy thả trôi dòng nước lũ. Ngày bị mắc mưa giữa phố, hai chị em tôi đội chung tấm áo mưa lên đầu, hối hả chạy về nhà. Có những hôm ngoài trời mưa to gió lớn được ngồi trong nhà ấm áp, chúng tôi ra cửa sổ ngắm mưa, lấy ngón tay vẽ nguệch ngoạc mấy dòng chữ chòng ghẹo nhau lên khung cửa kính đã nhòe hơi nước. Những ngày ấy, mưa dễ thương xiết bao!

    Bây giờ nghe mưa lại thấy buồn vô hạn. Người ta nói tính con gái nắng mưa thất thường, không biết liệu có phải vì tôi đã là thiếu nữ đến tuổi hay buồn vui bất chợt không nhưng mưa lúc nào cũng mang đến tôi mối sầu vời vợi. Nghe mưa, tôi hồi tưởng đến những chuyện hiếm khi tôi có thời gian và tâm trạng để nghĩ tới giữa tháng ngày bộn bề. Tôi nhớ đến cha mẹ tôi đội mưa đội gió đến trường cho kịp giờ dạy. Nghe mưa, để thấy mình thật may mắn và hạnh phúc hơn những người đàn bà nghèo đang vất vả với gánh hàng rong nặng nề ngoài phố, những người đàn ông đạp xe bán bánh dưới màn mưa trắng xóa tiếp tục hành trình của cuộc mưu sinh. Nghe mưa, để nghe cái lạnh thổi thốc vào những kiếp người long đong đang co ro nép mình trong tấm áo mỏng manh. Nghe mưa, để nhớ những ngày phố sá nước ngập lênh láng, lũ học trò chúng tôi lội bì bõm dưới làn nước mưa lạnh ngắt đến trường lấy con chữ. Nghe mưa, để nhớ những buổi chiều thả hồn theo từng hạt mưa ngâu ngoài cửa lớp.

    [​IMG]

    Mưa cũng đem đếm sự hồi sinh cho cả đất trời, sau cơn mưa bầu trời lại sáng hẳn hơn đấy thôi! Mưa tắm tưới ruộng đồng cho lúa được mùa bội thu, khiến những nếp nhăn của một đời lam lũ trên trán người nông dân giãn ra. Mưa cho tiếng cười những đứa trẻ quê trong trẻo hơn, mưa tăng thêm cái đầm ấm những bữa cơm chiều của gia đình, mưa làm bức nền lãng mạn cho những đôi tình nhân lang thang trên phố. Mưa gột rửa bụi bặm trên lá, hoa. Mưa thổi bay đi không khí oi nồng mùa hạ, mưa còn xoa dịu những nỗi đau lẩn lút trong hồn người.

    Trời mưa bong bóng phập phồng,

    Mẹ đi lấy chồng con ở với ai.


    Mưa bao giờ cũng là bạn đồng hành của cái buồn. Phải chăng mưa là nước mắt? Nước mắt của trời khóc chuyện thế gian! Từ xưa, mưa đã đi vào những khúc đồng dao, những lời ru con tha thiết, não nề. Bong bóng nước vỡ òa dưới chân, những hạt mưa lạnh rơi mãi không dứt càng ngấm sâu vào nỗi cô đơn của những mảnh đời bất hạnh thiếu vắng tình thương, hơi ấm mẹ cha.

    Nghe mưa, để nỗi buồn rơi theo từng hạt nước trong vắt vỡ tan, ngấm sâu vào lòng đất. Buồn về với đất, với trời. Còn lại ta vẫn ở đây, vẫn lạc quan sống với đời cùng năm tháng..

    Cơn mưa chiều nay là khoảng lặng đầu đời trong tôi.

    Nguồn sưu tầm : NGUYỄN KHÁNH TUYẾT VY
     
    Tinh Tổng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...