Truyện Ngắn Chúng Ta Kết Thúc Rồi - Babycake

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Babycake, 8 Tháng một 2025.

  1. Babycake

    Bài viết:
    3
    Chúng ta kết thúc rồi!

    Tác giả:
    Babycake

    Thể loại: Truyện ngắn

    [​IMG]

    Kết thúc bất ngờ.

    Tiếng chuông điện thoại inh ỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Cô cau mày nhìn vào màn hình, tên Nam hiện lên. Một thoáng do dự, rồi cô ấn nút nghe.

    "Alo, Linh à? Anh có chuyện muốn nói với em." Giọng Nam trầm ấm, nhưng lại mang theo một nỗi buồn khó tả.

    Linh hít một hơi thật sâu: "Anh nói đi."

    "Em à, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây."

    Câu nói của Nam như một nhát dao đâm thẳng vào tim Linh. Cô bàng hoàng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Anh nói gì vậy Nam? Anh đùa đúng không?"

    "Anh xin lỗi, Linh. Anh không muốn nói điều này, nhưng anh cảm thấy chúng ta không còn phù hợp với nhau nữa."

    Linh cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra: "Nhưng mà tại sao? Chúng ta đã từng yêu nhau rất nhiều mà."

    "Anh biết. Nhưng cuộc sống của chúng ta đang đi theo những hướng khác nhau. Em muốn có một cuộc sống ổn định, một gia đình, còn anh.. anh muốn được tự do sáng tạo."

    Linh im lặng. Cô hiểu những gì Nam nói. Từ lâu, họ đã cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người, nhưng cô luôn cố gắng níu kéo.

    "Vậy là.. chúng ta kết thúc rồi?" Giọng cô nghẹn lại.

    "Anh xin lỗi, Linh."

    Cuộc gọi kết thúc trong sự im lặng đau đớn. Linh đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng với cô, mọi thứ dường như đã mất đi màu sắc.

    Những kỷ niệm ùa về trong tâm trí Linh. Những buổi hẹn hò lãng mạn dưới ánh đèn lồng, những cái ôm ấm áp, những lời hứa ngọt ngào.. Tất cả giờ đây chỉ còn là quá khứ.

    Linh nhớ lại lần đầu tiên gặp Nam. Đó là một buổi tối mùa hè, tại một quán cà phê nhỏ. Nam đang ngồi một mình, đàn guitar. Tiếng đàn du dương của anh đã thu hút Linh. Từ đó, họ trở thành một cặp đôi.

    Ban đầu, mọi thứ đều rất đẹp. Họ dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Nhưng rồi, cuộc sống bận rộn khiến họ ít có thời gian dành cho nhau hơn. Những cuộc cãi vã bắt đầu xuất hiện, những khoảng cách vô hình dần hình thành.

    Linh biết rằng, sự chia tay này là điều khó tránh khỏi. Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được. Cô cảm thấy mình như bị ai đó tước đoạt đi một phần quan trọng của cuộc đời.

    Linh đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Cô nhìn lên bầu trời đêm, đếm từng ngôi sao lấp lánh. Cô tự hỏi, liệu có một ngày nào đó, những vết thương lòng này sẽ lành lại?

    Vết thương lòng.

    Những ngày sau đó, Linh chìm đắm trong nỗi buồn. Cô tránh mặt bạn bè, bỏ bê công việc, và dành phần lớn thời gian ở nhà một mình. Căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười giờ đây trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

    Những món quà mà Nam tặng, những bức ảnh chụp chung, tất cả đều gợi cho cô nhớ về những kỷ niệm đẹp đã qua. Linh cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong công việc, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Những bản thiết kế mà trước đây cô làm với niềm đam mê giờ đây chỉ là những đường nét vô hồn trên màn hình máy tính.

    Một buổi tối, Linh quyết định đi dạo một mình. Cô lang thang trên những con phố quen thuộc, ngắm nhìn dòng người qua lại. Cô cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống ồn ào này.

    Đột nhiên, Linh bắt gặp Nam đang ngồi một mình trong quán cà phê mà họ từng hẹn hò lần đầu. Cô dừng lại, tim đập thình thịch. Cô muốn tiến lại gần, muốn nói chuyện với anh, nhưng lại sợ hãi. Cuối cùng, cô quyết định quay đi.

    Về đến nhà, Linh bật khóc nức nở. Cô nhận ra rằng, mình vẫn chưa thể quên được Nam. Cô nhớ anh đến từng chi tiết nhỏ nhặt, từ mùi nước hoa anh thường dùng đến giọng nói trầm ấm của anh. Linh trôi vào giấc ngủ một cách khó khăn. Những hình ảnh về Nam cứ hiện lên trong tâm trí cô. Anh đang làm gì bây giờ? Có nhớ đến cô không? Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh không có lời đáp, khiến cô càng thêm đau khổ. Sáng hôm sau, Linh cố gắng vực dậy tinh thần để đi làm.

    Tại công ty, đồng nghiệp cố gắng an ủi cô, nhưng cô chỉ biết gượng cười. Công việc vốn yêu thích giờ đây trở nên nhàm chán và vô vị. Những bản thiết kế đẹp mắt mà cô từng tạo ra giờ đây đều mang một màu sắc u buồn.

    Tối đến, Linh quyết định ra ngoài hóng gió. Cô đi dọc bờ sông, ngắm nhìn dòng nước chảy xiết. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô. Cô tự hỏi, liệu cuộc sống của cô sẽ ra sao nếu không có Nam.

    Ngã rẽ của số phận.

    Những tháng ngày sau buổi gặp gỡ ấy, Linh tập trung hoàn toàn vào cuộc sống của riêng mình. Cô đăng ký học thêm một khóa thiết kế đồ họa – lĩnh vực mà cô luôn yêu thích nhưng chưa từng có thời gian theo đuổi. Cô tham gia các buổi triển lãm nghệ thuật, các câu lạc bộ đọc sách, và thỉnh thoảng đi du lịch một mình.

    Cuộc sống dần trở nên nhẹ nhàng, bình yên hơn. Dù vậy, có những đêm Linh vẫn mơ về Nam, về những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ từng chia sẻ. Cô không thể phủ nhận rằng Nam từng là một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Nhưng nỗi đau cũ đã dạy cô phải biết yêu bản thân hơn.

    Một người lạ, một câu chuyện mới.

    Một buổi sáng Chủ nhật, Linh đi dạo ở công viên gần nhà. Trong lúc ngồi trên băng ghế đá đọc sách, cô bất ngờ nghe tiếng nói.

    "Cuốn sách này thú vị chứ?"

    Linh ngẩng lên, thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ lịch lãm, trên tay cầm một ly cà phê. Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

    "À, vâng, rất thú vị,"

    Linh đáp, thoáng chút bối rối. "Xin lỗi nếu làm phiền. Tôi cũng vừa đọc xong cuốn này tuần trước," anh nói, chỉ vào cuốn sách của cô.

    "Phần cuối có một cú twist khá bất ngờ đấy."

    Linh bật cười. "Đừng tiết lộ nhé. Tôi chưa đọc đến đoạn cuối."

    "Yên tâm, tôi không phải kiểu người phá hỏng trải nghiệm của người khác đâu."

    Anh đưa tay ra, tự giới thiệu. "Tôi là Minh."

    Linh mỉm cười, bắt tay anh. "Tôi là Linh."

    Cuộc trò chuyện tình cờ ấy trở thành khởi đầu của một mối quan hệ mới.

    Minh là một kiến trúc sư trẻ, đầy nhiệt huyết và có sự chín chắn trong cách nghĩ. Anh thường xuyên mời Linh tham gia những hoạt động thú vị như triển lãm nghệ thuật, hội thảo về thiết kế, hay đơn giản chỉ là những buổi cà phê trò chuyện.

    Dần dần, Linh cảm thấy thoải mái khi ở bên Minh. Anh mang đến cho cô cảm giác an toàn và nhẹ nhàng, không áp lực hay vội vã.

    Sự trở lại của Nam.

    Trong khi Linh bắt đầu mở lòng với Minh, Nam lại âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nữa. Anh không còn cố gắng tiếp cận hay thuyết phục cô như trước, nhưng vẫn giữ liên lạc bằng cách gửi thiệp chúc mừng vào những dịp đặc biệt hoặc hỏi thăm qua bạn bè chung.

    Một ngày nọ, Linh nhận được một bức thư khác từ Nam.

    Nội dung ngắn gọn, nhưng chất chứa tình cảm: "Linh, Anh không dám mong em tha thứ, nhưng anh hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh đã rời thành phố, bắt đầu một công việc mới ở một nơi xa. Anh không muốn làm phiền em nữa, chỉ mong em sống cuộc đời mà em xứng đáng. Nam."

    Linh đọc xong, lòng thoáng bâng khuâng. Cô nhận ra, tình cảm giữa cô và Nam đã thực sự khép lại, nhưng không còn là nỗi đau mà là một bài học trưởng thành.

    Hạnh phúc mới.

    Với Minh, Linh không vội vã tiến xa. Cô muốn chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn tự do khỏi những vết thương cũ. Minh hiểu điều đó và kiên nhẫn chờ đợi. Anh không ngừng mang đến cho Linh những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống: Một tách cà phê nóng vào sáng mưa, một bức thư tay khi cô mệt mỏi, hay một cái ôm ấm áp khi cô cần.

    Một chiều mùa xuân, khi cả hai đi dạo trong công viên, Minh bất ngờ cầm tay Linh và nói: "Linh, anh không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng anh muốn cùng em bước tiếp chặng đường phía trước. Anh hy vọng em sẽ cho anh cơ hội để làm điều đó."

    Linh mỉm cười, nhìn vào mắt Minh. Lần đầu tiên sau bao lâu, cô cảm thấy tim mình không còn nặng trĩu. "Em nghĩ, mình sẵn sàng rồi."

    Dưới ánh nắng xuân dịu dàng, Linh và Minh bước đi bên nhau, mở ra một chương mới của cuộc đời – không có những ngọn lửa cũ cháy âm ỉ, chỉ còn lại những tia sáng hy vọng và hạnh phúc thật sự.

    - END_
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...