Chúng Ta Của Những Năm Tháng Ấy Tác giả: NTP Thể loại: Tản Văn * * * Chẳng biết tự bao giờ, người ta vẫn bảo rằng mối tình đầu giống như cơn mưa rào mùa hạ: Đến vội vã, mãnh liệt nhưng rồi cũng qua nhanh, để lại những vệt nước đọng dài trên con đường ta từng đi qua. Tôi không biết mình có đồng ý với điều ấy hay không, bởi lẽ đến tận bây giờ, khi đã đi qua những tháng năm tuổi trẻ, tôi vẫn không thể quên được dáng hình của một người, một mối tình đầu trong veo như bầu trời tháng năm, như ánh nắng rơi trên trang sách cũ. Hồi ấy, chúng tôi chỉ là những cô cậu học trò ngây ngô, trong sáng, sống hồn nhiên giữa những ngày tháng vô tư của tuổi học trò. Mỗi sáng đến lớp, tôi luôn bắt gặp hình ảnh ấy - người con gái với mái tóc dài buông nhẹ, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên nét dịu dàng mà tinh nghịch. Cô ấy ngồi bàn bên cửa sổ, nơi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng luôn nhẹ nhàng vương lên bờ vai nhỏ bé. Tôi không nhớ chính xác khoảnh khắc mình bắt đầu chú ý đến cô ấy, chỉ biết rằng từng ánh mắt, từng nụ cười ấy đã in sâu vào lòng tôi lúc nào chẳng hay. Chúng tôi không phải là bạn thân, cũng chẳng phải xa lạ. Cái khoảng cách lưng chừng ấy khiến lòng tôi có chút xao động mỗi khi cô ấy quay sang hỏi bài hay vô tình chạm phải ánh mắt tôi trong khoảnh khắc nào đó giữa sân trường rộng lớn. Những lần trực nhật cùng nhau, những buổi học nhóm, những cuộc trò chuyện vu vơ về bài kiểm tra hay về một bộ phim nào đó.. tất cả đều bình thường, giản dị, nhưng lại mang theo sự rung động nhẹ nhàng đến mức tôi chẳng bao giờ muốn quên. Tôi từng nghĩ rằng những cảm xúc ấy chỉ đơn thuần là sự quý mến giữa những người bạn học, nhưng rồi có một lần, tôi bắt gặp cô ấy đứng một mình dưới gốc phượng già của sân trường, lặng lẽ nhìn những cánh hoa đỏ rơi xuống nền đất. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra lòng mình bối rối lạ kỳ. Có lẽ chính từ giây phút đó, tôi biết mình đã yêu. Mối tình đầu của tôi không có những lời tỏ tình hoa mỹ, không có những món quà lộng lẫy hay những buổi hẹn hò dưới ánh đèn phố thị. Nó đơn giản là những lần tôi lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô ấy, là những ngày tháng tôi tự nhủ rằng chỉ cần nhìn thấy cô ấy vui vẻ, thế là đủ. Là những buổi tan học, tôi cố tình nán lại một chút chỉ để đi chung đoạn đường ngắn với cô ấy, dù chẳng ai nói gì nhiều. Là những lần tôi vụng về tìm cách giúp cô ấy giải một bài toán khó, dù bản thân cũng chưa chắc đã làm đúng. Là những rung động dịu dàng, trong trẻo mà có lẽ suốt đời tôi cũng không thể nào quên. Nhưng rồi tháng năm cứ thế trôi đi, mang theo những ngày học trò ngây thơ vào dĩ vãng. Những kỳ thi, những bộn bề của tương lai kéo chúng tôi ngày càng xa nhau. Tôi không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình, cũng chẳng dám bước một bước về phía cô ấy, chỉ sợ rằng nếu làm vậy, những điều đẹp đẽ ấy sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời. Và rồi, ngày chia tay đến.. Buổi học cuối cùng của năm ấy, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cô ấy mặc chiếc áo dài trắng, đứng giữa sân trường đầy nắng. Chúng tôi cùng nhau chụp những bức ảnh kỷ niệm, trao nhau những cuốn sổ lưu bút đầy chữ viết tay nguệch ngoạc. Khi nhận cuốn sổ từ tay cô ấy, tôi chỉ dám mở ra sau khi đã về nhà, và trong những dòng chữ ngắn ngủi kia, tôi chợt nhìn thấy một điều gì đó.. một điều mà có lẽ nếu tôi dũng cảm hơn, mọi thứ đã khác. "Cảm ơn cậu vì đã luôn ở đó. Tớ đã từng muốn nói gì đó, nhưng lại không đủ can đảm. Chúc cậu luôn hạnh phúc." Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, trái tim như vỡ òa trong cảm xúc lẫn lộn. Hóa ra, cô ấy cũng đã từng có điều muốn nói. Hóa ra, những khoảnh khắc tôi lặng lẽ quan sát cô ấy, cô ấy cũng đã từng âm thầm nhìn về phía tôi. Nhưng tất cả đã muộn mất rồi. Mối tình đầu của tôi cứ thế trôi qua, không lời tỏ tình, không hẹn ước, không một cái nắm tay. Nó dịu dàng đến mức khiến tôi mãi mãi hoài niệm, nhưng cũng đủ mong manh để khi nghĩ lại, tôi chỉ có thể khẽ mỉm cười rồi tự nhủ rằng: "Thanh xuân là như vậy, có những điều dù chẳng thể quay lại, nhưng vẫn mãi đẹp trong tim." Nhiều năm trôi qua, tôi đã rời xa mái trường, rời xa những tháng ngày của tuổi trẻ để bước vào cuộc sống bộn bề. Nhưng có những ký ức, dù thời gian có vô tình đến đâu, vẫn nằm lại trong góc sâu trái tim tôi - nơi mối tình đầu chưa bao giờ thực sự phai nhạt. Đã từng có những đêm tôi tự hỏi: Nếu ngày ấy tôi đủ can đảm nói ra cảm xúc của mình, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nếu tôi không ngần ngại bày tỏ, liệu cô ấy có mỉm cười và gật đầu, để rồi chúng tôi có thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện thanh xuân ấy? Nhưng rồi tôi nhận ra, cuộc đời vốn dĩ không có chỗ cho những chữ "nếu như". Chúng ta chỉ có một hiện tại để sống, một quá khứ để nhớ, và một tương lai để hướng đến. Rồi tôi gặp lại cô ấy, sau bao năm trời xa cách. Một buổi chiều cuối thu, khi những chiếc lá vàng chầm chậm rơi xuống mặt đường ướt mưa, tôi tình cờ bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy giữa dòng người tấp nập. Cô ấy vẫn dịu dàng như ngày nào, nhưng ánh mắt giờ đã mang một nét trầm lắng hơn, chín chắn hơn. Và tôi biết rằng thời gian đã thay đổi cả hai chúng tôi theo những cách riêng. Chúng tôi ngồi lại bên nhau, trong một quán cà phê nhỏ ven đường. Không còn những ngượng ngùng của ngày xưa, không còn những lần lén nhìn nhau qua khe cửa lớp. Giữa chúng tôi là những câu chuyện về cuộc sống, về công việc, về những tháng năm đã qua. Cô ấy mỉm cười khi nhắc về ngày trước, về những lần vô tình chạm mắt, về cuốn sổ lưu bút đã bị lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần. Tôi cũng cười, nhưng trong lòng có chút gì đó như tiếc nuối, như hoài niệm về một điều đã không còn thuộc về hiện tại. "Ngày ấy, tớ cũng đã từng thích cậu." Cô ấy nhẹ nhàng nói, như thể câu nói ấy chưa bao giờ được cất giấu. Tôi chỉ im lặng, nhìn những giọt cà phê chậm rãi tan vào lòng ly. Hóa ra, có những cảm xúc dù không cần nói ra vẫn có thể tồn tại suốt một quãng đời dài. Hóa ra, có những tình cảm dù không trở thành một tình yêu trọn vẹn, vẫn đủ đẹp để ta giữ mãi. Khi rời quán, chúng tôi đi bộ một đoạn đường. Lá thu rơi đầy trên lối nhỏ, giống như một đoạn phim cũ mà tôi từng xem đâu đó. Cô ấy vẫn đi phía bên phải, cách tôi nửa bước chân, giống như những ngày xưa cũ, khi chúng tôi cùng nhau rời trường mà không ai nói một lời. Nhưng lần này, tôi biết rằng mọi thứ đã khác. Chúng tôi là những con người trưởng thành, mang theo trong mình quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều những điều không thể nói ra thành lời. Trước khi tạm biệt, cô ấy quay sang nhìn tôi lần cuối, nụ cười ấy vẫn dịu dàng như buổi sáng tôi từng thấy qua ô cửa lớp năm nào. Tôi đứng đó, nhìn bóng cô ấy dần khuất sau những hàng cây, trong lòng tràn ngập một nỗi niềm khó tả. Mối tình đầu của tôi, như một cuốn sách chưa kịp viết hết, nhưng lại không cần một cái kết trọn vẹn. Vì tôi biết, có những điều chỉ cần tồn tại trong tim là đủ. Và cô ấy, dù không còn là người đi cùng tôi trên con đường phía trước, vẫn mãi là một phần của thanh xuân tôi. Bầu trời hôm ấy xanh đến lạ. Gió thu nhẹ lùa qua mái tóc, như thể đang thì thầm điều gì đó thật khẽ, thật êm.. (Hết)