Bài Thơ: Chúng Mình Đã Cùng Đi Qua Những Năm Tháng Thế Này Tác Giả: Đứa Trẻ Mù Lòa Thể Thơ :(Tự Do) Một bàn tay nắm lấy một bàn tay, là nắm lấy cả những ngày giông bão, mây giăng chớp giật, cả những hôm chỉ thở thôi đã thấy nhọc lòng. Như một loại thử thách, như thể một đức tin, và tình yêu sẽ càng trở nên chói sáng như một viên ngọc quý, càng nhiều những năm tháng chật vật, đờ người, thì xúc cảm càng trở nên quý giá, tình yêu sẽ trở thành tình thân, trong tình vẹn toàn cả nghĩa, như máu thịt, như ruột rà, như một thể, hai thế giới khép chung lại một bầu trời, dù nắng dù mưa, dù tan hoang hay hạnh phúc, vẫn còn nhau. Thế là chúng mình đã đi qua những năm tháng thế này.. Đi qua những ngày nỗi buồn cứ ghé thăm và niềm vui thì có cánh Quá khứ như một trò đùa cứ hoài trốn phía sau lưng những ngày giá lạnh Bọn chúng mình chẳng thể làm gì ngoài nắm lấy tay nhau. Chúng mình đều được sinh ra trong hành tinh trơ trọi những nỗi buồn Nước mắt là mây và những lần tự làm đau là biển cả Thanh bình là dấu chấm than nằm phía sau một câu hỏi khó Bình yên nơi nào cho những kẻ lẻ loi! Dù gì thì mình vẫn ở cạnh nhau thôi Như vị cà phê sẽ trôi trên môi và nước mắt sẽ khô một chiều chóng vánh Những xác lá cuộc đời sẽ ủ mầm xanh từ những thân gỗ mục Rốt cục rồi sau những năm tháng thế này.. Bọn chúng mình vẫn sẽ nắm tay. Như hiển nhiên rằng trái đất vẫn sẽ quay. Hết