Phải biết làm gì khi hướng nào cũng là đêm Gọi lên một cái tên để chỉ nghe bốn bức tường dội tiếng mình khô khốc Em đã giữ qua bao ngày khó nhọc Giờ cũng tắt nốt rồi Ngọn nến cháy trong tim. Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm Dẫu cũng quá trẻ để quên đi mình đã yêu cái người này đến vậy Đã từng mong mỗi sớm mai thức dậy Thấy nhau trong tia mắt đầu ngày Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm Anh còn con đường xa phải đi Em còn đống áo quần đã khô cong cần xếp Về với em khi nào anh thấy mệt Dù có khi em chẳng còn chờ đợi nữa rồi Thì đời em vẫn sẽ có riêng một chỗ để anh ngồi. Làm sao quên được anh đây Khi mỗi sớm em mở cửa Vẫn thấy bóng anh trong cánh gió chập chờn Và vườn trăng lá cỏ vẫn đơm hương Thơ anh viết đọc hoài Vẫn chẳng thể ngăn mình yêu thêm trăm lần nữa. Dù chính người này đã làm cho mình khổ. Làm sao em quên được anh đây Chắc lúc ấy em chẳng còn thở nữa Dẫu vẫn biết mình còn quá trẻ để buồn thêm. Nguyễn Thiên Ngân