Chùm Hoa Dại Bất Chợt Gặp Bên Đường Buổi trưa hạ nào bất chợt một chùm hoa Gặp ta nở ven đường cầu thực Né bánh xe lấn vòng nhật nguyệt Chùm hoa lách mình lung linh. Lung linh Chùm hoa dại khờ nhuộm nắng hạ vàng ong Đánh động nơi ta một nỗi buồn huyễn hoặc Nỗi buồn cõi đi về. Ai nhặt? Ta đánh rớt nơi đâu? Và rớt tự bao giờ? Cám ơn đời còn lại chùm hoa Sót vọng trong ta bao điều hẫng hụt Buổi theo em lết mòn đôi dép đứt Chân nhón chưa qua nổi một bờ rào Để đêm về chép miệng thèm một giấc mơ Sáng thức dậy vàng thêm chiếc lá Cám ơn đời. Cám ơn chùm hoa trưa hạ Nhắc nhở ta thuở thống khổ lao cùng Vò bài thơ mài rách tuổi thanh xuân Nuốt cầm hơi em trong niềm u uất Cám ơn em. Cám ơn chùm hoa đã mọc Nâng đất cao hơn níu một khoảng trời Trưa lạc bầy. Lòng ta chơi vơi