Chú cáo con Sáng tác/ Biểu diễn: Âm Tần Quái Vật Biên khúc: Lưu Thái Qua Lời: Liễu Liễu Hoàn chỉnh: Allen . 天上的星光 把彼此都照亮 狐狸受了傷 蜷縮在路旁 老獵人走過 見它眼淚汪汪 心不再冰霜 放下了獵槍 小屋多了一張搖晃的小床 爺爺每天笑聲朗朗 小狐狸叼來七色花的芬芳 老獵人笑眯眯搭起花房 全世界披上金黃 溫暖好像大手掌 他們一起坐在門前看夕陽 等到小蟲細細唱 森林裡灑滿月光 小床靠著大床睡的安祥 遙遠的山上 沒有孤單憂傷 太陽落山了 會迎來月亮 彎一彎眼睛 嗅嗅滿園花香 他們做著伴 住在那地方 不知不覺間 時光悄然變化 流淌過秋冬 又經過春夏 花白了頭發 又蹣跚了步伐 他的小狐狸 也慢慢長大 院裡開滿了 越來越多的花 小朋友常來玩耍 老爺爺的身影慢慢不見了 狐狸蹲在花叢自己說話 後來聽孩子們唱 爺爺他去了天堂 只剩它小小身影日夜守望 有時在甜美夢鄉 趴在爺爺的肩膀 靜靜的陪他再看看夕陽 聽說小狐狸 從來不懂悲傷 它送走太陽 又等來月亮 眨一眨眼睛 嗅嗅滿園花香 說爺爺一直 等在那地方 後來啊老屋 覆了塵埃蛛網 它終於來到 夢中的天堂 跳過那一扇 為它留的小窗 撲進那白髮蒼蒼的慈祥 失去的終會回到身旁 孩子啊別怕時光漫長 . Bầu trời đầy sao chiếu sáng khắp nơi nơi Chú cáo con bị thương, cuộn mình nằm bên đường Lão thợ săn đi qua, thấy nó nước mắt lưng tròng Lòng chợt ấm áp, liền buông khẩu súng săn xuống. Thế là căn nhà nhỏ liền có thêm một cái giường nhỏ bấp bênh xiêu vẹo “Ông ơi ông ơi”, mỗi ngày lại vang vang tiếng nói cười lanh lảnh Chú cáo con miệng ngậm nhánh hoa bảy sắc tỏa hương thơm ngát Lão thợ săn tủm tỉm cười, đắp đất làm vườn trồng thật nhiều hoa. Cả thế gian như phủ ánh vàng kim Giống như bàn tay ông thật lớn, thật ấm áp Cả hai cùng ngồi trước cửa ngắm hoàng hôn. Đến khi những chú côn trùng nhỏ cất tiếng râm ran Cả khu rừng lóng lánh đầy ánh trăng vàng Giường nhỏ tựa vào giường lớn, ngủ thật ngoan. Căn nhà ở xa xa trên núi chẳng có cô đơn, chẳng có ưu sầu Mặt trời xuống núi rồi lại đón ánh trăng lên Chớp chớp con mắt, ngửi ngửi hương hoa đầy vườn Cả hai cứ thế bầu bạn chung sống với nhau ở nơi ấy. Bất tri bất giác thời gian cứ lẳng lặng biến hóa Thu đông trôi qua rồi lại đến xuân hạ Mái đầu hoa râm rồi bước chân loạng choạng Chú cáo nhỏ của ông cũng từ từ lớn lên rồi. Ngoài sân hoa nở càng ngày càng nhiều Trẻ con vẫn thường đến vui chơi Hình bóng của ông dần dần chẳng thấy nữa Cáo nhỏ ngồi xổm một mình nói chuyện với hoa. Sau này nó nghe bọn trẻ hát Rằng ông nó đã đi lên thiên đường rồi Chỉ còn mình bóng dáng nó be bé ngày đêm canh gác ngôi nhà. Có hôm chiêm bao giấc mộng ngọt ngào Được nằm sấp trên vai ông Lại im lặng cùng ông lại ngắm hoàng hôn buông xuống. Nghe nói cáo con không bao giờ biết đến bi thương Nó tiễn mặt trời lên rồi lại chờ mặt trăng đến Chớp chớp con mắt, ngửi ngửi hương hoa đầy vườn Nói rằng ông vẫn đang chờ nó ở nơi xa xa nọ. Sau này căn nhà đã già, bụi phủ nhện giăng Cuối cùng nó cũng đến được thiên đường trong mộng Nhảy qua song cửa sổ nhỏ còn lại Sà vào lòng người ông mái tóc xám tro đôn hậu. Vạn vật mất đi rồi lại quay về thôi Con ơi đừng sợ thời gian trôi thật dài.