Ngôn Tình Chồng Trước Của Nữ Chính - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 24 Tháng một 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Tác phẩm: Chồng Trước Của Nữ Chính

    Tác giả: Ma nữ Mary

    Thể loại:
    Ngôn tình, H nhẹ - BE, ngược

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Người ta từ khi có người ấy liền trở nên tươi sáng một màu hồng.

    Còn ta, từ khi lấy anh cuộc sống vốn bi kịch trở thành thảm kịch..

    T/g: Không có thịt ta không vui!

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ

    Mục lục:

     
    AlissaKhôi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2019
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Sâu Gạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta mãi đến 23 tuổi vẫn độc thân chưa có một mối tình vắt vai.

    Ba mẹ ta rất sốt ruột vì cái miệng rộng của ta.

    Ngày ngày, họ đều lôi ta ra so sánh với con gái nhà hàng xóm. Nào thì xinh đẹp, nào thì có chồng giàu có, nào thì tài giỏi. Ta nhức cả cái đầu.

    Chưa kể, mẹ ta hay chửi ta:

    - Con gái người ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn con ta tại sao lại ăn đến sập tường đổ nhà thế này? Trời ơi là trời.

    Ta cũng rất thông cảm cho mẹ ta. Nhưng ai bảo bà sinh ta ra không có tài năng gì đặc biệt.

    Suốt ngày, ta chỉ biết đi chợ nấu ăn. Và ăn rồi ngủ.

    Phải nói đến chồng chưa cưới của ta chạy trốn nên ta đang trong bi kịch bị người ta cười chê.

    Nhà ta thì lại muốn đá một con sâu gạo ra khỏi nhà.

    Số ta đúng là số khổ, đã bị bỏ rơi rồi lại còn không có chỗ nương thân.

    Thế là anh từ một người xa lạ bước vào liền chính thức trở thành chồng của ta.

    Rước một của nợ về nhà xem như bảo bối!

    Mà nói đến cũng tội cho anh, tính tình vốn hay nắng hay mưa của ta cũng không tốt đẹp gì cho cam.

    Bạn ta hay nói với ta:

    - Ưu điểm của người chính là có vô số khuyết điểm.

    Ta phải công nhận các nàng nói rất đúng.

    Mục tiêu sống của ta cũng chẳng đáng tự hào gì là:

    - Một con sâu gạo!

    Ta cũng không biết lần đầu tiên anh gặp ta có ấn tượng gì tốt đẹp mà quyết tâm mang ta về làm vợ.

    Một hôm ta đang đi chợ. Mải đi lựa mấy con tôm sống. Thì ngước lên nhìn thấy một người con trai xa lạ đang nhìn chăm chú đến ta.

    Mà ta thì rất thích món tôm. Vì thế, ta tiếp tục chuyên tâm lựa mấy con tôm sống đang bơi trong nước.

    Anh lại tiếp tục nhìn.

    Mãi về sau này, ta hỏi anh:

    - Lần đầu tiên ấn tượng với anh về em là gì?

    Anh cười đắc ý trả lời:

    - Tại bánh bao của em vừa to vừa tròn lại trắng mịn. Anh chưa từng thấy bánh bao nào đẹp như thế. Nhìn là đã muốn ăn liền. (T/g: Sắc nam xuất hiện rồi).

    Chọn xong tôm ta ra lại vẫn thấy anh đứng đó. Ta hỏi:

    - Anh nhìn gì thế?

    - Anh nhìn em. Ta nghe nói là biết anh ta nói xạo rồi (T/g: Ta biết anh ta nhìn trộm bánh bao của ngươi nha)

    Ta không thích dài dòng với một người không quen biết:

    - Tôi và anh không quen biết.

    Anh vẫn tiếp tục đi theo tôi lải nhải mãi:

    - Nói rồi sẽ quen thôi.

    Tôi từ chối dứt khoát:

    - Tôi không rảnh.

    Anh vẫn mặt dày đi theo và nói:

    - Nhưng anh rảnh.

    Tôi im lặng không trả lời.

    Anh lại nói:

    - Em tên gì thế?

    Anh phiền chết được, nếu tôi không trả lời chắc anh sẽ đi theo tôi như một cái đuôi luôn:

    - Tôi tên Nguyệt Lam.

    Tôi trừng mắt nhìn anh:

    - Anh đi ra tránh đường tôi còn phải về nhà nấu cơm.

    Anh vẫn không buông tha cho ta và tiếp tục nói mãi:

    - Cho anh xin số điện thoại làm quen được không?

    Ta nghiêm túc trả lời:

    - Quen chơi bời tôi không hứng thú.

    Anh đáp lại:

    - Quen thiệt luôn nha được không vậy?

    Tôi nghĩ sao nói vậy:

    - Thế quen thiệt có cưới không?

    Anh khẳng định dứt khoát:

    - Cưới.

    Tôi bắt đầu làm khó anh để anh biết rút lui:

    - Vậy về nói chuyện với ba mẹ tôi đi. Ba mẹ tôi đồng ý thì tôi mới chịu quen. Nhưng anh phải tìm được nhà tôi. Tạm biệt. (Lêu lêu, còn lâu mới tìm được nhà tui)

    Xong tôi quay lưng bước đi.

    Tối hôm đó, tôi và ba mẹ đang ăn cơm thì anh xuất hiện:

    - Con xin chào cô chú.

    Mẹ tôi liền hỏi:

    - Con tìm ai?

    - Dạ con tìm Nguyệt Lam.

    - Con vào nhà đi, con bé đang bận dọn cơm. Con đợi một xíu.

    - Con tên gì?

    - Dạ con tên Âu Thần.

    - Con nhà con ở đâu? Ba mẹ làm gì? Con làm nghề gì?

    - Dạ, con trên thành phố, ba mẹ con sống bằng tiền lương hưu, con làm bên sản xuất.

    Mẹ tôi khá hài lòng với phép lịch sự của anh. (Ai biết người sau này lại là một người thô lỗ).

    Sau khi xong việc thì tôi lên nhà gặp anh. Tôi không nghĩ anh sẽ đến. Không ngờ lại làm thiệt.

    - Chào anh.

    - Anh có thể mời em ra quán cà phê để nói chuyện không?

    - Để em hỏi ý mẹ em, nếu mẹ em đồng ý thì em mới được đi.

    Khi hỏi mẹ tôi thì mẹ tôi liền đồng ý. Bởi mẹ tôi có ấn tượng tốt về anh.

    Ra quán cà phê, anh gọi một ly kem cho tôi. Còn anh là một ly cà phê đen.

    Tôi nói với anh trước:

    - Em đã đính hôn. Bằng chứng là chiếc nhẫn trên tay của em đang đeo. Và bây giờ, người đó đã hủy hôn.

    - Anh không quan tâm. Người đó hủy hôn là do người đó không thật lòng yêu em.

    - Không phải do người ấy. Là do em đã từ chối kết hôn với anh ấy trước.

    - Tại sao?

    - Em thấy không hợp. Nhưng hiện tại, em vẫn thương người đó rất nhiều. Em chưa quên được người đó.

    Anh bảo:

    - Anh sẽ có cách làm cho em quên người đó.

    - Là cách gì vậy anh?

    - Quên người đó và yêu anh.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Thử Hẹn Hò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thứ hai, anh đến nhà tôi. Và xin phép được tìm hiểu với tôi. Chúng tôi tìm hiểu nhau ngày đầu tiên ở một công viên nhỏ nhưng rất đẹp. Những hàng ghế đá dài và những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Ánh đèn lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.

    Anh bảo là chụp một tấm hình làm kỉ niệm.

    Chúng tôi chụp với nhau. Trên tấm hình, gương mặt tôi và anh đều cười rất vui vẻ.

    Tôi cũng biết anh muốn tấm hình này để về khoe với bạn bè anh nhưng tôi không quan tâm.

    Ngày thứ ba, anh yêu cầu tôi vứt chiếc nhẫn đang đeo trên tay.

    Tôi không đồng ý.

    Vì đây là chiếc nhẫn duy nhất thể hiện tình cảm còn lại của tôi. Tôi không muốn vứt bỏ nó. Không phải vì nó là một chiếc nhẫn có giá trị. Mà đây là món quà tinh thần cuối cùng người đó dành tặng cho tôi.

    Chúng tôi ra về không được vui vẻ. Anh thường xuyên gọi điện cho tôi nhưng tôi không bắt máy. Anh đến nhà tìm nhưng tôi cố ý đi ra ngoài chơi.

    Anh đến nhà tôi chỉ có thể gặp được ba mẹ của tôi mà thôi.

    Tôi nghĩ anh đã bỏ cuộc.

    Hôm đó, nhà tôi có một buổi tiệc nhỏ. Đến khi anh xuất hiện tôi vô cùng ngạc nhiên.

    Mẹ tôi đã mời anh đến dự tiệc gia đình. Mọi người hỏi đây là ai:

    - Là một người bạn.

    Nhưng không ai tin. Họ nghĩ tôi ngại nên người yêu lại giới thiệu thành bạn. Tôi không thích anh cứ tỏ vẻ ta đây là người yêu của tôi. Tôi rất ghét.

    Ăn xong tiệc, tôi kéo anh ra một cái công viên nhỏ. Tôi nghiêm túc nói:

    - Tại sao anh lại đến đây?

    - Anh thích đến.

    - Xong rồi anh về đi từ nay về sau mẹ em có mời anh đi tiệc nhà em thì anh đừng nên đi.

    - Tại sao?

    Em không thích thấy anh.

    - Em đã có người khác sao?

    - Không.

    - Anh biết em không thích anh nhưng em hãy để cho anh một cơ hội để yêu thương và bảo vệ em. Anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương hay buồn lòng. Anh yêu em.

    Tôi không nghĩ lúc này, anh lại tỏ tình với tôi. Chúng tôi chỉ quen nhau chưa được một tuần nói yêu có quá sớm hay không. Tôi ngạc nhiên:

    - Anh nói thật?

    - Anh nói thật đó. Em hãy suy nghĩ đi. Anh cho em thời gian. Nhưng không được để anh đợi lâu.

    - Được. Em sẽ suy nghĩ.

    Chết mất, mải nói chuyện với anh. Tôi đã quên mất là đã hẹn con bạn đi cà phê. Nhìn đồng hồ tôi thấy mười giờ tối, tôi dành gọi điện thoại cho nói:

    - Mình quên mất có hẹn với bạn. Mình xin lỗi cậu nha Ngọc Phương. Cầu tha thứ.

    - Dám cho mình leo cây, cậu giỏi lắm.

    - Mai mình bù cho nhé! Ngày kia nữa. Đi chơi mình chi trả hết được không? Năn nỉ mà đừng giận mình.

    Mãi con bạn mới chịu tha cho tôi.

    Tôi suy nghĩ ở nhà làm không thể làm một con sâu gạo nữa thì đi kiếm nhà khác làm sâu gạo cũng không tệ.

    Tôi chán ngày ngày bị la, bị mắng lắm rồi. Còn bị chê là ăn hại nữa. Sâu gạo thì vẫn có tự ái của sâu gạo chứ.

    Và tôi quyết định cho mình một cơ hội cũng như cho anh một cơ hội là người yêu của nhau.

    Tôi hẹn anh ra quán cà phê One and one. Nhìn thấy anh đã đến vẫn áo vét lịch sự. Quần tây phẳng phiu. Tôi đã từng hỏi:

    - Tại sao anh lúc nào cũng mặc đồ lịch sự như vậy?

    Anh bảo:

    - Anh nghĩ như thế là tôn trọng mắt người nhìn. Và cũng lịch sự.

    Tôi nghĩ chắc ở nhà anh cũng chỉ có đồ vét và quần tây mà thôi.

    Tôi bảo:

    - Em không thích lắm

    - Anh sẽ không thay đổi, anh mặc quen rồi. Anh không thích mặc quần jeans và áo thun. Nhìn rất trẻ con.

    Còn tôi thấy anh như ông cụ non. Anh chỉ 30 mà cứ như 40 tuổi vậy đó.

    Quay lại vấn đề chính nha. Em nói với anh:

    - Em đồng ý quen anh với một điều kiện.

    - Điều kiện gì em nói đi?

    - Em sẽ không hứa sẽ yêu anh. Bởi vì em đã bị tổn thương nhiều rồi em hy vọng anh có thể hiểu. Giờ em không thể yêu ai nữa. Anh thương em thì thương.

    Anh nghiêm túc trả lời:

    - Anh hứa sẽ yêu thương em nhưng cũng có một điều kiện. Em không bao giờ được bỏ rơi anh.

    - Được.

    Tình cảm giữa tôi vào anh bắt đầu không như mọi người nghĩ là ngọt ngào như mật mà như một cuộc giao dịch vậy đó.

    Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Ngày nào, anh cũng gọi điện thoại cho tôi:

    - Em đang làm gì thế?

    - Đang xếp áo quần lại.

    Tôi khoe với anh là mình mới mua một chiếc tủ áo quần mới. Màu hồng nhìn rất xinh.

    - Anh thấy cũng xinh.

    - Em rất thích nó.

    Anh trêu tôi:

    - Sau này về nhà anh cũng sẽ mua cho em một cái tủ như vậy.

    - Ai thèm về nhà anh chứ?

    - Anh nhớ có người nói với anh. Quen là cưới.

    Anh không nhắc thì tí nữa tôi cũng quên mất. Mỗi lời tôi nói anh đều ghi nhớ trong lòng.

    Tôi dò hỏi:

    - Anh chắc anh có làm được không?

    - Anh đã nói thì sẽ làm.

    Từ đó, cuộc đời của tôi liền bước sang một trang giấy mới. Tương lai tôi sẽ có chồng.

    Và tiếp tục làm một con sâu gạo.

    Anh có thể ngày ngày ngồi nghe tôi lảm nhảm tất cả mọi thứ.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Nhận Giấy Đỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cầm tờ giấy trên tay, tôi không dám tin nói là sự thật bởi nó đến quá nhanh chóng.

    Nhanh đến nỗi tôi không kịp chuẩn bị tinh thần.

    Giờ tôi đã là vợ của anh.

    Từ lúc quen anh đến khi tổ chức đám cưới chỉ có ba tháng.

    Ba tháng có đủ để hiểu một người hay không? Tôi không dám chắc.

    Anh là người chuẩn bị hết cho đám cưới. Tôi chỉ cần đi thử nhẫn cưới và áo đầm cưới thôi.

    Trước đây, tôi nghĩ một ngày mang chiếc váy cưới trắng tinh đẹp lộng lẫy này thì chắc lúc đó tôi phải cười một cách hạnh phúc.

    Nhưng sự thật lại khác xa với thực tế. Tôi chỉ cảm thấy có một gánh nặng trong lòng. Miễn cưỡng bước lên chiếc xe hoa sang trọng được trang trí rất nhiều hoa hồng đỏ đằng trước mui xe.

    Ngày hôm nay, có lẽ bạn bè tôi sẽ đông đủ chúc mừng cho tôi. Nhưng không, hôm nay một mình tôi bước lên xe hoa không được chúc phúc của đám bạn thân.

    Tại sao ư?

    Bọn nó không thích anh. Cách cư xử của anh thật tệ.

    Chắc chẳng có cô dâu nào mà không có phụ dâu như tôi.

    Ngày tôi thông báo với bọn nó về đám cưới. Không có tiếng trầm trồ, không có tiếng vỗ tay. Chỉ thấy một đám mặt như đưa đám hỏi tôi:

    - Nguyệt Lam, bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?

    Tôi gật đầu:

    - Rồi, mình sẽ không hối hận đâu.

    Căn phòng lại chìm trong im lặng. Ánh mắt bọn nó đầy lo lắng.

    Tôi biết bọn chúng đang nghĩ gì. Tôi không nói nhiều cũng giải thích nhiều.

    Bọn nó lại hỏi:

    - Người đó lớn tuổi hơn bạn rất nhiều.

    - Không sao, sau này mình cũng già đi mà.

    - Lam sẽ hối hận.

    - Tại sao?

    - Bạn là một người yêu tự do, bạn thoải mái và vô tư. Bạn không thích hợp bị ràng buộc.

    Tôi vẫn cố chấp kiên trì theo sự kiên định của mình. Bởi vì lúc này tôi không có lựa chọn khác.

    Tôi không muốn làm mọi người thất vọng. Càng không muốn mọi người đặt hy vọng lên tôi.

    Có quá nhiều sự ảnh hưởng đến quyết định lúc này của tôi.

    Tôi nghĩ:

    - Không biết tương lai anh có hối hận vì quyết định của mình không? Bởi tôi là một con sâu gạo.

    Tôi không giỏi giao tiếp. Không ngoan hiền, không xinh đẹp. Tôi chẳng có gì cả.

    Nhưng anh ấy chấp nhận tất cả. Nếu như anh làm được thì tại sao tôi lại không thử cho mình một cơ hội.

    * * *

    Ngày anh và gia đình anh đến hỏi cưới tôi. Tôi rất buồn.

    Vì tôi sắp phải rời xa nơi tôi lớn lên. Dù ở đây không có mấy hồi ức vui vẻ nhưng nó cũng là một phần trong tôi.

    Anh dẫn tôi đi chọn nhẫn cưới. Tôi cũng không có mấy tâm trạng để xem xét nó đẹp hay xấu.

    Anh hỏi ý tôi:

    - Em thích kiểu dáng gì?

    Tôi thờ ơ trả lời:

    - Kiểu nào cũng được.

    Họ đưa ra rất nhiều cặp nhẫn khác nhau. Tôi chọn một cặp nhẫn đơn giản và vừa tay. Tôi biết chắc tương lai sẽ chẳng mấy khi tôi đụng đến nó.

    Tại sai ư? Bởi vì tôi đã từng đi chọn một cặp trước đó.

    Lúc đó, tôi đã tìm một mẫu tôi ưa thích. Chọn lui chọn tới hết cả một ngày trời. Giờ nó đã nằm ở một góc ngách nào đó trong nhà tôi.

    Vậy nên khi bạn hy vọng càng nhiều. Đến khi từ bỏ lại đau khổ nhiều hơn thế.

    Tôi không muốn hy vọng nữa.

    Anh lại đưa tôi đến cửa hàng bán váy cưới.

    Mỗi kiểu dáng anh chọn cho tôi đều rất đẹp và vừa với người tôi.

    Tôi lại nhớ đến người đã từng hứa sẽ dẫn tôi đến đây. Người đó giờ đang ở rất xa. Đang vui vẻ cùng bạn bè.

    Anh thích màu trắng tinh tế, con tôi thích màu đỏ diễm lệ.

    Tôi thích váy sexy quyến rũ nhưng tôi biết chắc mọi người ai cũng thích những chiếc váy kín đáo. Bởi vì ba mẹ anh đã già. Ở cái thời đó, không có những chiếc váy như vậy. Nếu có cũng chẳng ai dám mặc nó. Mà có dám mặc thì khi bị mọi người chỉ trích thì không biết xấu hổ giấu mặt đi đâu. Bởi họ rất cổ hủ.

    Lời nói mắng nhiếc rất nặng nề.

    Ba mẹ anh không có ý kiến như nhiều người nói. Thì không khí có vui vẻ như thế nào cũng trở nên chướng khí mịt mù.

    Tôi chỉ muốn một đám cưới nhỏ và đơn giản.

    Không ai nghĩ một người thích tự do như tôi lại lấy chồng sớm như vậy.

    Thậm chí, rất nhiều năm sau đó còn có người bảo:

    - Sao Lam không lấy chồng đi?

    Tôi bảo

    - Mình lấy được ba năm rồi.

    Ai cũng mở to mắt nhìn tôi. Họ không hề biết bởi vì tôi không hề thông báo gì cả.

    Tôi cứ im lặng cưới. Im lặng lên xe hoa về nhà chồng. Tôi cũng không hề rơi một giọt lệ nào.

    Sâu gạo mà ở nhà hay nhà anh thì có khác gì nhau đâu.

    Miễn sao cuộc sống cứ trôi qua bình bình yên yên là được rồi.

    Ngày đó, mẹ tôi không có la mắng tôi.

    Nếu có bạn bè bên cạnh tôi còn thấy được an ủi. Nhưng tôi không có ai ngoài gia đình.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Bảo Bối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm trước khi tôi cưới, đám bạn tôi có làm tiệc chia tay với tôi.

    Cũng không thể khiến tôi vui hơn tí nào.

    Đó là lựa chọn và quyết định của tôi. Tôi không hề hối hận.

    Bởi vì đối với tôi lúc này. Ở đâu không quan trọng. Tôi chỉ cần một nơi yên lặng.

    Một nơi không có tiếng ồn. Một nơi mà tôi trốn tránh quá khứ.

    * * *

    Đêm tân hôn, cũng là một đêm khá tồi tệ với tôi.

    Anh vụng về khiến tôi đau đớn. Một đêm trôi qua như dài đằng đẵng.

    * * *

    Anh rất thích con nít. Anh bảo:

    - Sinh cho anh một đứa!

    Tôi gật đầu:

    - Được.

    Dù cho có là giao dịch đi nữa. Bây giờ, tôi vẫn là vợ anh.

    Tôi có nghĩa vụ của một người làm vợ.

    Vẫn như cuộc sống trước đây, tôi vẫn đi chợ nấu ăn. Và ăn rồi ngủ. Cuộc sống vốn có một quy luật nhất định vì tôi đã mang thai mà thay đổi.

    Được tin tôi có em bé.

    Ngày ngày, anh đều ôm cái bụng của tôi. Nói chuyện với nó.

    Tôi từng nghĩ nó là một đứa con trai. Bởi tôi không thèm chua như người ta. Tháng thứ bảy nó đã biết động đậy.

    Mang thai đúng là quá vất vả đối với một con sâu lười như tôi.

    Tháng thứ tám nó bắt đầu đá tôi. Mỗi buổi tối nếu tôi không nghe nhạc. Nó sẽ không chịu yên.

    Khi nó khóc chào đời, tôi thấy như được sống lại. Cả người như nhẹ đi rất nhiều.

    Anh ôm con cười vui vẻ:

    - Đặt tên nó là Âu Dương Thiên được không em?

    Tôi nghĩ cái tên đó rất hay. Tôi gật đầu.

    Từ khi có con mỗi ngày anh đi làm về sớm hơn. Vừa chăm con vừa làm việc nhà.

    Ngày nào anh cũng hỏi:

    - Hôm nay, em muốn ăn gì anh nấu?

    - Cái gì cũng được.

    Anh là người rất có trách nhiệm. Có thể, anh sẽ là một người cha tốt.

    Mặc cho tôi lạnh nhạt. Anh vẫn cứ vui vẻ mỗi ngày.

    Anh bảo:

    - Chỉ cần có em bên cạnh là anh hạnh phúc.

    Tôi không biết điều gì ở tôi khiến anh cố chấp như vậy.

    Tôi đã từng đi học nấu ăn nên tôi biết làm rất nhiều loại bánh.

    Chỉ khi nào tôi thèm mới làm cho mọi người cùng ăn thôi. Mọi thứ tôi đều cố gắng để sắp xếp cho ổn định.

    Tôi không thích sự thay đổi.

    Anh cũng rất trẻ con thường tranh dành sữa với con.

    Bản chất con người khó thay đổi dần dần tôi mới nhận ra con người thật của anh.

    Anh rất hay ghen tuông vớ vẩn. Đàn ông thì ai cũng có lòng tham. Anh bắt đầu muốn tôi phải đáp trả tình cảm của anh dành cho tôi. Ban đầu, tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn.

    Không phải vậy, anh bắt đầu đòi hỏi mọi thứ. Anh muốn nắm giữ chặt tôi trong tay.

    Anh muốn kiểm soát tất cả mọi thứ có liên quan đến tôi.

    Anh khiến tôi thấy khó chịu.

    * * *

    Từ khi gặp được Nguyệt Lam. Ban đầu, anh chỉ muốn chơi qua đường.

    Nhưng càng tiếp xúc, anh càng yêu con người lạnh lùng của cô. Thế giới của cô ấy rất đông bạn bè. Thế giới ấy rất vui vẻ và nhộn nhịp. Lại chẳng có chỗ dành cho anh.

    Anh ghen tị với tất cả các bạn của Nguyệt Lam. Không chỉ vậy, anh ghét cô nhắc đến người đó. Mỗi khi nhắc về những thứ có liên quan đến người đó. Cô mới có phản ứng lại.

    Rồi dần dần anh không biết tại sao anh lại thích mỗi khi nghe cô ấy ngồi nói lảm nhảm.

    Anh muốn mỗi ngày được ở bên cạnh em. Nguyệt Lam của anh.

    Nếu em dám phản bội anh sẽ giết chết em và người đó. Rồi sẽ tự tử. (T/g: Nam chính có vấn đề về thần kinh nặng).

    Anh bắt đầu kiểm soát điện thoại của cô. Không chỉ vậy anh cấm cô tiếp xúc với mọi người nam giới ngoại trừ anh.

    Anh không cho cô nói chuyện hay đi gặp bạn bè.

    Thế giới của cô chỉ có thể có một người là anh.

    Chỉ cần nghe bên kia là giọng con trai. Máu trong người anh sẽ sôi lên. Anh muốn giết người.

    Bên ngoài người ta chỉ nhìn thấy anh rất gầy. Nhưng chỉ có cô mới biết anh khỏe như thế nào. Bằng chứng là anh có thể nhấc cô lên và xoay vòng vòng.

    Mà cô thì rất nặng. Một con sâu lười ăn và ngủ thì mập mạp.

    Anh bảo:

    - Tròn tròn ôm mới thích. Sờ cũng rất thích.

    Anh nghiện ôm tôi đi ngủ. Không có tôi anh sẽ không ngủ được.

    Anh từng nói:

    - Em làm cho anh trở nên biến thái.

    (T/g: Không phải anh có tiềm chức biến thái sao)

    Dục vọng của anh thì khỏi phải nói. Nói gấp ba, bốn người bình thường.

    Bằng chứng là mỗi khi làm tình cô không thể xuống được giường. Kỹ thuật hôn của anh rất thuần thục.

    Anh vốn rất đào hoa.

    Anh không nghĩ một ngày anh sẽ lấy vợ.

    Vì từ tới giờ anh chỉ chơi qua đường với người khác. Anh thấy họ rất phiền phức và nhàm chán.

    Nguyệt Lam của anh vừa trắng lại vừa tròn. Da thịt mịn màng. Cô không ồn ào. Mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì cô chỉ ăn và ngủ.

    Anh thích như thế. Có đôi khi anh cũng nghĩ cô ấy trong mắt mọi người không đẹp. Nhưng trong mắt anh cô ấy là đẹp nhất.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Ly Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không thể chịu nổi cái tính chiếm hữu cao của anh. Càng không thể chịu được cái tính ghen tuông điên cuồng đó.

    Mỗi khi cô muốn đi đâu anh sẽ dùng đủ mọi lý do để ngăn cản cô ra khỏi nhà.

    Một lần, cô đang nghe điện thoại thì bị anh cướp lấy. Anh chửi xối xả người ta và tắt máy.

    Anh như một con người bị thần kinh vậy.

    Cô lấy không phải chồng mà là một con quái vật.

    Có lần, anh ném luôn cả điện thoại của cô. Cô tự nói với chính mình là phải nhịn.

    Anh bảo:

    - Em không được nói chuyện với đàn ông.

    Tôi nghĩ anh bị điên thật rồi.

    Mỗi khi cô đi chợ mua đồ ăn anh sẽ hỏi:

    - Em đi đâu?

    - Đi với ai?

    - Đi khi nào về?

    - Hay em đi hẹn hò thằng nào?

    * * *

    Cô coi như không biết anh nói gì.

    Anh càng ngày càng tức giận. Càng điên cuồng.

    Một buổi tối khi cô đang ngủ, anh lao đến xé rách đồ của cô như một con thú rồi bắt đầu thỏa mãn dục vọng của mình.

    Cô chỉ có một cảm giác ghê tởm và đau đớn.

    Cô không hiểu là chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.

    Lúc cô đi chợ mua đồ tình cờ gặp một người bạn nam học lớp cũ. Hai người chỉ nói chuyện vài câu thì thấy anh đứng đó. Sắc mặt đen thui. Nhưng nhà có ai chết vậy.

    Mỗi một ngày bình yên của cô giờ không còn gọi là bình yên nữa.

    Trước đây, cô nghĩ cuộc sống của mình đã bi kịch lắm rồi. Nhưng giờ cô mới phát hiện nó là một thảm kịch.

    Cô từng muốn một nơi bình yên để về chứ không phải như thế này.

    Bây giờ, mỗi ngày anh đều về rất khuya cả người toàn mùi rượu.

    Anh hỏi tôi:

    - Em có yêu anh không?

    Rồi tự trả lời:

    - Anh biết em chưa bao giờ yêu anh.

    Nó cứ lập đi lập lại thường xuyên. Tôi cũng muốn phát điên với anh.

    Sáng hôm sau khi tỉnh táo anh lại hỏi tôi rất nhiều:

    - Em thích ăn gì anh nấu?

    - Em thích cái gì anh mua cho em ăn?

    * * *

    Mọi thứ cứ kéo dài đến khi anh về nhà với một mùi nước hoa của phụ nữ.

    Tuy rằng tôi muốn làm một con sâu gạo nhưng tôi không muốn dùng đồ chung với một người phụ nữ khác.

    Tôi cũng có tự trọng của một con sâu gạo chứ.

    Tôi muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn tìm cách né tránh.

    Cứ vài ngày anh lại về nhà với mùi nước hoa nồng nàn.

    Tôi nói chuyện với anh:

    - Mình ly dị đi anh.

    Âu Thần sững sờ nói:

    - Em hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh mà.

    Tôi mới nói:

    - Anh cũng không còn thương em mà.

    Tôi cứ tưởng giao dịch của chúng tôi đến đây đã kết thúc. Nhưng không, anh cúi xuống chân tôi khóc và giữ chặt lấy:

    - Anh yêu em mà anh không chịu nổi cô đơn. Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh một lần đi.

    Tôi vứt tay anh ra lạnh lùng nói:

    - Em đã cho anh rất nhiều cơ hội. Nhưng anh đã không trân trọng nó thôi.

    Từ khi bắt đầu, tôi đã là người sai. Tôi không yêu anh lại ích kỷ ở bên cạnh anh.

    * * *

    Mỗi ngày, anh đều chìm trong men rượu để quên đi cảm giác cô đơn. Dù cô ở bên canh anh. Nhưng anh có thể cảm nhận được trái tim cô đang ở một nơi rất xa anh.

    Anh muốn nắm lấy mà nắm không được. Muốn giữa chặt nhưng sợ một ngày cô sẽ biến mất. Anh sẽ phát điên mất.

    Anh sợ có một ngày anh sẽ bắt gặp cô và một người đàn ông khác vui vẻ. Anh sẽ giết cô chết.

    Anh bắt đầu không điều khiển được mình.

    * * *

    Một ngày anh tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Đây không phải nhà anh. Bên cạnh anh là một người phụ nữ xa lạ.

    Anh giật mình ôm quần áo chạy.

    Khi về đến nhà, sợ bị cô phát hiện. Anh chạy đi thay quần áo.

    Thấy ánh mắt dò xét của cô anh bắt đầu hoảng sợ. Anh chạy trốn cô.

    Anh đến với những người tình nhân trước kia của mình. Nhìn họ quấn lấy anh, anh rất sung sướng.

    Đôi lần anh tưởng tượng là em. Nghe em gọi tên anh. Nghe em nói yêu anh trong men say. Đến khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là giấc mơ mà thôi.

    Em nói:

    - Mình ly dị đi anh.

    Thế giới của anh như hoàn toàn sụp đổ. Anh không thể sống không có em. Mặc cho anh níu giữ và cầu xin. Em vẫn cương quyết lạnh lùng bước đi.

    Sau khi bước ra tòa án, anh và em đã là hai người xa lạ.

    Cô nói với Âu Thần:

    - Anh hãy nuôi con của chúng ta cho tốt. Một ngày, tôi sẽ đón nó đi.

    Anh đồng ý.

    Cô quay lưng đi cố không cho nước mắt rơi. Cô biết anh thương cô nhưng cô không thể chịu được anh nữa. Cô mệt mỏi.

    Với điều kiện bây giờ, cô không thể nuôi nổi mình thì đừng nói nuôi nổi con.

    Cô không về nhà ba mẹ. Bởi vì nơi đó không còn chào đón cô nữa. Họ chỉ muốn cô đừng về nữa.

    Cô gọi điện cho một người bạn thân xin ở nhờ. Và cô đang đợi bạn mình đến đón.

    Cô luôn nghĩ thất bại chưa chắc sẽ không đứng lên được.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 6: Tiệm Bánh Ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nghĩ đi tìm một công việc để nuôi sống bản thân. Nhưng cô không biết làm gì. Mà hình như cô chỉ có đi học mỗi làm bánh là giỏi.

    Nên cô quyết định xin việc làm ở một tiệm bánh nổi tiếng. Họ cần rất nhiều người. Vì đây là bánh thủ công truyền thống. Bánh làm ra vừa mềm, vừa thơm lại không bị ngấy.

    Lúc mới vào, cô rất vụng về. Nhưng về sau cô càng ngày càng làm thành thục. Rất nhiều khách yêu thích các loại bánh cô làm ra.

    Các bạn cô sẽ rất bất ngờ, khi một người lười như cô bỗng một ngày trở nên siêng năng.

    Mặc dù, công việc có vất vả nhưng mỗi ngày trôi qua thật nhanh.

    Tôi đang nhồi bột thì có người gọi:

    - Nguyệt Lam ơi, em có người tìm?

    - Ai vậy chị?

    - Một người đàn ông cao ráo mặc đồ rất lịch sự.

    - Dạ, chị bảo người đó đợi em tí. Em sắp xong rồi.

    Khi xong việc tôi đi ra:

    - Anh tìm tôi có việc gì?

    - Con nhớ em, nó cứ đòi mẹ.

    Dù biết anh chỉ lấy cớ thôi. Nhưng đã một tháng rồi cô chưa được gặp bảo bối Thiên Thiên của mình.

    - Được, tôi sẽ sắp xếp.

    - Anh chờ em.

    Tôi không phải ghét anh ta. Chỉ là không hợp với tính cách quá lải nhải mà thôi. Rất phiền phức.

    Tôi cùng một người bạn thân mở một tiệm bánh ngọt truyền thống nhỏ. Nó có tên là Tiệm bánh ngọt Happy. Tôi muốn đem niềm vui nho nhỏ đến cho mọi người.

    Mỗi ngày lo sắp xếp công việc làm tôi không nhớ đến mình còn có một người chồng. Mà không đúng phải là chồng trước mới phải.

    Ngày ngày, có một cậu bé giao hoa đến. Mỗi ngày với một bó hoa hồng. Trên tấm thiệp không ghi người gửi. Tôi cũng không muốn tìm hiểu đó là ai. Tôi rất bận.

    Tôi không yêu thích hoa. Có lẽ, một phần do tôi mẫn cảm với phấn hoa. Chỉ cần đến gần chúng mũi của tôi sẽ bị ngứa ngáy và hắt xì liên tục. Đúng là tra tấn mà. Tôi tiện tay ném nó vào sọt rác. Chắc hẳn, có người nhìn thấy sẽ đau lòng đây.

    * * *

    Giữa em và anh đến với nhau không hoàn toàn nói là yêu.

    Trước đây, em và anh được xem là vợ chồng. Giờ em chỉ có thể nói chúng ta đã hết tình hết nghĩa.

    Tương lai, có thể chỉ là một người qua đường mà thôi.

    Anh ấy còn không biết được em bị mẫn cảm với phấn hoa.

    * * *

    Đối với tôi, hoa chỉ đẹp lúc mới vừa hái. Rồi sẽ tàn úa nhanh thôi. Dù có chăm sóc kỹ thì cũng chỉ giữ được một thời gian ngắn mà thôi.

    Tình cảm của anh và em cũng vậy. Nhanh chóng tàn phai theo thời gian.

    Bởi vậy níu kéo thêm mà làm gì.

    Người tổn thương chỉ có anh mà thôi. Còn tôi, hoa đẹp cũng chỉ để ngắm nhìn trong giây lát.

    Cuối cùng, cũng phải vứt đi.

    * * *

    Vì hôm nay đi thăm bảo bối nên tôi chỉ mở cửa hàng bánh ngọt buổi sáng. Tôi bắt đầu làm bánh quy:

    - Đầu tiên là sàng bột qua vào một chiếc thau nhỏ. Để lọc các tạp chất. Tiếp theo, nấu tan bơ động vật. Xay đường cho thật mịn. Chuẩn bị một chút dầu ăn thực vật.

    - Bột sau khi sàng xong trộn với bơ động vật và dầu ăn thực vật đánh đều lên.

    - Tiếp theo cho đường đã xay và trứng gà vào.

    - Trộn thật đều cho hỗn hợp bột mịn

    Sau cùng là cho vani cho bánh có mùi thơm. Tất cả đã xong. Tôi dùng túi tam giác có đầu nặn bánh để tạo hình thành những bông hoa nhỏ xinh. Đủ loại hình đã chuẩn bị xong. Khâu cuối cùng là nướng bánh.

    Tôi còn làm thêm bánh quy đậu phụng và bánh quy chocolate..

    Đóng cửa hàng tôi chuẩn bị đến nhà thăm bảo bối Thiên Thiên thì có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc tấp vào. Anh bước xuống mở cửa đưa tay lịch sự mời tôi vào. Đã có sẵn người đưa đi tội gì phải đi taxi.

    Trên đoạn đường dài cứ nghĩ anh sẽ im lặng đến khi chạy về tới nhà.

    Anh vừa lái xe vừa hỏi:

    - Dạo này em khỏe không?

    - Tôi vẫn khỏe.

    - Anh thấy em có sự thay đổi.

    - Có sao?

    - Anh nói thật.

    Tôi thật sự không muốn tiếp tục nói. Tôi biết nếu nói thì về đến nhà anh vẫn chưa nói xong.

    Đúng tôi không còn là một con sâu gạo nữa. Tôi muốn độc lập để tự nuôi sống mình. Tôi không muốn nhìn sắc mặt của người khác để sống.

    Nhìn cô đã có một tiệm bánh ngọt. Không còn là một cô gái suốt ngày dựa vào anh. Anh cảm thấy thật hụt hẫng như mất đi điều gì đó quan trọng.

    Đừng đằng xa nhìn cô bận rộn với công việc từ sáng đến chiều nhưng trên gương mặt cô luôn có một nụ cười tươi tắn. Nụ cười ấy càng ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn khiến anh ghen tị với những vị khách ở đó.

    Cô càng ngày càng xinh đẹp hơn. Dáng người bắt đầu thon thả. Luôn vui vẻ và tươi trẻ.

    Trước đây, cô cũng cười nhưng nụ cười ấy rất giượng. Bởi vì cô chỉ quanh quẩn ở nhà nên trông cô rất mập mạp. Cô mập cũng rất đáng yêu.

    Bây giờ, cô đã không còn là của anh nữa. Khoảng cách cứ một ngày lại xa thêm. Anh biết điều đó.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng hai 2020
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 7: Bắt Cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng đã về đến nhà của anh. Ngôi nhà tôi đã từng nghĩ sẽ ở đây đến suốt đời để làm một con sâu gạo lười nhất quả đất.

    Tuy cuộc sống ở đây rất tốt nhưng cũng chẳng có mấy kỷ niệm vui vẻ.

    Nhìn hàng cây xanh mướt, đám gà mà tôi nuôi lúc rảnh rỗi đã béo mập. Nếu nướng ăn chắc sẽ rất ngon.

    Anh nhìn con sâu nhà anh đang nhìn chăm chăm những chú gà mà mắt sáng lên là anh biết cô ấy đang nghĩ đến điều gì.

    Những người phụ nữ khác sẽ:

    - Ôi, những con gà này dễ thương quá!

    Riêng vợ anh đang nhìn chúng đến chảy nước miếng thì sẽ nghĩ:

    - Nướng mày lên chắc sẽ ngon lắm!

    Cô ấy rất thích ăn gà nướng.

    Điều có lẽ, anh đã quên mất đó là lần đầu tiên gặp cô ấy cũng đang nhìn chăm chú lựa những con tôm sống.

    Vợ anh không chỉ là một con sâu lười mà con là một con sâu rất tham ăn.

    Anh thích nhất là nhìn cô ấy lười biếng nằm trên chiếc sô pha đọc sách và ăn thật nhiều món ăn ngon.

    Khi ăn, cô ấy thường cười tít cả mắt. Có lẽ, lúc ấy vợ anh đang rất vui.

    Anh bấm máy gọi cho nhà hàng đặt một con gà nướng. Anh nghĩ cô ấy sẽ rất thích.

    Cô không nghĩ khi vừa chơi với bảo bối xong đã thấy trên bàn ăn có thêm thật nhiều món ăn ngon.

    Có cả gà nướng nữa chứ. Cái bụng cô đang sôi lên. Sáng giờ, cô bận quá chẳng có thời gian để ăn cơm.

    Nhìn anh đang ngồi ở bàn ăn lịch sự ăn từng miếng nhỏ. Bụng cô kêu lên:

    - Ọc.. ọc..

    Cô xấu hổ chết mất. Anh ngoắt ngoắt tay về phía cô:

    - Em tới đây ăn đi!

    Được mời ngu gì không ăn. Cô ngồi vào chiến đấu liên tục với đồ ăn. Cả con gà to ngon lành nữa. Cô thầm nghĩ:

    - Có thêm một ly rượu vang càng tuyệt vời!

    Nhìn trên miệng cô dính dầu mỡ trơn bóng nhưng lại làm anh nghĩ đến nóng cả người.

    Anh nhớ đôi môi mềm như bông của cô..

    Anh đẩy đến cho cô một ly rượu vang. Như một thói quen cô cầm lấy ly rượu vang lắc nhẹ. Có thể, đây là thói quen của cô.

    Không biết từ khi nào cô đã thấy no bụng. Thật thỏa mãn.

    Men say khiến cô hơi không còn tỉnh táo. Cô dựa vào vai anh.

    Lúc này, cô cảm thấy thật bình yên.

    Anh có thể là một người chồng tốt. Nhưng cô lại không thích hợp là một người vợ hiền.

    Cô yêu tự do. Yêu cuộc sống thoải mái và không gò bó. Còn anh là một sợi dây xích cột chặt cô lại. Khiến cô không thể thở được.

    Khi vòng tay quấn lấy eo của cô, anh bắt đầu hôn lên môi cô một nụ hôn bao ngày xa cách một cách lưu luyến.

    Phải công nhận ở trên giường, cô không ghét anh.

    Anh luôn đưa cô bay đến tận trên những đám mây bồng bềnh.

    Một màn xuân sắc ngập tràn nơi nơi. Khắp cả căn nhà. Anh như một con mãnh thú bị đói khát lâu ngày. Nhưng cô lại thích.

    Cũng như thường ngày, công việc của cô bắt đầu từ sớm tinh mơ. Cô phải chuẩn bị trước tất cả mọi thứ.

    Cô đang đi trên con đường nhỏ nó hơi vắng vẻ. Nhưng cô không lo bởi vì cô đã đi trên nó đến quen thuộc rồi.

    Nhưng cô cũng không ngờ mình sẽ bị bắt cóc nha!

    Cô chỉ là một cô gái bình thường thôi. Không có giá trị gì để uy hiếp cả.

    Cô bị bắt đến một kho hàng bỏ hoang. Bọn chúng có ba tên. Mà tên nào cũng hung dữ cả.

    Cô rất sợ hãi. Cô nghĩ thầm:

    - Đời cô quả là đen!

    Cô nghĩ đời mình sắp tàn.

    Bọn họ cảnh cáo cô không được tiếp tục mở cửa hàng nữa. Ồ thì ra không phải bắt nhầm người.

    Nếu cô không mở cửa hàng nữa cô ăn bằng niềm tin hả?

    Đừng nhìn cô hiền lành mà tưởng bở. Cô rất ham tiền nha. Cái gì cô cũng có thể bỏ nhưng tiệm bánh này cô nhất định phải giữ cô còn phải nuôi sống mình và đón cả Thiên Thiên về với cô nữa.

    Mặc cho bọn chúng đang la hét. Cô vẫn chìm trong những suy nghĩ. Thấy cô cứ im lặng bọn chúng muốn nổi điên lên. Một tên đánh vào mặt cô khiến giương mặt cô đau rát.

    Đến khi cảnh sát và anh tới cô đã rất thê thảm nha! Sao mọi người không đến sớm một tí nữa? Muốn cô bị tra tấn đến chết ở đây à.

    Cô rất bực mình. Giương mặt nhăn nhó và lại sưng phù lên.

    Mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ?

    Cô nhớ mình đã báo cảnh sát từ mấy ngày trước từ khi quán của cô bị người ta đến phá liên tục.

    Nhìn cô bị thương đến thê thảm trong lòng anh của không mấy dễ chịu.

    Anh luôn đợi ở đối diện cửa hàng của cô. Mới phát hiện hôm nay cô vẫn chưa đến gọi điện cho bạn cô thì người ta bảo cô đã đi rồi. Anh mới lo lắng đi tìm.

    Luôn tiện báo cả cảnh sát.

    Cô đang nằm co ro dưới nền đất lạnh. Tim anh đau thắt lại.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng hai 2020
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 8: Thay Đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may cho cô là anh đến kịp. Không thì không biết bọn chúng sẽ làm gì nữa.

    Anh nghĩ mà rùng mình.

    Anh biết nhìn cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất rất nhát gan nha.

    Ôm cô vào lòng anh mới phát hiện. Từ lúc nào, cô đã trở nên gầy như thế này.

    Cô không khóc. Nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang sợ hãi.

    Lúc đó, tôi chỉ nghe anh nói:

    - Đã không sao rồi! Có anh ở đây.

    Tôi mệt mỏi ngủ trong lòng anh.

    Suốt cả một ngày vừa bị cảnh cáo vừa bị uy hiếp đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.

    Nhìn con sâu nhỏ rúc vào trong lòng anh. Anh cảm thấy rất hạnh phúc.

    Anh cũng không biết từ khi nào?

    Anh bắt đầu có cảm giác bất an. Anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời đi.

    Anh luôn quan sát cô tỉ mỉ. Không dám rời mắt khỏi cô. Anh sợ chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất.

    Anh biết cô thích tự do. Anh biết cô thích có nhiều thật nhiều bạn bè. Anh cũng biết cô rất thích tám bát quát với lũ bạn đó.

    Mỗi khi như vậy, cô như chìm trong thế giới của riêng cô. Anh cảm thấy mình không có trong đó.

    Anh sợ cô sẽ vứt bỏ anh như bao người khác. Bởi cô không hề đòi hỏi ở anh điều gì cả.

    Cô luôn vui vẻ nhưng chỉ có anh mới biết được. Trong trái tim của cô không có tồn tại hai chữ đó là "tình yêu". Cô không tin vào tình yêu.

    Bởi cô đã bị tổn thương rất sâu.

    Cánh cửa trái tim của cô luôn đóng lại với anh.

    Mang cô về nhà. Đặt cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại. Anh mới thấy cô thả lỏng người.

    Trong giấc ngủ, cô cũng phòng bị với mọi người.

    Anh biết cô ấy chưa từng yêu anh. Nhưng anh vẫn không ngăn được trái tim mình. Cứ càng ngày càng yêu nhiều hơn. Đến khi anh không biết được mình đang muốn gì nữa.

    Anh đòi hỏi cô ấy phải đáp lại anh.

    Anh muốn nghe cô ấy nói:

    - Em yêu anh.

    Nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được. Anh ghen tị với tất cả mọi người xung quanh cô.

    Chỉ cần nhìn thấy cô ấy nói chuyện với một người là nam. Anh đã không kịp suy nghĩ. Anh muốn giết người.

    Anh sợ một ngày anh tỉnh dậy. Cô ấy đang nằm trong một vũng máu mà trên tay anh đang cầm một con dao sắc bén.

    Anh sắp điên mất rồi!

    Trước khi anh rời đi. Anh hôn lên trán cô:

    - Ngủ ngon nhé em yêu!

    Anh đóng cửa phòng lại.

    Tôi mở mắt ra. Nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng mà. Thiện tai thiện tai. Con muốn tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy?

    Thôi cứ ngủ đi rồi mai tính tiếp.

    Đang ngủ nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy mùi tôm nướng. Đúng chính xác là tôm nướng muối ớt rồi. Bụng ta đói quá!

    Tôm nướng ở đâu? Tôm ơi tôm?

    Tôi bước xuống giường, lê cái thân tàn ma dại đến cửa bếp.

    Anh đang mang chiếc tạp đề màu xanh nước biển. Ở nhà anh thường không mặc áo. Những đường cơ bắp rắn chắn hiện lên.

    (T/g: Sắc nữ, ta cũng muốn phun máu mũi).

    Đã lâu lắm rồi, tôi chưa nhìn thấy anh vào bếp. Anh đang nướng những con tôm thật to trên bếp than.

    Anh quay lại nhìn tôi cười và nói:

    - Sắp xong rồi, em đợi tí!

    Có ai từng thấy một giám đốc ngày kiếm tiền chất núi mà vào bếp nướng tôm như thế này chưa?

    Tôi đã nhìn thấy nhiều rồi.

    Anh không bao giờ thích vào bếp. Nhưng để cưng chiều một con sâu tham ăn như tôi. Anh vẫn phải thường xuyên bước vào bếp.

    Đến nỗi bây giờ nói đến nấu nướng, anh còn làm giỏi hơn tôi. Tôi nhớ có lần tôi mang thai muốn ăn hào nướng phô mai.

    Anh đang mua hào về nhà ngồi cạy từng con ra đến chảy cả máu tay. Rồi đem nướng với phô mai béo ngậy. Tôi rất thích món này nha.

    Tôi hỏi:

    - Sao anh không mua mà làm chi cho cực quá vậy?

    Anh cười:

    - Ở ngoài làm sao làm được sạch sẽ mà món này không đảm bảo tươi ngon sẽ dễ bị đau bụng.

    Tôi vui đến mất ăn hết mấy cân hào luôn.

    Từ đó, mỗi khi thèm ăn hào. Anh lại đi chợ lựa những con hào tươi sống và béo mập nhất về nướng phô mai cho tôi ăn.

    Anh kéo tôi vào ghế vào nói:

    - Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ cả người ra thế?

    - Nhanh ăn đi anh nướng xong rồi nè.

    Nhìn đĩa tôm đỏ au thơm lừng. Tôi nuốt nước miếng:

    - Anh cũng ăn đi!

    Anh bốc từng con tôm to bỏ vào trong chén cho tôi ăn.

    Phải công nhận anh nướng tôm siêu cấp vô địch luôn nha! Con tôm nào con tôm đó vừa chín tới. Thịt tôm vừa thơm vừa ngọt. Chấm một chút muối ớt chanh. Ngon tuyệt cú mèo luôn!

    Ăn xong anh bế tôi đặt trên sô pha cẩn thận dùng thuốc bôi lên những vết thương do bị đánh của tôi. Thấy tôi nhăn nhó, anh nhẹ nhàng nói:

    - Ráng một chút thôi! Sẽ hết đau nhanh thôi. Không xử lý tốt mai sẽ để lại sẹo đó. Lúc đó, em xấu xí thì đừng có than trời than đất.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng hai 2020
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 9: Hối Hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh lúc nào cũng yêu thương và chiều chuộng tôi. Điều này, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng tôi đã hối hận. Vì đã không sống như mình mong muốn.

    Hiện tại, tôi rất vui vẻ. Ngày ngày đến tiệm bánh làm việc. Làm công việc yêu thích tuy có mệt mỏi nhưng không áp lực như tôi từng nghĩ.

    Tôi không muốn quay lại cái lồng giam hoa lệ đó một tí nào hết.

    Tôi muốn được tự do! Tự do muôn năm.

    Mỗi ngày, không có ai quan sát tôi. Không có ai cản trở sở thích ngắm trai đẹp của mình. Có thể bát quái chuyện trên trời dưới đất với lũ bạn thân là niềm vui mỗi ngày của tôi.

    Không có anh làm phiền cuộc sống của tôi lại trở nên tươi đẹp hơn.

    Tôi thậm chí không nhớ tới anh ta dù chỉ một chút thôi. Tôi sợ hãi phải nghĩ đến cái con người đó. Anh hay lải nhải mãi. Làm thế giới yên tĩnh của tôi không thể bình thường được.

    Nhắc đến là anh lại xuất hiện.

    Nếu một ngày anh ta chết. Chắc là linh lắm đây.

    Anh đang đứng đối diện với tôi.

    Anh cười bảo:

    - Em có thể nói chuyện với anh một chút được không.

    - Xin lỗi, tôi không có gì để nói với anh nữa.

    - Một lần cuối cũng không được sao?

    Tôi sợ khi nói chuyện với anh ta, tôi lại mềm lòng:

    - Không anh nên về đi.

    Dù tôi có cố gắng lạnh lùng hay độc ác. Anh vẫn đứng đó.

    Tôi biết anh không buông tay được. Nhưng tôi có thể. Và tôi muốn kết thúc quan hệ với anh.

    Tôi dừng chân nghỉ ngơi đã đủ lâu rồi. Bây giờ, tôi muốn sống một cuộc sống mới.

    Tôi có một tiệm bánh nhỏ. Tôi có một cuộc sống riêng tư hơn.

    Anh bảo:

    - Con bệnh rồi, em về thăm nó đi.

    Tôi chán ghét anh. Nhưng tôi rất yêu bảo bối của mình.

    Trên thế gian này, tôi chỉ còn lại nó là người thân duy nhất của mình mà thôi.

    Nghe nói con bị bệnh. Tôi vội vàng chạy theo anh. Leo lên xe:

    - Nhanh lên đi!

    - Được.

    Tôi vô cùng bực mình. Chuyện quan trọng như vậy tại sao anh cứ ấp a ấp úng vậy chứ.

    Tôi còn tưởng anh nói chuyện giữa tôi và anh.

    Đúng là tôi và anh đã có chung một đứa con.

    Tôi cũng không muốn bỏ nó lại. Tôi biết anh sẽ chăm sóc nó thật tốt. Vì từ khi lấy anh tôi chưa hề bị bỏ đói ngày nào. Mỗi một ngày lại càng tròn hơn.

    Có lần tôi hỏi vui với anh:

    - Anh định nuôi heo hả?

    Anh đáp tỉnh như thật:

    - Anh nuôi một con heo lười. Chỉ biết ăn và ngủ. Nuôi nó ăn đến khi không ai dám yêu thích con heo của anh nữa.

    Tôi cứ nghĩ anh cũng nói giỡn.

    Nhưng sau đó tôi mới biết anh lúc nào cũng lo sợ.

    Anh sợ tôi sẽ rời xa anh.

    Càng lo sợ anh càng ích kỷ.

    Tôi đã không cho anh một chút hy vọng nào. Tôi sợ cho anh hy vọng rồi anh sẽ thất vọng.

    Tôi cũng sợ một ngày nếu không có anh tôi sẽ sống như thế nào đây?

    Ôm con vào lòng, nó đang sốt nhẹ. Nước mắt tôi rơi xuống. Tôi rất nhớ nó. Mỗi đêm, tôi đều nghĩ và mơ về bảo bối.

    Tôi muốn ôm nó. Muốn nói chuyện với Thiên Thiên của tôi. Muốn dạy nó học bài.

    Tôi khẽ nói:

    - Con ngoan mẹ đã về rồi đây! Ngoan mau khỏe lại nhé! Yêu con.

    Nhìn cô ấy ôm chặt lấy con. Như sợ ai đó cướp mất. Anh vừa đau lòng và vừa ghen tị. Anh cũng muốn được cô ấy ôm như thế.

    Có lẽ, anh đã sai thật rồi. Anh từng hứa sẽ yêu thương bảo vệ cô.

    Nhưng anh lại làm cô phải rời bỏ cái gọi là nhà này. Cô ấy phải xa con của mình. Chắc lúc đó không phải chỉ có mình anh đau lòng. Cô ấy cũng sẽ rất đau.

    Anh hứa với lòng:

    - Nếu em cho anh thêm một cơ hội thì anh sẽ cho em sống thật vui vẻ và hạnh phúc!

    - Sẽ không ép buộc em phải rời xa bạn bè. Anh sẽ thay đổi.

    Cô không biết được rằng trên thế gian này lại có một người ngốc nghếch như anh.

    Chỉ vì yêu cô. Anh đã làm rất nhiều thứ mà cô nghĩ anh sẽ không bao giờ làm. Anh cũng hy sinh rất nhiều vì cô.

    Mà cô thì chẳng làm gì có thể đáp trả cho anh. Phải nói rằng:

    - Anh thật xui xẻo khi gặp một người như cô.

    Nên những sai lầm trước kia cô cũng không để tâm đến chúng. Cô cũng không trách anh gì cả. Bởi vì đó là những gì cô đã chọn.

    Anh không sai. Người có lỗi nhất vẫn là cô.

    Chỉ khi cô bước ra khỏi cuộc sống của anh thì anh mới có thể tìm cho mình một hạnh phúc trọn vẹn hơn.

    Cô sinh ra không phải là một nửa dành riêng cho anh. Anh cũng không phải là người mà cô muốn tìm.

    Một lần trong đời, cô muốn sửa lại sai lầm của mình gây ra. Cô phải đối mặt với anh. Đối mặt với sự thật rằng cô không thể yêu anh.

    Cô luôn chạy trốn tình yêu của mình. Cô không biết cách yêu là như thế nào? Nhưng tất cả đều không quan trọng. Bởi anh không tạo cho cô được một bờ vai mà cô có thể tin tưởng.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...