Cho xin một chút yên bình! Tác giả: Hồng Mến Trong dòng chảy miệt mài và xối xả của cuộc đời này niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, đớn đau, mong chờ, khắc khoải, day dứt, hi vọng.. và cả những niềm tin đều đi qua nó đấy. Mà cuộc đời này những bộn bề, khó nhọc, an yên thì ít mà giông bão ngập tràn. Để có được một phút yên bình đôi khi phải mất cả một quá trình đánh đổi biết bao cố gắng gượng gồng giữa những ngang ngổn bon chen, giữa những mưa gió nhấp nhô, những thăng-trầm của cuộc sống.. Chỉ để biết trong một mớ hỗn độn đó em đã sống, đã yêu, đã lạc lối, đã sai lầm, đã gây tổn thương, đã bị thương tổn. Và rồi ngỡ ngàng nhận ra, đôi khi những điều tốt đẹp em đang mong chỉ có trong giấc mơ và niềm hi vọng, nên em cứ mơ, cứ hi vọng và mãi đợi chờ thôi. Chẳng ai đố kị, chẳng ai ghen ghét hay oán trách giận hờn, chẳng ai trách phạt và chẳng ai chê cười và đương nhiên sẽ chẳng ai ghét mình vì một giấc mơ hay một niềm hi vọng. Cứ thế em thả hồn mình theo những ước mơ, những khát khao không tên, không tuổi bay tít tắp chân trời xa. Biết đâu, đôi khi trong giấc mơ hay niềm hi vọng em thấy mình được sống là chính mình, không phải gồng mình cố gắng để trở thành người vô cùng mạnh mẽ kiên cường, biết đâu trong một giấc mộng mị nào đó, em thấy hương vị ngạt ngào của ly cà phê hòa quyện hương trà quê mình xen lẫn tiếng mưa tí tách bên hiên nhà và có cả giọng họa mi hót trong mưa như ngày nào bên em. Trong giấc mơ ấy, em cũng thấy cả những khao khát vẹn tròn của riêng em không còn có những lấp ló của niềm đau. Cũng như hôm nay, dù cho những thi hứng vỡ tan theo làn sóng trắng giữa đêm đen hoang tàn. Em im lặng nghe trái tim thổ lộ những điều muốn nói. Sóng vẫn cuộn dâng nỗi buồn man mác, da diết, nghe lén lút len lỏi thấu đến tận đáy lòng. Em mở lòng giữa mênh mông đất trời để thấy cái sâu thẳm của lòng người như lòng biển sâu đang rộn ràng sóng vỗ những khắc khoải giữa dòng đời nổi trôi. Biển vẫn nuông chiều sóng, còn em chẳng thể nuông chiều cảm xúc nhưng vẫn luôn chờ đợi, thiết tha để trao hết thảy những dịu dàng và sâu lắng trong tin yêu cho người. Người có vì em mà dốc cạn những chân tình. Và người có biết, sóng mãi xô nhau giữa cuộc đời bão giông, đời vẫn xô em giữa muôn trùng cao thấp, em vẫn khát khao và mê mải trượt dài theo những áng văn trôi để rồi quên mất một điều mình cũng cần được chở che. Cứ mong thời gian có thể mãi chậm dần để sự nhiệt huyết thẳng thắn mà chân thành mãi có trong em, cùng những nụ cười trong sáng vô ưu bên vầng thái dương ngập tràn trong đáy mắt. Lãng quên! Có những buổi chiều bình yên ngồi trong căn phòng nhỏ nhìn ra cửa sổ, nắng nhẹ nhàng nghiêng bên những khóm hoa, bên những cành me tây, đâu đó dưới sân những tiếng trẻ vui đùa. Có những tối không ti vi, không máy tính, không điện thoại, nằm ôm cuốn sách mình yêu thích rồi đọc đi đọc lại như thể chuyện tình thời đôi mươi. Có những chiều đi làm về vội vàng chăm đàn gà, tất bật tưới mấy cây hoa, vài cây rau rồi lúi húi cho bữa cơm chiều. Có những đêm lang thang miền kí ức, đôi ba lời thì thầm để ngồi say sưa viết đôi dòng tản văn, đôi câu chữ cho người. Có những sáng chủ nhật được ngồi cùng bạn bè, nói tào lao đủ chuyện xưa, chuyện nay.. Chợt nhận ra tha thiết yêu những điều giản dị nên ngay cả trong muộn phiền trách móc vẫn tìm đủ cớ để bao dung cuộc sống này.. Vậy nên nhiều khi mệt mỏi cũng cố để không buông xuôi, nhiều lúc buồn đời buồn người vẫn tự nhắc đừng để mình quá nặng lòng bởi những tị hiềm oán trách! Nội tâm cứ mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài, luôn kiên cường dũng cảm đón những ánh sáng lung linh trong cuộc sống muôn màu. Hồng Mến