Review Truyện Chờ Tôi Có Tội - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Hạ Miêu, 1 Tháng chín 2021.

  1. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    Review: Chờ Tôi Có Tội

    Tác giả: Đinh Mặc

    Thể loại: Trinh thám, ngôn tình, tiểu thuyết

    [​IMG]

    Lại thêm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trinh thám của Đinh Mặc, sau "Nếu ốc sên có tình yêu", "Hãy nhắm mắt khi anh đến", "Truy tìm kí ức" và "Sóng ngầm". Chắc hẳn những bạn là fan của Đinh Mặc rất trông chờ và thích thú với điều này nhỉ? Bởi mình cũng thế mà.

    Hai nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là Vưu Minh Hứa và Ân Phùng (hay là Vưu Anh Tuấn khi mất trí nhớ). Nội dung chính của truyện xoay quanh việc nam nữ chính hợp tác để truy bắt tội phạm, phá hủy các đường dây ma túy, tập đoàn làm ăn phi pháp, và tất nhiên là có cả một tổ chức "ghê gớm" xuyên suốt truyện đứng đằng sau các vụ án nữa. Việc phá án thì khỏi nói, ai đã từng đọc trinh thám ngôn tình của Đinh Mặc thì biết cách Mặc miêu tả và dẫn truyện hấp dẫn lẫn nổi da gà như thế nào. Mình khá ấn tượng với vụ án đường dây cho vay nặng lãi, bởi nó theo kiểu án lồng trong án, khi bạn nghĩ đây là sự thật thì Măc lại quẹo hướng khác, phải như thế đến hai ba lần. Mình sẽ không kể chi tiết các vụ án nhé, để các bạn hồi hộp, không mất đi háo hức đọc truyện. Ngược lại, mình sẽ nói nhiều về tuyến nhân vật.

    "Chờ tôi có tội" là một truyện ngôn tình trinh thám có chút khác biệt so với những cuốn còn lại của Đinh Mặc. Khác biệt lớn nhất chính là nam chính của chúng ta không giống với người bình thường. Hiểu sát theo nghĩa đen nhé, anh ấy thực sự có bộ não khác người – bộ não của một người ưa thích bạo lực, có khả năng phạm tội rất lớn. Đọc tên truyện hẳn ai cũng sẽ nghĩ anh nhà sẽ phạm tội nhỉ, như là từng lỡ tay giết người hay đứng đằng sau chủ mưu cái gì đó. Nhưng không nhé. Tuy rằng anh ấy như vậy, nhưng Ân Phùng vẫn cố điều khiển mình. Ba mươi năm sống trên cuộc đời trước khi gặp Vưu Minh Hứa, anh đã phải nhẫn nhịn, không để bản thân sa vào vũng lầy. Anh rất tốt, anh hướng thiện, anh còn cứu vớt cả những người phạm tội, để họ có thể sống như những người bình thường. Anh chứng minh mình là đúng, chứ không hề nối gót theo "ai kia".

    Trong thời gian mất trí nhớ, Ân Phùng biến thành Vưu Anh Tuấn, lúc nào cũng dính lấy nữ chính. Tuy tỏ vẻ ngốc nghếch, khác với âm trầm sâu xa sau này, nhưng anh vẫn giữ nguyên sự thông minh của mình. Với sự trợ giúp đắc lực của trợ lí Trần Phong, tài xế Đồ Nha, anh đã theo đuổi được Vưu Minh Hứa. Cũng khá là đáng yêu.

    Chỉ một điều mình không thích ở Ân Phùng, đó là anh ấy có vẻ hơi chơi bời xíu! (Cũng không hẳn đâu, mí bạn đọc là biết, mình cũng không biết nói sao nữa:(()

    Dù biết đó là vì anh chưa từng nghĩ sẽ có khả năng yêu một người một đời và để giải tỏa cho tâm lý của bản thân, nhưng mình vẫn không thích lắm. Tất nhiên chỉ là ban đầu, về sau thì sự không thích này cũng giảm bớt vì mình hiểu tình yêu của anh dành cho Vưu Minh Hứa lớn như thế nào. Mọi người đừng quá lăn tăn về điều này nhé.

    Nói về Vưu Minh Hứa – nữ chính của chúng ta. Cô ấy rất đẹp – đến Đinh Hùng Vĩ – cấp trên trực tiếp của cô cũng phải nhăn mặt nói cảnh sát đẹp như vậy làm gì. Ngoài ra Vưu Minh Hứa còn rất giỏi võ, cô luyện nhu quyền và trong sở cảnh sát thì không một ai có thể đánh thắng cô. Ba mẹ của nữ chính có chút bí ẩn, sau này sẽ được giải đáp. Mình thích ở Đinh Mặc cách xây dựng nhân vật khác nhau không bị trùng lặp. So với cô ấy, Hứa Hủ trong "Ốc sên" có chút lạnh lùng hơn, Giản Dao trong "Nhắm mắt" và "Sóng ngầm" thì dịu dàng hơn, còn Tô Miên trong "Kí ức" thì sôi nổi hoạt bát hơn. Điều này tạo nên cái riêng cho mỗi nhân vật để chúng ta dễ phân biệt. Điểm chung ư? Có lẽ là các cô đều xinh đẹp và tài giỏi, một lòng bảo vệ nhân dân – tấm lòng của người cảnh sát cao đẹp.

    Chỉ là.. Tuy Vưu Minh Hứa như thế, nhưng cô lại có được khá nhiều tình cảm của bọn tội phạm. Đầu tiên là Cố Thiên Thành, một sát thủ liên hoàn. Mình thấy khá nhều bạn khi mới đọc truyện nhầm anh này thành nam chính, riêng mình thì chẳng thấy có gì để nhầm. Nam chính của Mặc sẽ không như thế, không đủ kích thích người đọc. Sau này thì xuất hiện thêm La Vũ, người có vai trò mấu chốt trong một đường dây tội phạm lớn. Nói về La Vũ, mình muốn viết rất nhiều, nhưng nói ra dù một câu thì cũng xem như spoil hết truyện rồi. Anh ta giống như đứng trung lập, không biết theo tập đoàn ma túy hay tổ chức sát thủ, mãi cho đến cuối chưa chắc các bạn đã đoán được thân phận của anh ta là gì. Hồi hộp lắm đây!

    Một nhân vật nữa được nhắc đến chính là Cảnh Bình. Ừm, một nam phụ khá đáng tiếc của truyện. Anh là một cảnh sát phòng chống và triệt phá các đường dây vận chuyển ma túy, được thưởng rất nhiều huy chương, và là người duy nhất đánh thắng nữ chính trong truyện. Nam phụ thì tất nhiên phải có tình cảm với nữ chính của chúng ta rồi. Bản thân mình thấy, Cảnh Bình đúng là trường hợp "yêu đúng người nhưng sai thời điểm". Nếu anh xuất hiện trước Ân Phùng, biết đâu mọi chuyện sẽ khác? Và nếu thực sự không có Ân Phùng, mình cũng cho rằng Cảnh Bình là người phù hợp nhất với nữ chính. Chỉ là không có nếu như.

    Nhưng mối tình đáng tiếc nhất của truyện đối với mình chính là của Hứa Mộng Sơn và Phán Giai. Chuyện tình của hai người không có gì nhiều, mà cũng chưa đến mức gọi là chuyện tình, bởi Hứa Mộng Sơn còn chưa tỏ tình với người trong mộng. Anh ấy muốn đợi đến khi lên chức mới tỏ tình với cô ấy. Chỉ là đã không kịp nữa. Phán Giai trong một lần tiếp cận với đối tượng đã mất mạng, ra đi vĩnh viễn. Cô vẫn còn rất trẻ, rất nhiều hoài bão, ra đi khi vẫn mang trong mình niềm tin chiến thắng, lập công như Vưu tỷ của cô. Nó cho ta thấy được hiện thực tàn nhẫn của những người cảnh sát nhân dân, họ cũng chỉ là những người như chúng ta nhưng đã phải trải qua bao nhiêu khó khắn, đau đớn.

    Truyện còn có rất nhiều nhân vật đáng chú ý khác như Tiểu Yến, Lão Cửu, Quán Quân, Ân Trần, Quách Hưng, Minh Thao.. Mỗi một nhân vật đều có một câu chuyện riêng, rất đáng đọc, thậm chí còn phải rơi nước mắt vì một số người. Buồn gì đâu không..

    Lọt hố ngay nha mọi người, không phải hối tiếc điều gì đâu! Nếu có hối tiếc thì.. chính là hối tiếc vì đã đọc trễ quá đó! Hì.

    [​IMG]

    Góc tâm sự riêng:


    Nói nhỏ mấy bạn nghe nè, trong quá trình đọc truyện, mình đã hai lần bỏ dở tác phẩm này đấy. Lần đầu là khi phát hiện nam chính hơi kiểu bad boy xíu. Tại mình rất ấn tượng với những good boy trước đó của Mặc, nhất là Bạc Cận Ngôn (Bias của mình ^^). Sau đó mình chuyển sang đọc "Phi thăng" của Long Thất. Nhưng rồi lại cảm thấy Mặc chắc chắn sẽ không để người đọc thất vọng, lối viết của Mặc sẽ lôi cuốn mình nên đã quay trở lại.

    Lần thứ hai là khi đọc đến đoạn nam chính.. tát nữ chính đến ngoẹo cổ! Mình rất muốn chửi tục ngay lúc đó, bỏ, bỏ, không thể đọc loại tra nam bạo lực này nữa! Nhưng lần này chỉ bỏ được hai ngày bởi mình chẳng thể tìm ra cuốn nào ưng ý hết. Thực sự mình rất thích giọng văn cuốn hút của Đinh Mặc nên đã đè nén cơn bực tức, cố nghĩ, không phải, chắc chắn Đinh Mặc sẽ giải thích, sẽ.. như thế nào đấy. Kết quả là.. mình đã không thất vọng. Hì! Nhưng mình sẽ không nói cho mọi người biết tại sao lại có vụ "tát ngoẹo cổ" này đâu! Xem mọi người có tức chết không!

    Vậy nhé, cảm ơn vì đã ghé đọc bài review của mình. Hẹn gặp lại các bạn trong các bài review sau!

    Hạ Miêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...