Tản Văn Cho Người Viễn Xứ! - Hồng Mến

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồng Mến, 19 Tháng ba 2020.

  1. Hồng Mến

    Bài viết:
    101
    Cho người viễn xứ!

    Hồng Mến

    Trong căn phòng nhỏ, tôi đang say mê trang sách "Sức mạnh của ngôn từ". Chiếc điện thoại trên bàn rung lên từng hồi khe khẽ, tôi nhìn xuống, là mẹ gọi. Mẹ kể tôi nghe chuyện bố mẹ và anh trai bàn chuyện bán nhà để vào Nam sống. Tôi mừng vì sẽ có điều kiện gần bố mẹ hơn, mừng vì bố mẹ gần với anh chị hơn, nhưng lại thấy lòng buồn hụt hẫng. Cứ như đang mất, mất một điều gì đó thật linh thiêng mà chẳng thể gọi tên. Bỗng dưng tôi nghĩ sau này muốn về quê phải cố tìm kiếm một lí do, tôi mới thấy những cảm xúc, nỗi nhớ đi qua vùng kí ức, chạy qua những suy nghĩ, thấm vào da thịt. Bất chợt, những hình ảnh về quê hương, tuổi thơ tôi cứ ào ạt vỗ về, tất cả như những điều lung linh, mờ ảo chập chờn trong nghĩ suy xa xăm..

    Tôi nhớ lại ngày xa quê thủa ấy. Hai sáu tuổi không việc làm, tôi thành kẻ tha hương để chuyện tình dang dở. Con người ta cứ mải mê tất bật tìm kiếm với cuộc sống, cứ rong ruổi, miệt mài suốt ngày dài với bao công việc để trở về trong sự rệu rã, cứ oằn mình với những thứ của nhu cầu cơm áo, gạo tiền và đêm về đau đáu một nỗi niềm nhớ quê.. Đến một ngày bàn chân đi mệt mỏi, đôi vai gầy chẳng thể gánh trăm mùa nhớ, vạn mùa thương, hay bất chợt cảm nhận được một điều gì đó đơn giản của cuộc sống đời thường mới biết sự hụt hẫng tột cùng của những kẻ xứ xa. Có những ngày thản thanh nhẹ nhàng lại chẳng tự vấn nên làm thứ mình thích, thứ mình say mê hay nên làm vì cơm áo gạo tiền trong đau đáu một nỗi niềm.

    Ai đã từng xa quê, đã từng bỏ lại tuổi thơ, thời niên thiếu và cả những thanh xuân của mình ở lại quê để xa xứ trong cô đơn muộn phiền. Ai đã từng những đêm dài lạnh thao thức thương bố mẹ cái rét nơi quê nhà. Ai đã từng có những buổi chiều thưa thớt nắng cùng làn khói vẩn vơ trong gió của làng quê. Ai đã từng ngồi đong đưa trên cánh võng nhổ những sợi tóc bạc cho bà, nghe tiếng gà trưa trời oi bức. Ai đã từng có những buổi tối mùa hè trải chiếu biên hiên ngồi ngắm những ngôi sao trên bầu trời như đang uyển chuyển vui đùa tạo thành những hình thù đẹp mắt và kì lạ trong tưởng tượng của đám trẻ thơ. Ai đã từng ngắm ánh trăng trườn qua song của sổ soi hình hàng cau trước hiên nhà. Ai đã từng thức dậy những buổi sáng bước xuống thềm nhà ngước nhìn lên mái bếp, những làn khói cuốn theo nhau nhẹ nhàng bay lên hòa quyện trong sương sớm tạo thành những dải lụa mềm uốn lượn trên bầu trời, xa xa mặt trời ửng hồng nhấp nhô sau bụi tre làng, dịu dàng chiếu những tia nắng ấm áp xua tan những màn sương.. Giờ đây trong khuất nẻo đường dài khi rời xa quê tôi luôn đoái hoài những cảm xúc ấy.

    Năm tháng trôi qua tôi luôn nghĩ dù ở đâu, làm gì cũng cố gắng để đến một ngày nào đó trở về quê cùng đám bạn ngồi huyên thuyên những chuyện năm xưa. Hôm nay, như bao ngày, trong tôi bỗng nhớ. Chắc các bạn sẽ nghĩ rằng vẽ chuyện. Thích thì về chứ cần gì lí do, có điều kiện về hay không mới là quan trọng. Vâng! Đúng thế có điều kiện về hay không mới là điều quan trọng. Nhưng nếu sau này ngay cả khi rất có điều kiện thì con người ta cũng cần lắm một lí do, một niềm tin và đợi chờ để sách vali lên đường. Ít ra bây giờ quê hương cũng có một phần máu thịt trong tôi ở đó.

    Bất chợt, tôi muốn gọi tên tất cả những người bạn đang rộn ràng với cuộc sống và cả những người bạn đã mãi mãi không còn nữa. Cho tôi một lần nữa được gọi tên hết thảy những tháng ngày mong đợi. Cho tôi một lần được đi qua cây cầu ấy, một lần được gánh củi qua khúc sông quê, một lần thôi tắm mát trận mưa rào và trưa hè câu cá bống mương quê.. Ô kìa! Cái bánh đa, gói kẹo vừng hay túi bỏng ngô trong chiếc làn mẹ đi chợ về.. tất cả cứ ùa về như thể ngày hôm qua!

    Thời gian sàng lọc tình người như nước suối cọ vào đá cuốn đi những rong rêu bám hờ, xói sâu thêm những nét đã khắc sâu. Lúc này, hai tiếng quê hương thơm như sữa mẹ trên môi, bao giờ tôi mới được tìm lại. Đi giữa những ngày quên - nhớ, còn - mất, đi giữa một bên là hiện tại rì rầm - một bên là dĩ vãng xa ngái, một bên là nỗi nhớ tột cùng - một bên là cảm hứng tột độ. Tôi chơ vơ đứng giữa cho thân tâm chìm nghỉm xuống vùng kí ức, trở thành kẻ không còn gì để mất nhưng lại đi tìm cái để còn!

    Hồng Mến
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Con chào cô ạ, con là Lam đến từ bang Land of Oblivion, hôm nay con đã đọc vài tác phẩm của cô rồi, đều là những tản văn nhẹ nhàng và sâu lắng, cuối cùng con lại dừng ở tác phẩm này, gõ xuống đôi dòng muốn nói.

    Đây là một tác phẩm rất hay, nhẹ nhàng, sâu lắng cho những người con xa xứ. Ngay từ đầu, con đã bị ấn tượng bởi tên của chuyện này, đặc biệt là "người viễn xứ". Viễn xứ, những con người mà có lẽ trong mấy mươi năm cuộc đời, họ chỉ có đôi lần có thể quay về quê hương, mà mỗi lần về, là phải tìm hàng trăm, hàng ngàn lý do để có thể bỏ lại tất cả, để quay về quê nhà.

    Tản văn của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại rất sâu lắng, từng câu từng chữ lại khiến cho con xót xa. Ai cũng yêu quê nhà, nhưng chẳng phải ai cũng có thể ở lại mãi nơi đó, có thể sinh ra và mất đi trên cùng một mảnh đất. Đặc biệt là trong mùa dịch bệnh này, biết bao người con xa quê muốn quay trở về, biết bao chuyến xe, bao đôi chân người vượt hàng trăm, hàng ngàn cây số để quay trở về.

    Quê hương rõ ràng là nhà, nhưng sao người ta lại sợ mất đi đến thế. Từ bao giờ, người ta phải tìm cái lý do để trở về nhà, để thuyết phục mình bỏ lại những phố xá ồn ào mà quay về?

    Một tản văn rất hay, rất sâu lắng. Con cảm ơn cô vì câu chuyện này, và cả những câu chuyện mà cô đã viết. Chào cô, chúc cô thêm một ngày vui vẻ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...