Tác phẩm: Cho người tôi quên! Tác giả: Hồng Mến Tôi vẫn có thói quen cài nhạc chuông riêng cho những người tôi yêu thương. Đã lâu rồi trong tiếng nhạc chuông của tôi không vang lên lời bài hát ấy, ngay cả trong kí ức của tôi dường như đã không còn vang lên. Sáng chủ nhật trong một quán cà phê cùng bạn bè, tôi giật mình với tiếng chuông ấy. Trong cái buổi sáng chủ nhật xanh trong ấy, ngôn điệu nhẹ nhàng cứ thì thầm bên tai. Lại câu quen thuộc xưa tôi nghe: "Dáng em thấp bé nhưng có một trái tim đủ rộng để yêu thương. Dáng anh thì cao đủ để là một bờ vai vững chắc cho người con gái thấp bé của anh" . Ngày xưa, tôi đã nghe quen những câu đó như quen nghe bài hát bạn hát cho tôi nghe mỗi tối thứ bảy khi đến câu lạc bộ uống cà phê. Để rồi, kí ức về ngày xưa, kí ức về con đường, hàng cây bằng lăng, lối đi, ghế đá, góc quán cà phê, nhành hoa tường vi cánh tím và sắc ti gôn ngõ nhỏ.. cứ ùa về và đan xen trong suy nghĩ của tôi. Tôi không muốn khơi lại miền kí ức ấy, một kí ức buồn. Có thể nói, tôi đã chôn và không một lần hương khói miền kí ức ấy, miền kí ức mang tên bạn. Ừ thì đôi lời hỏi thăm công việc sức khỏe và cuộc sống thường ngày hay nói về những bài thơ xưa cũ, nhưng sao cứ phải là những lúc say bạn lại gọi cho tôi. Tôi ghét thứ cảm xúc ấy, tôi muốn làm chủ cảm xúc và cuộc sống của tôi, tôi ghét thứ cảm xúc của cuộc sống mà phải phụ thuộc vào người khác. Cái thứ cảm xúc lưng chừng khiến con người ta mệt mỏi. Ngay lúc này chính bản thân tôi cũng thấy nhớ nhớ, quên quên trong thứ cảm xúc ấy về một điều xa xưa nào đó. Ngày ấy! Bạn đã trao tôi niềm tin, tình yêu và hi vọng. Với tôi bạn rất quan trọng, tôi chỉ muốn giữ bạn cho riêng mình nhưng bạn không muốn nên tôi cảm thấy bạn không cần tôi nữa, tôi không quan tâm bạn ở đâu làm gì. Ngày ấy tôi hay mong ngóng, đợi chờ và cả nhớ thương bạn nhưng bạn lúc xuất hiện lúc không, và rồi tôi cũng thấy thế là không nên và tôi không bận lòng về bạn nữa. Ngày ấy tôi luôn tin tưởng bạn nhưng bạn đã lỗi lầm và đánh vỡ niềm tin ấy để sau này niềm tin trong tôi về bạn không còn trọn vẹn. Tôi cảm nhận được rằng bạn đã lặng lẽ từ bỏ.. Từ bỏ một điều bình dị vừa mới bắt đầu. Mỗi ngày trôi qua tôi lại cảm nhận rõ hơn, và cứ thế tôi và bạn xa dần trong im lặng. Có rất nhiều lí do để chúng ta tiếp tục, nhưng chúng ta cùng im lặng để lặng lẽ rời xa nhau mà không lời giải thích, có lẽ đó cũng là sự lựa chọn đúng đắn cho cả hai, cảm xúc đến chỉ một lần, và cảm xúc tôi dành cho bạn cũng đã đến và đã qua. Và rồi! Những năm tháng xa xứ, có những lúc bản thân chìm trong đêm khuya tĩnh lặng, cứ muốn thì thầm cùng bóng đêm đột nhiên tôi thấy cô độc thấu tận xương tủy, có những lúc ồn ào trong các hoạt động vui chơi bên mọi người tôi vẫn thấy mình lẻ loi, lạc lõng.. Đúng là rất nhiều hiện thực còn xa vời hơn mộng tưởng, giống như rất nhiều huyên náo còn cô độc hơn cả sự yên tĩnh. Tôi lại nhớ. Tôi nhớ những buổi tối mùa hè, với tôi nó đã trở thành một thói quen. Khi tiếng nhạc của ti vi ngân vang báo hiệu hết chương trình thời sự cũng là lúc tiếng xe quen thuộc của bạn xuất hiện trước sân nhà. Nhớ tiếng vui cười cùng đám bạn ôn lại những kỉ niệm ngày cấp ba. Tôi nhớ cảm giác bố mẹ bạn khen những trang viết của tôi và viết tặng tôi bài thơ trong ngày sinh nhật. Tôi nhớ.. nhớ cả cảm giác hụt hẫng khi chẳng còn thấy bạn xuất hiện sau mùa thu năm ấy - mùa thu tôi thành kẻ xa xứ. Nhưng con người ta chẳng thể sống mãi với quá khứ. Đến một lúc nào đó quá khứ có chạy về giục giã gọi tên, tôi vẫn bình thản đi qua như năm tháng hao gầy. Giờ đây, trong cuộc sống thường nhật, những khi buồn, những khi say bạn lại điện cho tôi và nói thấy cần, thấy nhớ, thấy mong, thấy yêu hơn hết thảy những gì đang có nhưng đã đánh mất tôi. Một người dưng trong kí ức à! Đừng làm sống lại trong nhau những hồng cầu đã chết. Chúng ta mỗi người có một cuộc sống riêng, trong những thường nhật của cuộc sống, thỉnh thoảng tôi bất chợt đi qua vùng kỉ niệm như cơn gió nhẹ nhàng. Khi ấy, tôi cố gắng để giữ lại những ấn tượng đẹp trong nhau, để chúng ta mãi là những người bạn tốt của nhau. Tôi vẫn bướng bỉnh ương ngang như ngày xưa, vẫn trung thực với những cảm xúc của lòng mình. Vì thế hãy tin rằng tôi luôn mạnh mẽ biết nhường nào để đi qua những bão giông nơi xứ lạ.