Chút cảm nhận của mình về Chìm trong cuộc yêu của tác giả Thánh Yêu Bởi đọc quá lâu rồi nên chẳng thể viết trọn vẹn được câu chuyện. Chìm trong cuộc yêu – Hoài niệm những mối tình Vì sao lại là hoài niệm mà không là bất cứ từ nào khác? Vì "hoài niệm" là tên bộ nhẫn cưới sau cuối của Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu. Vì đây là hai từ chính xác để hình dung về mối tình đã qua của họ. Vì.. Vì bất cứ điều gì cũng điều đúng hết. Và chỉ đơn giản là hoài niệm. Tôi đến với "Chìm trong cuộc yêu" vì tò mò một Duật Tôn luôn nhìn đời bằng ánh mắt bất cần đời trong "Ám dục". Thánh Yêu đã rất thành công khi xây dựng một chàng lãng tử Duật Tôn với khuôn mặt đẹp ma mị ẩn sau vẻ lạnh lùng kiêu ngạo luôn thích vẻ tươi trẻ tràn đầy sức sống của những cô sinh viên. Vì lẽ ấy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu đứng đón xe buýt, anh đã bị cô hấp dẫn. Họ dây dưa với nhau nhờ cái chết của Tô Niên, nhờ bàn tay và đôi chân ma thuật của Mạch Tương Tư. Tương Tư trong câu chuyện vừa đáng giận mà cũng đáng thương. Cô ấy là chị nhưng lại đố kị, ghen ghét em gái mình, cô ấy cho rằng những đắng cay tủi nhục Mạch Sanh Tiêu phải chịu đựng vì cô ấy là đương nhiên. * * * Con người – đến một lứa tuổi nào đó bỗng sợ cô đơn – sợ cảm giác về nhà với căn phòng trống vắng, lạnh lẽo – sợ cảm giác chẳng ai đợi mình ở nhà. Và tôi tin Duật Tôn hiểu cảm giác này nhất. Điều mà Mạch Sanh Tiêu trông cậy ở một cuộc hôn nhân thật đơn giản: Có một nơi gọi là nhà, vợ chồng vui vẻ bên những đứa con ngoan. Thế nhưng những điều ấy, Duật Tôn hiển nhiên không muốn cho. Lại trớ trêu thay, khi anh muốn hai tay mang lại hạnh phúc cho cô, Sanh Tiêu đã chẳng còn muốn nhận. Họ cứ luẩn quẩn mãi trong cái vòng hận thù nhau như thế. Sanh Tiêu yêu Duật Tôn bao nhiêu thì cũng hận anh bấy nhiêu. Cô hận anh đem hôn nhân của họ ra làm trò chơi, hận anh tự tay phá nát thứ hạnh phúc đơn giản mà cô luôn khát khao. "Nếu không phải là yêu, cho dù là phản bội, cũng chỉ là một lời hứa không được thực hiện mà thôi. Sẽ không đau lòng, và cũng sẽ không cần tha thứ hay không tha thứ." Quãng thời gian Sanh Tiêu mang thai đứa con đầu lòng, tôi thật sự không tán thành cách làm của cô ấy. Cô ấy quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với Bôn Bôn, với Duật Tôn và với cả cô ấy. Nhìn thấy Duật Tôn lần đầu tiếp xúc với con mình là nhờ tấm ảnh chụp của bà chủ nhà hàng, Sanh Tiêu thật sự đã cảm động. Còn tôi, ngồi trong căn phòng nhỏ, lắng nghe tiếng mưa, nước mắt bỗng lặng thầm rơi khi tưởng tượng ra cảnh ấy. Bức ảnh ấy Duật Tôn giữ mãi trong ví, bức ảnh "cả nhà ba người bên nhau" trong tâm trí anh. Tôi thật sự đã từng có lúc yêu Dạ Thần, yêu con người tàn ác nhưng cũng si tình ấy. Tôi tin tình yêu Dạ Thần dành cho Sanh Tiêu cũng không hề kém cạnh Đào Thần hay Duật Tôn. Nếu không có một Mạch Sanh Tiêu bước ngang, cuộc đời Dạ Thần đã ở một trang khác. Cho đến khi tính mạng như đung đưa trên ngọn cây, Dạ Thần trong đầu vẫn không ngừng lo lắng cho Sanh Tiêu. "Đúng rồi, nhất định là cô ấy nghe được tiếng súng nên sợ hãi trốn đi." Tôi thấy thương thay một Dạ Thần với mong muốn nhỏ nhoi là chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc dài, ngày mai trời sáng có thể thấy người phụ nữ mình yêu tự tay xuống bếp làm cho mình một phần bít-tết. Chỉ là mong ước nhỏ nhoi ấy vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực. Vì sao tôi dành thời gian để nói về Dạ Thần, một trong những nam phụ mà không phải Đào Thần hay Nghiêm Trạm Thanh. Dù rằng tình yêu họ dành cho Sanh Tiêu không thua kém gì nhau. Vì trong thâm tâm, Dạ Thần từng có ý nghĩ buông bỏ hận thù. Dù ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, nhẹ như gió mùa thu. Hơn ai hết, tôi mong muốn Dạ Thần sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình chứ không phải là bị một phát súng bắn vào bụng rồi lại bị tiêm mũi kim AIDS vào tay – để rồi chính mình một điều: Ác giả ác báo. Viết về những điều chưa trọn vẹn cho một cảm xúc không trọn vẹn. Bởi không trọn vẹn nên chẳng thể nào viết tiếp. Nguồn: Facebook