Tiên Hiệp Chiến thiên đạo - thạch ngưu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi sadsuna147, 11 Tháng tư 2020.

  1. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chiến Thiên Đạo

    Tác giả:
    Thạch Ngưu

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Sadsuna147

    Văn án:

    Vạn vật trong thiên địa đều có linh, chúng sinh có tình. Thiên có tình thiên vẫn lão?

    Thiên tài vô số người chứng đạo được bao nhiêu?

    Liệu người có tình sẽ đi đến cuối con đường hay người vô tình sẽ nắm lấy vạn giới!

    Chư thiên chiến kết thúc hay là khởi đầu các bạn hãy cùng theo dõi nhé!

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng năm 2020
  2. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Chuyển Sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chó má nó!"

    Vũ Hoàng mở bừng mắt ra, đập vào mặt hắn là một màu đen u ám, xung quanh ẩm mốc. Hắn nhíu hai hàng lông mày, toàn thân đau nhức không thể nhúc nhích, cảm nhận được dưới chân là một đống rơm rạ lót thành chiếc giường ngủ, cố gắng mở mắt nhìn bốn phía là những bức tường gạch lạnh lẽo, khung gỗ chắc chắn xung quanh. Hắn ngẩn người, thì ra đang ở trong một nhà tù phía ngoài còn có một ít cấm chế. Đầu đau nhức ê ẩm nên hắn quyết định nhắm mắt dưỡng thần.

    Rạng sáng hôm sau, hắn tỉnh lại sau khi xác đinh mình không ở sai chỗ, hắn nhớ rõ lúc đó hắn đang chơi game online vì quá ức chế do bị cướp boss thế giới nên lỡ tay đánh thẳng vào màn hình nên bị điện giật. Khi tỉnh dậy đã ở chỗ này, sau một đêm nghỉ ngơi thì hắn xác nhận rằng mình bị điện giật chết và trùng sinh vào một thân thể khác, chủ nhân khối thân thể này là Vũ Hoàng, năm nay hơn 10 tuổi con trai tộc trưởng Vũ gia một gia tộc ở Vân An thành, do lẻn vào tàng kinh các của gia tộc nên bị bắt giam vào đây.

    Đang nằm suy tư phải làm thế nào thì có tiếng bước chân đi tới, hắn mở mắt ra nhìn, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra trước cửa là một trung niên với mái tóc đen thả xõa xuống, gương mặt ngũ quan góc cạnh, đôi mắt có thần và đặc biệt có chín phần tương tự hắn, người đó là Vũ Vân Thiệu phụ thân của Vũ Hoàng trong trí nhớ của hắn thì phụ thân là một người nghiêm khắc nhưng rất yêu thương hắn, đang suy tư thì Vũ Văn Thiệu lên tiếng: "Tiểu tử, sao lại lẻn vào tàng kinh các gia tộc ngươi có biết như vậy nguy hiểm

    Lắm không, nào đến đến ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi?"

    Hắn không nói tiếng nào đứng dậy, vừa đứng lên được thì một cơn đau nhói từ thân thể truyền tới khiến bản thân phải khuỵu xuống. Trong lúc lẻn vào bị phát hiện nên đã bị chấp pháp đội đánh một trận rồi tống vào đây. Phụ thân thấy hắn như vậy không đành lòng nên lại cõng hắn đem về phòng. Bước ra khỏi sám hối phòng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, Vũ Hoàng khẽ nheo mắt lại nhìn xung quanh. Im lặng suy nghĩ một lúc lâu thì đã về tới phòng của hắn. Đây là một biệt viện u tĩnh, không quá lớn cũng không quá nhỏ, bốn phía từng hàng cây xanh bao quanh tạo thành biệt viện nhìn đơn điệu nhưng không quá trống trải. Phụ thân cõng hắn vào trong phòng, thả vào trong bồn nước nóng đã được chuẩn bị sẵn thì: "Aaaaaaa! Đau chết mất."

    Những vết thương chồng trên thân thể, sau khi tiếp xúc với môi trường nước dẫn phát cơn da thịt. Phụ thân thay hắn tắm rửa rồi lấy thảo dược thoa lên vết thương đưa cho hắn một chiếc nhẫn, nhìn qua như một chiếc nhẫn bình thường ở trên đính một viên đá màu đen rồi nói: "Này tiểu Hoàng, ta có chuyện muốn nói với con, đây là di vật mẫu thân con để lại, giờ ngươi cũng đã lớn nên ta đưa lại nó cho ngươi nó là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho ngươi. Nghỉ ngơi đi tiểu tử sớm ngày bình phục."

    Nói xong phụ thân đưa chiếc nhẫn vào tay hắn và đi ra rồi đóng cửa phòng lại để cho hắn được nằm nghỉ ngơi. Nhìn vào chiếc nhẫn phong cách cổ xưa nhưng rất bình thường hắn tiếp tục suy nghĩ, thì ra sau khi hắn bị điện giật chết thì chuyển sinh vào thân thể này. Do sau trận đòn đó, thân xác này đáng ra đã chết nhưng do trùng hợp nên hắn được nhập vào thân thể này, đây là một thế giới tu chân có tên là Thanh Vũ đại lục. Nghĩ tới đây hắn lại vui vẻ, mình được đi vào thế giới tu tiên như trong những bộ truyện hắn đã đọc ở kiếp trước. Nghĩ đến kiếp trước hắn là trẻ mồ côi, xin ăn sống qua ngày sau này lớn lên mới khá một chút mà bây giờ lại được đi vào thế giới hắn mong muốn. Nghĩ tới đây chợt nhớ tới di vật mẫu thân để lại có lẽ là một bảo vật, Vũ Hoàng bật dậy theo như trình tiết trong truyện hay đọc là nhỏ máu nhận chủ nên bật dậy đi lại rút thanh dao găm ra cắt nhẹ vào tay trích một giọt máu ra nhỏ vào vẫn không có phản ứng nên hắn cắt thêm một vài chỗ, một lúc sau thì mất máu khá nhiều nhưng vẫn không thấy xảy ra phản ứng gì, hắn ảo não đứng dậy do mất máu quá nhiều nên hơi chóng mặt bước hụt chân ngã nhào về phía trước, chiếc nhẫn văng ra rơi xuống đất ma xui quỷ khiến hắn đập trán vào chiếc nhẫn. "Rầmm!"

    "Hự! Đau chết ta rồi. Ta nhớ trong truyện chuyển sinh rất may mắn cơ mà sao ta lại xui xẻ như thế."

    Ngóc đầu dậy, cầm chiếc nhẫn lên thầm nghĩ: "Đáng kiếp tại ngươi mà ta xui xẻo!"

    Nghĩ tới đó, bỗng từ trong chiếc nhẫn phát ra ánh sáng tím nhè nhẹ, một chớp mắt trước mặt Vũ Hoàng là một lão giả toàn thân khoác áo bào trắng tinh nhìn hắn trong tư thế chổng mông lên trời trên cánh tay và trên đầu chảy máu, nhịn không được bật cười: "Hahaha. Tiểu tử! Là người đánh thức ta sao. Nhìn nhà ngươi có vẻ chật vật như thế, tư thế đó là như thế nào?"
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tư 2020
  3. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Thiếu Tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ Hoàng chồm người ngồi dậy sõng soài trên sàn nhà nhìn lão giả trước mặt, tim đập thình thịch từng hồi thầm nghĩ: "Hóa ra là thật di vật mẫu thân để lại thật sự là bảo vật". Nghĩ đến đây hắn vội trả lời:

    "Là tiểu tử đánh thức tiền bối. Ngươi là?"

    Sau khi nói xong, bay một vòng quanh Vũ Hoàng xem xét rồi bảo: "Ta là Trấn Linh, gọi là ta lão Trấn, ngươi chỉ cần biêt như vậy là được mà này tiểu tử, nhìn ngươi chỉ được cái mã đẹp bề ngoài chứ chẳng được cái gì cả, ngươi phế vật đến như vậy sao?"

    Nghe hỏi như vậy hắn á khẩu không nói được câu nào câm nín suy nghĩ mãi một lúc mới nói được: "Ta đâu đến nỗi tệ như vậy chứ!"

    "Được rồi tiểu tử, nể tình ngươi đánh thức lão phu ta không chê bai ngươi nữa, ta sẽ giúp ngươi bớt phế vật đi thế nào, muốn thì lấy giấy bút ra đây."

    Vũ Hoàng nghe thế thì hai mắt sáng rực, thầm nghĩ cơ hội đây rồi thế là vội vã chồm người dậy chạy nhanh tới bàn lấy giấy bút mài mực ra chuẩn đưa tới cho lão Trấn. Nhận giấy bút lão Trấn viết ra một mớ linh dược gồm có: Thanh mộc thảo, chân quang diêp, cố gân hoa, tinh vân quả, hành nhật hoa. Sau khi đưa tờ giấy ghi linh dược cho Vũ Hoàng và bảo hắn:

    "Trước sáng ngày mai ta phải thấy những linh dược này nếu không ngươi tự lo cho tốt."

    Nói rồi lão trấn phiêu diêu biến mất, cầm tờ giấy trên tay như nhặt được chí bảo, mặt mày hơn hở đứng bật dậy thì lại "rầm" một tiếng.

    "Ai, ui! Ta quên mất còn đang bị thương."

    Hắn lồm cồm bò dậy, mở cửa phòng ra giờ đã gần trưa nên hắn đi dạo một vòng chờ tới giờ cơm. Hắn dạo xung quanh xem xét trang viên nhỏ của mình, đi tới phòng của phụ thân. Bước vào gian phòng của phụ thân hắn, đập vào trước mặt là một căn phòng rộng rãi chính giữa có một cái bàn để các loại quyển trục ngay ngắn, xung quanh là những kệ sách bằng gỗ được xếp đặt rất gọn gàng, phụ thân hắn ngồi suy tư. Nhìn thấy phụ thân, trong lòng Vũ Hoàng thấy nao nao. Kiếp trước hắn là trẻ mồ côi nay có một phụ thân dù mới chỉ sau lần được cõng về phòng băng bó tắm rửa, nhưng hắn lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm ấm áp khi có phụ thân là như thế nào.

    Nghe tiếng bước chân phụ thân hắn ngẩng đầu lên thấy thì kêu:

    "Nào nào tiểu Hoàng lại đây. Ngươi đang bị thương sao không nghỉ ngơi đến tìm ta có việc gì?"

    "Phụ.. phụ thân. Hắn ấp úng mãi mới lên tiếng nhưng ngắt quãng do lần đầu

    Tiên hắn kêu hai tiếng phụ thân."

    "Sao nào tiểu tử, bị đánh đến ngốc rồi sao?"

    Hắn nhìn Vũ Văn Thiệu một lát, rồi đi lại lấy một cuôn sách trên kệ rồi mở miệng: Ta đến đây đọc sách. Vũ Văn Thiệu kinh ngạc nhìn hắn một lúc rồi cười cười tiếp tục công việc của hắn. Một lúc sau, hắn đang say sưa đọc thì phụ thân vỗ vai hắn bảo:

    "Này đến giờ cơm rồi. Nghỉ ngơi đi."

    Buông cuốn sách xuống, hai phụ tử sóng vai nhau đi ra khỏi phòng, hắn đi song song với phụ thân bước đi hơi khập khiễng do vết thương chưa khỏi hoàn toàn. Sau khi ăn xong thì hắn đi ra khỏi phủ gia tộc, bước ra khỏi cổng thì đập vào mặt là một khung cảnh vừa lạ lại thân quen, lạ là lần đầu tiên hắn cảm giác được mình thật sự ở thế giới tu tiên, quen bởi vì hắn từng mong muốn và nhiều lần mơ rằng mình ở trong thế giới như vậy. Đi men theo con đường tới phố linh dược, nhìn khắp là từng đoàn người nhộn nhịp, những tiếng rao hàng trả giá vang vọng khắp nơi. Hắn bước vào một cửa hàng linh dược có khá lớn đập vào mắt là một tòa tháp cao ba tầng trước biển hiệu ghi ba chữ Tam Tài Hiên, vừa vào cửa thì tiểu nhị bước tới, niềm nở chào hỏi:

    "Tiểu thiếu gia ngài đến đây muốn mua đan dược hay linh dược? Ta có thể giúp gì cho thiếu gia không?"

    "Ta tới mua linh dược." nói xong Vũ Hoàng lấy tờ giấy Trấn lão đưa cho hắn ra giao cho tiểu nhị, tiểu nhị cung kính tiếp nhận tờ giấy xem xét, xem xong hắn bảo Vũ Hoàng đợi hắn một lát, sau một lát tiểu nhị đem ra một khay chứa đầy những linh dược hắn cần, sau khi nhìn qua linh dược hoàn toàn không có vấn đề gì thì tới quầy tính tiền chưởng quỹ xem xét rồi báo giá: "Thanh mộc thảo giá 50 lượng bạc, chân quang diệp 30 lượng, cố gân hoa giá 90 lượng, tinh vân quả là 40 lượng, hành nhật hoa giá là 75 lượng tổng cộng là 285 lượng cả thảy."

    Hắn lấy ra giao tiền thì mới cứng đờ người, mình không mang theo đủ tiền, vội nhìn chưởng quỹ với vẻ mặt bối rối một lúc rồi mới mở miệng: "Ta không mang đủ tiền ngươi cho ta thiếu được không?" gương mặt tươi cười của chưởng quỹ cứng ngắc rồi bảo: "Không đủ tiền thì không được, tiểu điếm không cho khách nhân mượn nợ a."
     
    Trần Việt Đức, NnnphongGill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tư 2020
  4. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bắt đầu chịu khổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ Hoàng gãi gãi đầu suy nghĩ định mở miệng thì phía trên lầu hai đi xuống một vị đại hán trung niên, vóc người uy vũ, cơ bắp rắn chắc khoác trên mình bộ cẩm bào màu xanh nhạt lên tiếng: "Tiểu Vũ, nay sao ngươi lại đến đây mua đan dược gì thế? Nhìn ngươi có vẻ khó xử?" Vũ Hoàng nhìn trung niên nhân phía trước, một cái tên hiện lên trong đầu, người này tên là Bạch Chiến sinh tử chi giao với phụ thân hắn cũng là gia chủ một gia tộc trong ngũ đại gia tộc của Vân. "Chiến thúc hảo. Ta tới đây mua linh dược nhưng mà không mang đủ ngân lượng" nói tới đây hắn cũng đỏ mặt đi mua đồ mà mang không đủ tiền a.

    Bạch Chiến "À" một tiếng rồi bảo "Được rồi được rồi, còn thiếu bao nhiêu Chiến thúc thay ngươi trả." Rồi quay qua bảo chưởng quỹ "Gói lại đi linh dược bao nhiêu ta trả hết?" Chưởng quỹ nhìn Bạch Chiến rồi lên tiếng "dạ tất cả là 285 lượng vàng" hắn móc trong người ra 300 lượng đưa cho chưởng quỹ rồi lấy túi linh dược đưa cho Vũ Hoàng "cầm đi tiểu tử lần này Chiến thúc cho ngươi" Vũ Hoàng nhận lấy túi linh dược định mở miệng thì Bạch Chiến khoát tay "ngươi giữ lấy đi không cần từ chối" Vũ Hoàng cầm linh dược tính đưa lại nhưng nghe bảo vậy rồi suy nghĩ tài sản của mình nên hắn mở miệng "Đa tạ Chiến thúc, khoản nợ này sau này ta sẽ tra lại cho thúc!" hắn khách khí vài câu rồi từ biệt Bạch Chiến đi về. Nhìn thân ảnh Vũ Hoàng bước vội ra khỏi cửa Tam Tài Hiên, Bạch Chiến mỉm cười lăc đầu.

    Rạng sáng hôm sau, lúc mặt trời còn chưa ló, Vũ Hoàng đang ngủ bỗng một cơn gió thổi qua hất hắn xuống mặt đất "bịch" kèm theo một tiếng quát "tiểu tử dậy mau tới giờ tập luyện rồi" hắn vội vàng bò dậy trong cơn buồn ngủ bởi ngày xưa hắn là một tên game thủ cày tới tận khuya và tới trưa hôm sau mới dậy nên lúc này bị gọi dậy quả thật với hắn là một cực hình nhưng vì ước mơ tu tiên nên hắn phải phấn chấn tinh thần cố gắng dậy. Đi ra khỏi thành tới biên giới Vân Lâm sơn mạch, bên cạnh thác nước Trấn lão xuất hiện "Này tiểu tử, trước ta truyền cho ngươi một bộ công pháp luyện, loại công pháp mèo cào mới tu luyện tới chân khí cảnh sơ giai như ngươi thì bao giờ mới hết phế vật?" Nói rồi Trấn lão truyền một đạo thần thức vào trong thức hải của Vũ Hoàng, sau hơn một canh giờ thì hắn mới hiểu được công pháp được gọi là Hỗn Độn Khai Thiên Quyết, được chia làm thập đại cảnh giới, từ nhất trọng đến tam trọng gọi là công pháp cơ sở, tứ trọng đến lục gọi là tiểu thành, thất trọng đến cửu trọng coi như là đại thành, thập trọng trong truyền thuyết thì chưa ai biết đến.

    Sau khi ghi nhớ Hỗn Độn Khai Thiên Quyết cơ sở thì Vũ Hoàng bắt đầu minh tưởng và theo lộ tuyến tu luyện công pháp, lần thứ nhất lần thứ hai vẫn không có cảm giác gì, hắn phải tu luyện mãi tới lần thứ bảy mới bắt đầu có cảm giác khó chịu, toàn thân nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, từng giọt to bằng hạt đậu rơi xuống quanh thân. Nhìn hắn tu luyện mới tới lần thứ bảy đã có chút cảm giác với công pháp Trấn lão mỉm cười thầm nghĩ "Tên nhóc này cũng khá tốt, để xem tiểu tử này đi được tới đâu."

    Sau khi vận hành chu thiên đầu trắc trở, sau vài chu thiên hắn đã quen dần với cẩn thận cảm giác bên trong đan điền xuất hiện một hạn khí màu hồng cực nhỏ, phải quan sát tỉ mỉ mới thấy rõ được. Một lúc sau thì hắn mới mở mắt ra, thấy Trấn lão nhìn hắn mỉm cười. "Trấn lão, ta thành công rồi!"

    "Được rồi được rồi. Tiểu tử khá lắm, ngươi chuẩn bị tinh thần đi. Ngươi đi vác những hòn đá đó đi lên trên đỉnh thác đi." Trấn lão chỉ vào bãi đá sát cạnh thác nước, Vũ Hoàng nhìn qua cạnh thác nước, từng tảng đá lớn lớn nhỏ nhỏ không đồng đều, hắn đen mặt đau khổ trực tiếp bước tới bắt đầu khiêng đá lên thác nước. Hắn làm tận hai canh giờ nhưng vẫn còn chưa hết, đứng thở hồng hộc thì Trấn lão quát "Nhanh lên tiểu tử, không được dừng lại cho đến khi làm xong." Thật ra với công lực chân khí cảnh nhị trọng của Vũ Hoàng thì việc leo lên leo xuống không thành vấn đề, nhưng khiêng vác nhiều đá như vậy cũng làm cho hắn kiệt sức. Mãi tới lúc mặt trời ló dạng thì công việc đã được hoàn thành, nằm vật ra bên đống đá thở hồng hồng, đầu tóc bù xù, mồ hôi ướt đẫm như tên khất cái bên đường.

    "Tiểu tử, dậy tu luyện đi giờ này tu luyện là tốt nhất đấy." Nghe vậy hắn vội bò dậy tiến vào trạng thái tu luyện, trong lúc Vũ Hoàng luyện công Trấn lão vận dụng pháp lực tạo ra một bồn tắm bằng đá dẫn dắt nước từ ngoài thác vào sau khi nước đầy, lão sử dụng hỏa nguyên thiêu đốt linh dược dung hợp ra thành dược thủy, thành phẩm là một loại dược thủy màu xanh nhạt tiếp xúc với nước tạo ra khói cuồn cuộn không dứt. Trong lúc Trấn lão làm tất cả mọi việc xong thì sau hơn một chung trà thì Vũ Hoàng mở mắt ra. "Tiểu tử, tỉnh rồi thì vào ngâm mình trong đó đi." Trấn lão chỉ tay về phía hồ nước chứa dược thủy, khói bay nghi ngút. Hắn đứng dậy nhìn theo hướng tay của Trấn lão lắp bắp mở miệng "Này.. Này! Lão Trấn ngươi tính nấu ta sao?" "Bảo ngươi xuống thì ngươi cứ xuống đi lắm miệng cái gì?" Vũ Hoàng nhìn hồ nước với từng màn khói bốc lên không ngừng rồi quay qua nhìn lão, lại nhìn về lão Trấn hắn vội nói "Nhưng.."

    Chưa kịp nói dứt câu, hắn cảm thấy mông mình đau nhói bay bổng trên không và "ùm" một tiếng đã rơi vào trong hồ nước. "Á! Ọc ọc.." Trong lúc hắn lưỡng lự lão Trấn đã dùng tuyệt kĩ bí truyền từ xưa là chọc mông thần chưởng đưa hắn xuống hồ nước.

    Rơi vào hồ nước hắn mới biết được nhìn khói nghi ngút nhưng thật ra nhiệt độ bên trong lại rất dễ chịu, cảm giác khoan khoái. "Vận chuyển công pháp hấp thu tinh hoa đi tiểu tử thối." Hắn vội vàng vận chuyển Hỗn độn khai thiên quyết tham lam hấp thu lấy tinh hoa dược thủy tẩm bổ thân thể hắn, cái cảm giác thoải mái dễ chịu đó khiến hắn chỉ muốn rên lên cho thỏa thích. Mãi tới khi dược thủy dần bị hắn hấp thụ hết, dần dần chỉ còn lại màu nước thông thường thì mở mắt ra nhưng còn chưa thỏa mãn. Hắn đứng dậy mặc xiêm y vào, khoác vào bộ xiêm y rách tả tơi nhìn như tên khất cái mà hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

    Sửa soạn xong xuôi chuẩn bị xuống núi, lão Trấn bèn bảo: "Ngày mai, nhớ chuẩn bị đầy đủ linh dược như hôm nay." Nghe vậy mặt Vũ Hoàng đen lại, nhăn nhó như sắp khóc, thấy thế lão Trấn bèn hỏi: "Có chuyện gì mà nhăn nhăn nhó nhó như vậy?" Thật ra thì hắn là con trai tộc trưởng gia tộc nhưng do thiên phú bình thường nên thân gia cũng không được giàu có như đệ tử kiệt xuất trong gia tộc mà chỉ như những đệ tử bình thường hàng tháng được 30 lượng hoàng kim thôi, nên khi nghe nói chuẩn bị linh dược như hôm qua thì hắn có chút khó xử lên tiếng:

    "Ta cũng muốn nhưng thật tình thì tài chính của ta không đủ để cho ta hao tốn như vậy a."

    "Được rồi. Ngươi chuẩn bị cho ta một đám linh dược ta giúp ngươi tài chính để ngươi có tài nguyên tu luyện nhớ kĩ chuẩn bị thanh vân thảo, điền lan, mạch ngọc cao, hoàng hoa, vũ nguyên tinh thảo mỗi thứ đều nhau, ta cho ngươi một quyển Linh Dược Phổ cơ bản để tìm hiểu."

    Nghe tiểu tử này thành thật, lão Trấn cười cười bảo hắn chuẩn bị thảo dược sau khi nói xong lão tiến vào vô danh giới chỉ trên tay Vũ Hoàng. Vũ Hoàng đứng im lẩm nhẩm một hồi, sau khi ghi nhớ tất cả rồi mới hớn hở cầm lấy Linh Dược Phổ chạy về gia tộc.
     
    GillNnnphong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  5. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đan đỉnh chưa từng có

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chạy một mạch về tới gia tộc, từ đằng xa hai tên hộ vệ thấy Vũ Hoàng ăn mặc rách rưới thì rất ngạc nhiên vì trước nay Vũ thiếu luôn luôn chỉnh tề sạch sẽ, hôm nay lại như tên khất cái, trên người mang thêm mấy cái túi vải nữa là thành trưởng lão của môn phái đệ nhất thiên hạ rồi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hớn hở tươi cười của hắn thì hai tên hộ vệ chỉ biết nhìn nhau, thật ra thì chả hiểu thiếu gia nay bị vấn đề gì nữa.

    Bước tới cổng, hai tên hộ vệ cùng hô: "Chào Vũ thiếu, thiếu gia an." Vũ Hoàng cười cười chào lại rồi sải bước vào trong gia tộc. Đi được vài bước thì có tiếng mỉa mai từ phía bên phải: "Ôi dào! Tên khất cái nào lại tự tiện xông vào gia tộc thế này?" Theo âm thanh hắn nhìn qua. Người vừa lên tiếng là tên thiếu gia mặc hoàng bào gọi là Vũ Thiếu Vân một trong thập đại công tử của Vân An thành, cũng là một trong những đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Vũ gia vây quanh hắn đứng bên cạnh một hồ cá nho nhỏ trong sân vườn cạnh một cây tùng mộc khá to.

    Thấy Vũ Hoàng nhìn hắn, hắn mỉm cười: "Hóa ra là ngươi. Tiểu phế vật của gia tộc." Nghe Vũ Thiếu Vân mỉa mai hắn như thế Vũ Hoàng lên tiếng: "Ngươi nói cái gì?"

    "Ta nói ngươi là phế vật đấy. Tiểu tử chân khí cảnh nhị trọng như ngươi không phế vật thì là ai?" Nghe Vũ Thiếu Vân nói như vậy một đám người vây quanh hắn cũng hùa theo.

    "Đúng vậy đúng vậy a! Tới cả ta còn là chân khí cảnh cao giai nữa này." Một tên thân hình anh tuấn trên tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy, mỉm cười nhàn nhạt lên tiếng.

    "Vân ca nói đúng. Hắn còn thua cả hai tên gác cửa, kêu hắn là phế vật cũng không quá phận." Tên đứng bên cạnh Vũ Thiếu Vân, đó là đường đệ của hắn Vũ Thiếu Ngọc cũng hùa theo.

    Mọi người xung quanh được tràng cười ha hả..

    Nghe vậy, vốn với Vũ Hoàng trước kia hắn chỉ mỉm cười cho qua nhưng đây lại không phải Vũ Hoàng ngày xưa. Khi nghe mọi người châm chọc, hắn không nhịn nổi lửa giận trong người mà lao lên tính quần ẩu. Vũ Hoàng lao tới như một ngọn phi đao, thế tới mạnh mẽ, nắm đấm thủ thế vận chân khí trong đệ nhị kinh mạch tới cực hạn, quyền cương tụ tập trên cánh tay, hắn lao tới trước. Nhưng sự thật không như hắn mong muốn, một thiếu niên mặc thanh y, thân hình hơi gầy bên cạnh Vũ Thiếu Vân gọi là Vũ Thiếu Tự cùng chi mạch đệ nhị trưởng lão với Thiếu Vân bước lên trước một bước, mỉm cười nhàn nhạt chờ đợi Vũ Hoàng lao tới. Khi thấy vào tầm xuất quyền của mình, Vũ Hoàng giơ xuất quyền với tốc độ cực hạn của bản thân.

    Vũ Thiếu Tự vẫn treo nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, bỗng dưng hắn vươn cánh tay ra thủ thế cực nhanh, vận chuyển chân khí đệ ngũ trọng của bản thân phát ra dưới lòng bàn tay "Bốppp" một tiếng vang rõ to phát ra. Quyền cương chưa xuất, Vũ Hoàng đã bị Vũ Thiếu Tự dùng một cái tát đập bay. Lãnh trọn một cái tát, bay thẳng vào bụi cây bên cạnh bờ tường, khi hắn rơi xuống giữa bụi cây thì đồng thời tiếng cười ha hả của đám người Vũ Thiếu Vân cũng vang lên.

    "Xoạt xoạt" Vũ Hoàng đứng dậy, từ trong bụi cây, sau khi đêm qua hắn luyện tập quần áo tả tới thì giờ lại rách bươm ra, bụi bẩn đất đá bám khắp người, bên khóe miệng tràn ra vệt máu đỏ, một bên má vẫn còn in hằn năm dấu tay. Đưa tay lau vết máu trên khóe miệng thầm nghĩ:

    "Vẫn là cảnh giới quá thấp. Bị nhục nhã không phản bác được, xuất thủ thì bị đánh không thấy mặt trời.."

    Thấy Vũ Hoàng đứng dậy, tên vừa đánh Vũ Hoàng định xuất thủ hành hạ hắn một phen thì Vũ Thiếu Vân lên tiếng: "Kệ tên phế vật đó. Giờ ngươi đánh hắn thì sẽ khó xử cho gia gia, ngươi muốn thì nhẫn nhịn một thời gian chín tháng sau là tộc hội gia tộc đến lúc đó ngươi tha hồ mà thỏa thích. Đi thôi." Hắn phất phất tay, quay người đi một đám thanh thiếu niên bên cạnh hắn cùng nhau vui vẻ cười đùa đi theo vào nội viện gia tộc bỏ lại một mình Vũ Hoàng. Những gia nhân xung quanh nhìn thấy cảnh này thì xì xầm bàn tán.

    Trong gia tộc không cho phép tư đấu, nên bọn Vũ Thiếu Vân không động thủ nếu không hôm nay Vũ Hoàng hắn cũng ăn một trận đòn đau khổ. Trước đây, hắn cũng từng bị đánh nhiều lần rồi. Đó là khi những tên thiên tài khác bên chi thứ của nhị trưởng lão khiêu khích hắn, cũng bởi ghen ghét địa vị của hắn, bởi phụ thân hắn là tộc trưởng nên dù thế nào hắn cũng thiếu chủ gia tộc. Nhưng đúng như bọn Vũ Thiếu Vân nói, nếu chín tháng sau hắn vẫn ở chân khí cảnh sơ gia không tiến thì dù phụ thân có là tộc trưởng thì hắn cũng phải ra khỏi gia tộc ra các cửa hiệu hoặc địa bàn của gia tộc làm những việc có ích cho gia tộc.

    Hắn im lặng đi về phòng của mình, tắm rửa thay một bồ xiêm y khác, khoác lên mình bộ trường bào màu trắng ngà, nghĩ tới việc lúc nãy, hắn quết tâm nhất định phải tu luyện thành thần công đứng trên đỉnh thiên hạ bễ nghễ chúng sinh, nghĩ đến đó hắn bắt đầu tĩnh tâm tu luyện vận chuyển Hỗn Độn Khai Thiên Quyết.

    Vận chuyển qua từng chu thiên, hấp thu linh khí tẩm bổ thân thể tu luyện kinh mạch, trong đan điền của hắn hạt khí màu hồng từ nhỏ như một hạt bụi sau một buổi tu luyện, mãi tới tận trưa hắn mới dừng lại việc tu luyện, đi ra ngoài cơm nước. Xong hắn bắt đầu nghiên cứu Linh Dược Phổ, càng đọc hắn càng thấy say mê các loại linh dược, linh thảo muôn hình vạn trạng.

    Sau khi nghiên cứu một hồi, hắn đi ra linh dược phố tìm kiếm linh dược mà Trấn lão yêu cầu, đi hết một phòng linh dược phố hắn đã thu thập đủ, bởi vì vậy mà hắn cũng đã tiêu xài hết tất cả của cải bản thân hiện có. Sắm sửa tất cả linh dược xong, hắn chợt nhớ ra một việc: "Ôi chết! Mình quên mất, còn thiếu đan đỉnh luyện đan."

    Hắn rầu rĩ đi về tìm phụ thân, đi đến thư phòng gặp phụ thân xin mượn đan đỉnh. Phụ thân hắn ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn hắn: "Tiểu Hoàng! Ngươi cần đan đỉnh để làm gì? Gia tộc chúng ta cũng không có luyện đan sư a."

    "Ta cần đan đỉnh để luyện đan." - Vũ Hoàng lên tiếng.

    "Ngươi luyện đan? Thật?" Nghe hắn xác nhận Vũ Văn Thiệu đứng dậy nhìn thẳng vào Vũ Hoàng một lúc sau nhìn thấy tiểu tử này nghiêm túc gật đầu. Hắn lên tiếng: "Rồi hài tử. Cho phụ thân một ngày, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi đan đỉnh tốt nhất. Về nghỉ ngơi tu luyện cho tốt đi. Sớm ngày đột phá chân khí trung giai."

    Khi nghe hắn nói thế, Vũ Văn Thiệu ngoại trừ ngạc nhiên xong vẫn còn là ngạc nhiên. Hắn luôn lo lắng cho hài tử của mình. Từ bé đã không có mẫu thân, một mình hắn chăm sóc cho con nhưng vì là gia chủ gia tộc nên không có nhiều thời gian bên con, sắp tới ngày gia tộc khảo thí nhưng hài tử mình vẫn chưa đột phá chân khí trung giai. Đến lúc đó, dù hắn là gia chủ thì cũng phải cho con mình đi ra ngoài gia sản của gia tộc để làm việc. Nhưng giờ lại nghe hài tử của mình nói muốn luyện đan, đó giờ tiểu tử này không biết gì về đan dược nhưng giờ lại muốn có đan đỉnh. Dù nghi vấn, nhưng hắn vẫn muốn cho hài tử mình thứ hắn muốn trong khả năng của mình.

    "Người đâu?" Vũ Văn Thiệu lên tiếng. Sau một lúc có hai người thân vệ bước vào. "Các ngươi vận dụng tất cả các lực lượng, tất cả tài sản của ta. Tìm đan đỉnh tốt nhất có trong Vân An thành mua về đây cho ta." Hai thân vệ lĩnh mệnh đi ra ngoài..

    Sau khi hỏi mượn phụ thân không thành, Vũ Hoàng rầu rĩ nghĩ cách, đến cuối cùng hắn lấy ra chủ ý. Chạy thẳng một mạch xuống bếp, hắn chọn lấy chiếc nồi tốt nhất trong bếp đem đi, khi gia đinh gia tộc thấy hắn cõng chiếc nồi đi ra khỏi gian bếp, cả đám đều há hốc mồm.

    Ngày hôm đó gia tộc nổi lên một trận bàn tàn kì lạ nhất trước nay chưa từng có, Vũ thiếu gia làm khất cái không thành nên về gia tộc lấy đi chiếc nồi tốt nhất trong gia tộc. Tất cả những việc đó, Vũ Hoàng hắn không biết, mà dù biết hắn cũng không để ý đến, chỉ lẳng lặng cầm nó vào phòng.
     
    GillNnnphong thích bài này.
  6. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Lần đầu làm chuyện ấy (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước vào phòng, Vũ Hoàng đóng cửa lại và kêu gọi Trấn lão hiện thân. Vì lúc trước hắn không hỏi cách để gọi Trấn lão trong thời gian nghỉ ngơi ở trong giới chỉ nên sau một hồi mò mẫm vận dụng linh lực ít ỏi đệ nhị trọng của mình chấn động mãi thì lão mới xuất hiện.

    Lão vẫn xuất hiện với bộ bạch bào, với nụ cười nhàn nhạt, nhìn Vũ Hoàng: "Sao rồi tiểu tử, chuẩn bị những thứ lão phu cần chưa?" Lão nhìn hắn, mỉm cười và hỏi.

    "Chuẩn bị đầy đủ rồi, những ta thiếu một thứ a!" Hắn gãi gãi đầu lên tiếng.

    "Hử, còn thiếu thứ gì?" Lão ngạc nhiên hỏi lại, vì những thứ lão đưa cho hắn đi mua toàn là linh dược thông thường nhất mà tiểu tử này còn bảo thiếu thì lão hơi bất ngờ.

    Vũ Hoàng quay lại bàn lấy chiếc nồi mà hắn vừa lấy từ dưới bếp cầm lên đưa cho lão Trấn ngượng ngùng nói: "Linh dược thì ta kiếm đủ rồi, nhưng ta không có đan đỉnh ta cũng hỏi mượn phụ thân ta nhưng không có, cùng đường nên ta đành dùng nó đỡ a."

    Lão Trấn nhìn Vũ Hoàng, rồi lại nhìn xuống chiếc nồi. Nó là một chiếc nồi làm bằng sắt nguyên chất, cũng gọi là loại tốt nhất trong kim loại sắt thông thường. Rồi bật cười ha hả, nhìn hắn: "Hóa ra là cái này, ý nghĩ không tồi đó, để cho tiểu tử ngươi luyện đan bằng" đan đỉnh "có một không hai của ngươi đi, lấy linh dược ra ta dạy ngươi luyện đan."

    Sau khi Vũ Hoàng lấy linh dược đã được chuẩn bị sẵn ra, Trấn lão nhìn hắn và bảo: "Ngươi để xuống, chăm chú nhìn cho kĩ những gì ta làm, ta chỉ hướng dẫn một lần thôi ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu thì lĩnh ngộ." Dứt lời lão đưa cánh tay lên, mở lòng bàn tay ra, một ngọn lửa hai màu trắng đen hiện ra giao thoa qua lại nhảy múa trước mặt Vũ Hoàng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, hắn cảm giác được ngọn lửa nhỏ xuất hiện trước mắt mình có thể thiêu đốt hết thảy, có cảm giác cực kì nóng nhưng chốc lát lại có cảm giác cực kì lạnh khiến hắn cảm thấy rất là kì lạ. "Nhìn đủ rồi đấy, bây giờ chú tâm vào xem."

    Nói rồi lão Trấn bắt đầu luyện dược, từng cọng linh dược bay lên phù không trước mặt lão. Thanh mộc thảo là một cây thảo dược màu xanh nhạt chỉ có ba chiếc lá toàn thân nhìn như những thân cây gỗ lâu năm sau khi rơi vào trong ngọn lửa, lá cây héo rũ dần tinh hoa lắm đọng chảy vào trong thân sau đó toàn thân bắt đầu co nhỏ lại dần rồi tan thành mây khói chỉ còn lại một đoàn chất lỏng màu xám xanh trôi nổi lơ lửng trong ngọn lửa.

    Tiếp theo là chân quang diệp cây linh thảo màu hơi vàng, lá cây hơi chuyển màu về trong suốt từng cây từng cây rơi vào trong ngọn lửa, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tan chảy rất nhanh sau vài chớp mắt có thể thấy được từng giọt chất lỏng từ trong thân bắt đầu chảy xuôi theo từng chiếc lá xuống tạo thành đoàn chất lỏng mới trong suốt, vàng óng ánh.

    Còn cố gân hoa, tinh vân quả, hành nhật hoa thì đơn giản và thô bạo hơn vì nó chỉ đơn giản là loại điều hòa nên cả ba cùng được chắt lọc tinh hoa theo cách cơ bản nhất đó là cùng bỏ vào nhưng phải theo thứ tự trước sau là tinh hành cố tạo thành một đoàn chất lỏng màu xanh ngà.

    Khi tất cả cơ bản đã được làm xong, tiếp theo tới khâu dung hợp tinh hoa, từng đoàn từng đoàn chất lỏng chậm rãi tiếp lại gần nhau, chậm rãi dung hợp tạo thành một khối cầu to bằng chiếc bát được bao bọc trong ngọn lửa, sau thoáng chốc đã tạo ra từng viên từng viên linh dược tròn óng ánh, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ làm cho chân khí trong cơ thể Vũ Hoàng xao động rục rịch muốn tự hành vận chuyển, điều đó khiến hắn ngạc nhiên bừng tỉnh.

    "Còn ngây ngốc ra đó làm gì? Lấy bình đừng đan dược nhanh lên." Vũ Hoàng hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào mớ đan dược trôi nổi trên không trung, chạy lại bàn lấy bình đan dược đã được bày sẵn ra để vào. Thực ra thì với Trấn lão, đan dược phổ thông như vậy chỉ cần chớp mắt là có thể luyện ra hàng ngàn vạn viên, bởi vì để cho Vũ Hoàng quan sát nên hắn cố ý làm từng bước chậm rãi.

    "Đan dược này gọi là gì vậy? Ta có cảm giác gần nó khiến linh lực trong cơ thể như sinh động hơn?" Sau khi cất hết linh dược vào, Vũ Hoàng lên tiếng hỏi.

    "Đây là Hoạt Linh Đan, nó có tác dụng tăng tốc độ hấp thu linh khí tu luyện tinh lọc bớt tạp chất trong linh lực, giúp ngươi hấp thu linh khí nhanh hơn nhưng nó chỉ có tác dụng cho tu sĩ chân khí cảnh, đến trúc cơ cảnh thì tác dụng không còn lớn nữa. Còn lại do ngươi luyện chế. Khi hết chân khí thì nuốt vào tu luyện." Trấn lão trả lời.

    Nghe vậy, Vũ Hoàng điều chỉnh tâm tính, cố kìm nén hưng phấn trong lòng, ngồi xuống vận chuyển công pháp, sau một thời thần, hắn đứng dậy với trạng thái đỉnh cao nhất hiện tại, lúc bắt tay vào việc, chuẩn bị hết thảy hắn sực nhớ, không có chân hỏa làm sao luyện đan, hắn quay lại bảo Trấn lão: "Ta không có thần hỏa như lão sao mà luyện đan?"

    Lão nghiền ngẫm một lát rồi bảo: "Với cảnh giới chân khí nhị trọng bỏ đi của nhà ngươi, khống hỏa chắc là cố sức lắm, được rồi ta truyền cho ngươi một môn Khống Hỏa Tâm Pháp tu luyện khống hỏa thuật cho tốt. Ta vận dụng thần thông dẫn địa hỏa vào phòng ngươi để cho ngươi luyện đan."

    Nói rồi lão bắn một tia thần thức vào thức hải của Vũ Hoàng, nghiên cứu một lát hắn bắt đầu thực hành diễn luyện khống hỏa trong đầu. Trong lúc hắn thao luyện khống hỏa thuật, lão Trấm vận dụng thần thông của bản thân dẫn động địa hỏa đến giữa phòng của Vũ Hoàng. Sau một lúc, địa hỏa được dẫn tới nhiệt độ trong phòng hắn tăng cao. Hắn đứng ở trong phòng, độ nóng lớn khiến mồ hôi hắn chảy như từng giọt to.

    Bắt tay vào việc luyện đan, trước tiên hắn tập khống hỏa bằng Khống Hỏa Tâm Pháp vừa học được một lúc đã thành thạo hắn bắt đầu bước đầu tiên của luyện đan là tinh lọc tinh hoa, đốt hết tạp chất trong linh dược.

    Từng lần một thử nghiệm, sau lần thứ 7 hắn đã tinh lọc thành công tinh hoa Thanh Mộc Thảo, hắn nghỉ ngơi, nuốt một viên đan dược vận chuyển công pháp tu luyện sau một lúc điều chỉnh trạng thái lên tới đỉnh phong, nhìn xuống đáy nồi một đống than sau khi hắn tinh lọc thất bại tạo thành, chỉ biết cười khổ, người ta luyện đan nhẹ nhõm biết bao nhiêu hắn phá của bấy nhiêu, nghĩ đến đây hắn quyết tâm luyện đan tiếp, từng lần từng lần một.

    Đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng thiếu niên kiên cường luyện khống hỏa, luyện đan chi đạo, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, đứng trước cái nồi thật to đỏ rực, mỉm cười hắn thành công. Sau một ngày kiên trì, hắn luyện thành lò Hoạt Linh đan đầu tiên, mặc dù vẻ ngoài không bóng loáng tròn trịa như của Trấn lão, nó vừa thô lại méo mó, màu sắc lõm đen lõm trắng nhưng hắn vẫn vui vẻ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện đan thành công.

    Quá đỗi vui vẻ, hắn bỏ thẳng viên đan dược vừa luyện thành vào trong miệng "ực" một cái nuốt xuống bụng.

    Trấn lão thấy hắn như vậy, định ngăn cản nhưng không kịp, lão nhìn hắn vớíanh mắt thương cảm nhìn một thằng ngốc.

    "Này ta làm gì sai à?" Vũ Hoàng thấy lão nhìn hắn như thế thì hỏi.

    "Ài không có gì. Ngươi chuẩn bị tâm lý đi. Hahaha" Lão cười cười.
     
    GillNnnphong thích bài này.
  7. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Lần đầu làm chuyện ấy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Vũ Hoàng nuốt viên đan dược do hắn tự luyện chế vào trong người, chỉ trong chốc lát tác dụng đã đến một cách rõ rệt, toàn thân nóng rực như lửa đốt, nét mặt đỏ bừng, cảm giác bứt rứt khó chịu đó khiến hắn cảm thấy dần dần không làm chủ được bản thân.

    Hắn thấy mọi sự không ổn nên vội vận chuyển công pháp bức linh khí do đan dược vừa phục dụng trong cơ thể ra ngoài. Sau một hồi bức khí hắn bức hết ra ngoài, nhưng loại khí do đan dược tạo ra lại quanh quẩn trong phòng làm hắn cực kì khó chịu, thế là đành mở cửa ra, hắn mở toang cánh cửa ra, một cỗ sóng nhiệt từ trong phòng hắn bắn ra ngoài, cây cối xung quanh bị cỗ sóng nhiệt đánh trúng nhanh chóng trở nên úa vàng, như bị thiếu nước mà cũng đúng thôi bị sóng nhiệt đánh trúng chỉ bị sốc nhiệt chứ chưa chết, khô héo là may mắn lắm rồi.

    Mở cửa một lúc, không khí trong phòng lưu thông ra ngoài hết, hắn đóng cửa lại thở hồng hộc, cố kìm nén cảm giác hưng phấn trong lòng lại, bình tâm tĩnh khí một lúc rồi mới lên tiếng hỏi:

    "Này lão Trấn, ta cũng luyện đan giống như ngươi sao ăn vào tác dụng lại hoàn toàn khác nhau thế?"

    Lão nhìn hắn cười "khặc khặc" với nét mặt vô cùng nguy hiểm: "Đan ngươi luyện không thành Hoạt Linh Đan mà là một loại xuân dược, ngươi có biết lúc nãy ngươi mở cửa ra số lượng hương dược đó bây giờ lan tràn khắp cả gia tộc ngươi."

    Vũ Hoàng nghe tới đây mặt sa sầm lại, chỉ nghe thôi là thấy toàn thân ứa mồ hôi lạnh, cả gia tộc cùng trúng xuân dược chỉ tưởng tượng một chút thôi thì hắn cũng đã không thấy có tí tương lai nào cả rồi.

    * * *

    Quả nhiên, sau khoảng chừng một chung trà, bên ngoài gia tộc bạo loạn. Một tiếng quát đầy phẫn nộ vang lên:

    "Tặc tử phương nào dám hạ độc Vũ gia chúng ta?" Người lên tiếng là ông nội của Vũ Hoàng, người mạnh nhất gia tộc hắn, là trụ cột bảo vệ gia tộc luôn luôn an bình phát triển, tu vi của hắn đạt đến trúc cơ cảnh đỉnh phong nên không bị ảnh hưởng nhưng những người khác trong gia tộc thì lại là vấn đề khá nan giải nên hắn mới phẫn nộ.

    Từng tiếng chửi mắng vang trời, quả thật là cảnh gà bay chó chạy, tất cả nam nhân trong gia tộc trừ những người tu vi từ trúc cơ kì trở lên, còn lại ai nấy mặt đỏ bừng lên trong cơ thể luôn luôn dâng lên một cỗ tà hỏa cực kì khó chịu.

    "Tên chết bầm nào hạ xuân dược?"

    "Thứ khốn kiếp nào dám hãm hại chúng ta, có gan thì lăn ra đây."

    * * *

    Từng tiếng chưởi rủa không ngớt vang lên, cả gia tộc náo loạn thành một bầy, nam nhân tên nào mà có thể chống lại xuân dược chứ, đây lại là xuân dược luyện chế sau khi thất bại của Hoạt Linh Đan đến cả trúc cơ kì cũng có hiệu quả, dù nó đã bị phát tán ra ngoài nhưng vẫn bá đạo không kém.

    Một số tên định lực kém, đã bắt đầu không làm chủ được bản thân, bắt đầu rục rịch chuẩn bị đi kiếm nữ nhân để giải tỏa, những tên chuẩn bị rục rịch bị tam đại trưởng lão trúc cơ kì khống chế lại, những tên còn khống chế được bản thân thì cố gắng vận chuyển công pháp nhằm chống lại sự khống chế của xuân dược.

    * * *

    Ở bên ngoài vang lên tiếng chưởi bới không dứt, thì Vũ Hoàng ở bên trong lại càng không thấy mình có chút may mắn nào cả. Tiếng chưởi mắng vang lên một lúc không có ai phản hồi, mãi tới tận hai canh giờ sau tiếng chưởi bới mới bắt đầu giảm dần. Sau khi gia tộc được ổn định lại, chư vị trưởng lão trong gia tộc họp gấp ngay sau đó, tiến hành điều tra kẻ thủ ác phía sau.

    Sau khi lo lắng hồi hộp mãi, đến lúc tiếng chưởi bới bớt dần hắn mới lau đi mồ hôi, nhìn dáng vẻ lo lắng chật vật của hắn mà lão Trấn không nhịn được bật cười thành tiếng. Nghe thế hắn hậm hực lên tiếng:

    "Này lão Trấn, ngươi biết như vậy sao không nhắc nhở trước."

    "Ta nào ngờ được tiểu tử nhà ngươi, nhìn như phế vật nhưng cũng liều lĩnh như vậy, không biết đan dược có sử dụng được hay không mà dám nuốt cơ chứ." Lão nói với vẻ mặt vô hại.

    Nghe lão nói vậy hắn chỉ đành ảo não im lặng đi lại giường ngồi xuống xếp bằng, mãi tới tận chiều hắn mới dám đi ra khỏi phòng. Đi tới nội viện, khi bóng dáng hắn lấp ló đằng sau cánh cổng vòm, thì có một thiếu niên chạy tới, dáng người hắn hơi gầy gò, nét mặt góc cạnh, tóc để mái một bên, khoác lên mình bộ trang phục màu xanh nhạt hắn là Vũ Nhân Hưng:

    "Hoàng ca, Hoàng ca hôm nay ngươi không sao chứ, sáng giờ không thấy ngươi ở đâu?"

    "Ta.. À, ta hôm nay tu luyện trong phòng cả ngày." Nghe Vũ Nhân Hưng hỏi như vậy, hắn cũng ứa mồ hôi, vội trả lời. "Sao vậy, có việc gì sao?" Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.

    "Ca a, ngươi hôm nay không ra ngoài nên không biết đấy. Có rất nhiều chuyện vui lắm nha." Hắn nói chuyện rất bí ẩn, nụ cười treo trên môi.

    "Nói tiếp đi, tiểu tử người giả thần giả quỷ cái gì?" Hắn vờ hỏi, chứ thật ra mọi chuyện hôm nay do hắn làm ra.

    Hai thiếu niên sóng vai nhau đi ra ngoài, quả thật không khí trong gia tộc hôm nay rất kì quái, ai cũng đi đi lại lại nhưng rất vội vã, nhưng không ai nói với ai chỉ lẳng lặng làm công việc của mình.

    Hôm nay, vì hung thủ làm bỏ xuân dược cả gia tộc vẫn chưa tra ra được nên thị vệ tuần tra rất đông. Hắn và Nhân Hưng đi ra ngoài, gia tộc ngày hôm nay kiểm tra nghiêm mật hơn mọi hôm, ba bước một tốp, năm bước một đoàn người.

    Hai thanh niên đi ra ngoài, vui vẻ trò chuyện, hắn nói về những sự việc hôm nay, nào là ai chính là dâm côn, ai là dâm tăng, ai là người tâm trí kiên định, hắn miêu tả rất chi tiết.

    Mãi tận hai canh giờ sau, lúc đó hắn mới cắt đuôi được Vũ Nhân Hưng bằng cái cớ là có việc không thể đi dạo được. Hắn đi vào con hẻm nhỏ, ít người qua lại hắn xem xét qua lại. Sau chốc lát, hắn thay đổi y phục, trùm toàn thân bằng một bộ bào phục màu đen, đi ra từ phía đối diện con hẻm.

    Đi qua đi lại quanh con phố vài vòng, một lúc sau hắn mới đi tới linh dược phố. Đi tới vẫn là khung cảnh quen thuộc, ba chữ Tam Tài Hiên hiện ra, hắn bước vào trong, có tiểu nhị mặt mày hớn hở bước tới:

    "Khách quan, ngài tới mua linh dược hay đan dược vậy ạ?"
     
    Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  8. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Giao dịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta tới bán đan dược, ngươi gọi chưởng quỹ ra đây!" Vũ Hoàng lên tiếng.

    Vị tiểu nhị nghe vậy "Khách quan, ngài chờ ta một chút. Ngài ngồi chờ một lát." Nói rồi, hắn chạy ra tới phía sau, một lát sau hắn từ sau đi tới, bên cạnh hắn còn có một vị trung niên, đó là lão bản lần trước Vũ Hoàng gặp khi mua linh dược nhưng không đủ kinh phí.

    Lão bản mặt mày hớn hở, ở xa đã mỉm cười, gần tới nơi Vũ Hoàng ngồi hắn lên tiếng: "Không biết các hạ muốn bán đan dược gì vậy?" Vũ Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn bên sau lớp áo choàng nhìn lão bản một chút rồi mở miệng:

    "Ta bán đan dược." Nói rồi, hắn mở bàn tay ra, một viên đan dược tròn bóng loáng, đây là đan dược lão Trấn luyện ra chứ không phải đan dược mà Vũ Hoàng hắn luyện, nhưng hắn phải bán một ít để kiếm tiền mua linh dược cho mình tu luyện. Sau khi nhận lấy viên đan dược, lão bản mặt mày sáng lên, hớn hở lật qua lật lại xem tất cả các góc, lật xem một lát nét mặt lão bản ngưng trọng nhìn Vũ Hoàng, sau đó hắn lên tiếng:

    "Xin đại sư chờ ta chốc lát, việc này ta không làm chủ được." Hắn thay đổi thái độ, cung kính nói với Vũ Hoàng, rồi quay người đi vào trong. Một lúc sau, đi cùng chưởng quỹ ra còn có một vị trung niên, người này vẻ mặt nghiêm túc, dáng người hơi gầy gò, khoác trên mình bộ bào phục màu tro, nhìn ra nó là trang phục đã rất cũ kĩ.

    "Xin chào đạo hữu, ta là Hàn Trung chủ sự của Tam Tài Hiên."

    "Chào đạo hữu, ta họ Vô, không biết đan dược của ta bán giá ra sao?" Vũ Hoàng hỏi.

    "Không biết đan dược của đạo hữu tên gọi là gì? Đây là lần đầu tiên ta thấy loại đan dược như vậy? Tác dụng của nó là gì? Mong đạo hữu nói ra để ta có thể định giá!" Hàn Trung bèn nói.

    "Đan gọi là Hoạt Linh Đan, có tác dụng tăng tốc độ hấp thu linh khí tu luyện tinh lọc bớt tạp chất trong linh lực, giúp ngươi hấp thu linh khí nhanh hơn nhưng nó chỉ có tác dụng cho tu sĩ chân khí cảnh, đến trúc cơ cảnh thì tác dụng không còn lớn nữa." Vũ Hoàng theo lời của Trấn lão nói ra.

    "Cái gì?" Hàn Trung và vị lão bảo đồng thời lên tiếng hỏi lớn.

    "Ngươi nói là.. là nó có tác dụng cho cả tu sĩ trúc cơ kì ư?" Hàn Trung vội hỏi.

    "Đúng vậy, nhưng tác dụng không còn tốt như khi tu sĩ chân khí cảnh sử dụng." Vũ Hoàng ung dung trả lời.

    Hàn Trung và lão bản nghe vậy đều ngạc nhiên, một lát hai người hít một ngụm khí lạnh, loại đan dược tinh lọc tạp chất, tăng tốc độ hấp thu linh khí tu luyện nhanh hơn, đã vậy tu sĩ trúc cơ kì còn có thể sử dụng, loại đan dược như vậy ở loại thành thị như Vân An thành này thì đây là lần đầu tiên thấy được. Thử nghĩ xem, tu sĩ đỉnh cao trong loại thành thị này chỉ là tu sĩ trúc cơ, đan dược có thể giúp bọn họ tăng nhanh tốc độ tu luyện thì trình độ tranh đoạt sẽ ra sao.

    "Không biết đạo hữu có thể bán ra bao nhiêu Hoạt Linh đan?" Hàn Trung sau khoảnh khắc kinh ngạc hắn đã lấy lại bình tĩnh lên tiếng hỏi.

    "Ta cũng không có nhiều." Nói rồi hắn lấy ra một bình đựng bên trong chín viên, cộng thêm viên ở ngoài nữa tổng cộng là mười viên cả thảy, thật ra thì hắn có nhiều hơn nhưng vì.

    Nhìn bình đan dược, Hàn Trung mở ra xem, cả mười viên đều là Hoạt Linh đan trình độ đan thành đều là hoàn mĩ mười thành không một tia tạp chất, đối với đan sư như hắn mà nói thì loại đan dược hoàn mĩ như vậy là thứ họ luôn luôn theo đuổi. Bình thường luyện ra một lò đan dược có hai ba viên phẩm chất hoàn mĩ đã được gọi là đại sư, đằng này một lò liền là mười viên hoàn mĩ bảo sao Hàn Trung không ngây ngốc cho được.

    "Vô đạo hữu, theo tại hạ thấy loại đan dược như vậy, ngươi bán thì không được giá thành cao, hay là để lại đây Tam Tài Hiên bảy ngày sau có tổ chức đấu giá hội khi đó đan dược của ngươi có thể được giá cao nhất." Hàn Trung nói.

    "Đấu giá thì không thành vấn đề, hiện tại ta đang cần linh dược, nhưng mà không đủ tiền." Vũ Hoàng thành thật nói.

    "Vấn đề đó ngươi không cần phải lo, linh dược ta đại diện Tam Tài Hiên cho ngươi sử dụng trước sau khi đấu giá xong sẽ khấu trừ vào khoản đó, ngài thấy được không?"

    "Được." Vũ Hoàng dứt khoát trả lời.

    "Vậy không còn vấn đề gì nữa ta giữ lại mấy viên đan dược này. Sau bảy ngày, sẽ tổ chức đấu giá. Không biết ngươi cần những linh dược gì." Hàn Trung nói.

    Vũ Hoàng nghe hỏi như vậy, hắn bèn rút trong ống tay áo ra một mảnh giấy ghi trên đó thanh mộc thảo, chân quang diệp, cố gân hoa, tinh vân quả, hành nhật hoa, và các loại linh dược dùng để luyện chế Hoạt Linh đan được đảo lộn thứ tự.

    Cầm tờ giấy đưa tên chưởng quỹ, hắn nhìn số linh dược này, có một số, hắn rất quen nhưng nhìn mớ linh dược ở dưới hắn lại không biết được là ai. Sau khi vào trong hắn đem ra tất cả các linh dược được ghi trong đó, để trên một cái khay. Xem xét đầy đủ, Hàn Trung đưa cho Vũ Hoàng một miếng ngọc giản, một lệnh bài màu vàng trên có khắc chữ Thiên:

    "Miếng ngọc giản này là xác nhận bên Tam Tài Hiên có nhận vật phẩm đấu giá của ngươi, còn lệnh bài này chính là lệnh bài khách quý có thể đến bất cứ cơ nghiệp nào của Tam Tài Hiên đều được hưởng ưu đãi quyền ưu tiên."

    Vũ Hoàng nhận linh dược, ngọc giản và lệnh bài bỏ vào túi, hắn đa tạ xong rồi mang mọi thứ và bước ra ngoài. Hắn đi ra cách Tam Tài Hiên tầm năm trượng thì ở bên trong lão bản lên tiếng:

    "Hiên chủ, có phái người theo dõi hắn không?"

    "Không được, ngươi cứ làm như bình thường cho ta." Hàn Trung nói.

    "Nhưng hắn.." Lão bản định nói.

    "Ngươi không nghe ta nói ư? Hay xem bổn hiên chủ là bù nhìn?" Hàn Trung sa sầm nét mặt hỏi.

    "Dạ dạ! Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội." Lão bản cúng kính.

    * * *
     
    Gill thích bài này.
  9. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Khổ tu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đi ra, đảo xung quanh thành thị vài vòng, xác định không có ai theo dõi hắn lẻn vào một con hẻm thay lại bộ y phục lúc ra khỏi gia tộc. Về gia tộc tĩnh tâm tu luyện, đêm khuya Trấn lão gọi hắn dậy, vẫn đi ra thác nước cũ, tới nơi hắn ngỡ rằng lại phải khiêng đá nhưng hoàn toàn khác.

    "Ngươi ra mỏm đá giữa thác tu luyện, đến khi nào chịu đựng được một canh giờ thì tới bước tiếp theo." Lão nói.

    Hắn nhìn thác nước rầm rộ đổ từ trên xuống mà đau nhói, làm sao mà ngồi yên tĩnh được để tu luyện. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vì mục tiêu bễ nghễ thiên hạ hắn vẫn bước chân ra thác nước. Sát bờ, hắn vận kình lực vào hai chân, nhảy mạnh một phát đáp xuống ngay giữa mỏm đá.

    "Cộp" vừa đặt chân xuống, dòng nước ào ào đổ xuống, chỉ nghe một tiếng "bùm" thân thể Vũ Hoàng chìm xuống mặt nước trôi đi khoảng một trược thì hắn mới kịp vận chuyển chân khí mới đình chỉ tốc độ trôi đi, nhưng vừa vận dụng chân khí chống lại dòng nước bơi gần tới mỏm đá, chuyện ếu ai ngờ tới xảy ra, chân khí khô kiệt, "ùm" một cái trôi ngược ra xa tận chín trượng mới dừng lại, hắn dùng sức bơi vào bờ, chạy lên chỗ lão Trấn, ngồi xuống bỏ một viên Hoạt Linh Đan vào miệng, vận chuyển tu luyện công pháp.

    Bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua, hắn đột phát từ chân khí cảnh đệ nhị trọng lên chân khí cảnh tam trọng hậu kì. Đình chỉ tu luyện, củng cố chân khí một lượt hắn đứng dậy, lao mình ra dòng nước. Sau lần đầu có kinh nghiệm, lần này hắn vận chuyển chân khí trước rồi mới đạp xuống.

    Chân chạm đất lắc lư, nhưng không bị trôi như lần đầu tiên. Nhưng một lát sau, chân khí khô kiệt và thế là lại "ùm" một tiếng trầm đục vang lên, hắn tiếp tục bị nhấn chìm xuống dòng nước. Lặp đi lặp lại, tới năm sáu lần, khi đột phá chân khí cảnh đệ tứ trọng thì mới tạm miễn cưỡng đứng dưới thác nước mà không đến nỗi chân khí khô kiệt.

    Thành công không ngã dưới dòng thác, hắn vui mừng cười ha hả nói với lão Trấn.

    "Này Trấn lão, ta thành công rồi. Ta thành công."

    Lão gật đầu, nhàn nhạt bảo:

    "Nhà ngươi cũng khá, được rồi lên đây đi, suy nghĩ xem ngươi muốn sử dụng loại vũ khí nào? Rồi tự mình khắc ra." Dứt lời lão phóng thanh phi đao về phía cái cây cách đó không xa.

    Hắn lên bờ, toàn thân ướt sũng, nhưng vẻ mặt cao hứng, sáng ngời theo như lão Trấn chỉ bảo và tu luyện hôm nay hắn đột phá liền hai tiểu cảnh giới, bởi vậy lão nói gì hắn nghe đó. Đứng dưới gốc cây suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định khắc ra một cây mộc thương, không vì lí do gì cả bởi hắn thích sử dụng thương.

    Một lúc sau, hắn đục đẽo xong tất cả, nó là một cây mộc thương dài sáu xích, chóp trên mũi nhọn khắc khá là tinh tế. Khi hoàn thành xong mọi thứ, trời cũng sắp sáng nên hắn chạy vội về gia tộc. Bước vào phòng, ngâm mình trong bồn tắm, đổ linh dịch vào, hắn ngâm mình trong đó hấp thu dược thủy, nuốt một viên đan dược vào bắt đầu tu luyện.

    Vòng tu luyện lặp đi lặp lại, đến sáng ngày thứ tám, tức là sau khi buổi đấu giá kết thúc một ngày, hắn đi đến Tam Tài Hiên. Trước đó một ngày, Trấn lão bảo hắn chuẩn bị thêm một ít linh dược chuyên tu luyện trong thời gian sắp tới. Hắn đi tới Tam Tài Hiên, vẫn áo choàng đen che kín mặt bước vào. Lần này tiểu nhị trực tiếp mời hắn vào trong phòng khách quý ở trên lầu hai, không phải là để hắn đợi ở đại sảnh như mọi lần.

    Cả gian phòng yên tĩnh, cánh cửa sổ mở ra phía ngoài đường, giữa bàn có một bình trà, nằm bên trên có một cái cây cảnh màu xanh nhạt, hơi cong nhàn nhạt vươn về phía cửa sổ. Hắn ngồi xuống, rót cho mình tách trà rồi ngồi xuống chờ đợi. Chốc lát sau, "két" cánh cửa mở ra, Hàn Trung bước vào trong, trên tay hắn cầm theo một miếng ngọc giản, vui vẻ bước vào.

    "Vô đạo hữu, ngươi hảo." Hàn Trung mỉm cười, mở miệng trước.

    "Hàn đạo hữu, ngươi cũng hảo a." Vũ Hoàng mỉm cười lên tiếng.

    "Hôm nay ngươi tới chắc là tới lấy khoản tiền đấu giá đúng không."

    "Đúng vậy. Không biết của ta được bao nhiêu."

    "Mười viên Hoạt Linh Đan, tổng cộng được mười vạn lượng vàng kim, bên chúng ta trích ra hai phần trăm là phí tổ chức. Trừ đi khoản trước đó ngươi lấy linh dược, tổng cộng còn chín vạn tám ngàn không trăm tám mươi lượng hoàng kim. Ngươi kiểm tra lại đi." Nói rồi hắn đưa cho Vũ Hoàng tấm ngọc giản cầm trên tay, rồi lấy tay rót cho mình một chén trà.

    Vũ Hoàng nhận lấy, không dùng thần thức kiểm tra mà chỉ ngồi hàn huyên một lát rồi nói về vấn đề mình cần những loại linh dược nào. Sau một lúc hàn huyên, nhận được số linh dược mình cần, khách khí vài câu xong Vũ Hoàng cáo từ ra về.

    Bảy tháng mười ngày sau, trăng sáng treo cáo, đêm khuya yên tĩnh, giữa thác nước một thiếu niên, để trần nửa thân trên, tay múa mộc thương liên hồi, cản dòng nước lại, tạo thành một vùng chân không, không giọt nước nào lọt vào, thi thoảng ở trên lại có từng cục đá rơi xuống. Có viên to bằng ngón tay, viên to bằng nắm tay nơi xuống liên tục, hắn vừa múa thương vừa tránh từng viên đá rơi xuống.

    Dĩ nhiên đây là Vũ Hoàng, sau hơn bảy tháng luyện công, tập luyện cường độ cao, từ một thiếu niên gầy gò ốm yếu, nay hắn đã thành một thanh niên tuy không phải là cao lớn khôi ngô, nhưng cơ bắp căng tràn, rắn chắc như thiết tháp, bên ngoài là một làn da trắng tuyết, nét mặt góc cạnh trong cảnh đêm tuyệt đẹp, giờ phút này nếu như thiếu nữ nào thấy cảnh này có thể sẽ động xuân tâm. Niềm vui ngoài ý muốn là sau hơn bảy tháng khổ tu, hắn từ chân khí cảnh nhị trọng nhảy vọt lên tới chân khí cảnh cửu trọng.

    "Lão trấn, ta luyện thương mấy tháng ngài có bộ vũ kĩ nào không? Ta muốn có một bộ vũ kĩ thương pháp để tu luyện!" Sau mấy tháng ở chung, được lão Trấn dạy bảo nên hắn nói chuyện với lão cũng tự nhiên hơn nhiều.

    Trầm ngâm chốc lát, lão lên tiếng: "Ta truyền cho ngươi một bộ vũ kĩ, là bộ vũ kĩ linh cấp đỉnh cấp tiếp cận địa cấp. Là bộ vũ kĩ có trong Hỗn Độn Khai Thiên Quyết, gọi là Thập Bát Liên Hoàn Thức." Dứt lời một đạo thần thức bắn vào trong thức hải hắn.

    Nó là một bộ vũ kĩ cực kì bá đạo, nó gồm mười tám thức tu luyện đến tận uy lực cực kì bá đạo. Tu luyện đến cuối, một khi xuất thương tốc độ cực nhanh, một lần ra mười tám thương một lần.

    Một khắc sau, Vũ Hoàng mở mắt ra. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận với vũ kĩ huyền ảo như vậy. Cảm thụ chân khí chảy trong kinh mạch của mình như cuồng phong đảo hải, nên hắn quyết định thử tu luyện vũ kĩ. Từng thương từng thức được xuất ra, sau hàng nghìn hàng vạn lần thử qua, hắn đã sơ bộ nắm được thức thứ nhất và thức thứ hai trong Thập Bát Liên Hoàn Thức.

    * * *

    Đến ngày mười một chín tháng sau kể từ ngày Vũ Hoàng gặp Trấn lão, sáng hôm đó toàn bộ gia tộc tập trung lại cực sớm. Vũ Hoàng dậy từ rất sớm, sau khi tu luyện một canh giờ, hắn đẩy cửa ra, tay xách thanh thiết thương rỉ sét, tối hôm qua hắn được trấn lão mở ra bí cảnh trong vô danh chi nhẫn đeo trên tay của Vũ Hoàng. Đêm qua hắn được vào không gian vô danh chi nhẫn đó lựa chọn vũ khí, hắn lựa chọn rất nhiều lần, thiên cấp vũ khí, địa cấp vũ khí nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng hắn chọn thanh thiết thương rỉ sét này, đơn giản bởi vì không những vũ khí thiên cấp địa cấp đó, với lượng chân khí ít ỏi của hắn còn không thể kích phát ra được chút uy lực nào, đã vậy cầm lên còn không nổi thì đánh đấm gì?
     
    GillNnnphong thích bài này.
  10. sadsuna147

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Gia tộc đại hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc tới tộc hội, hắn bận trên người một bộ trang phục màu xám đen, đai lưng phía trước có khắc đầu phi hổ, trên đỉnh đầu đội y quan, tóc dài búi cao rất ra dáng một đại công tử thế gia, trường thương giắt sau lưng, cố định lại bằng chiếc đai da chuyên dụng để mang thương theo trên người.

    Trường thương dài bảy xích, toàn thân loang lổ những vết rỉ sét, nhìn vào có cảm giác có thể gãy bất cứ lúc nào, mũi thương chỉa lên trên, hai bên gắn hai lưỡi cực kì sắc bén, chính giữa mũi thương có đính một viên ngọc màu đỏ nhàn nhạt, nhưng thời gian quá lâu nên nhìn nó như viên hóa thạch.

    Hắn bước tới quảng trường, giờ phút này xung quanh quảng trường rất nhiều thanh thiếu niên tuổi từ chín đến mười sáu tuổi tụ tập lại tụm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ. Khi Vũ Hoàng tới, cả đám ngạc nhiên quay lại nhìn hắn. Từng tiếng xầm xì bàn tán vang lên.

    "Vũ Hoàng này, hắn táng gia bại sản rồi hay sao mà lại vác đống sắt rỉ như thế đến tộc hội như vậy."

    "Tên nhóc này thật là, hắn đang làm gì vậy chứ?"

    * * *

    Phụ thân hắn, Vũ Vân Thiệu tộc trưởng gia tộc ngồi trên đài cao nhìn thấy nhi tử của mình như vậy cũng rất ngạc nhiên, trong lòng vô cùng lo lắng nghĩ thầm: "Tiểu tử này làm cái gì vậy kìa, không biết mấy tháng qua tu vi của nó tiến triển tới đâu rồi.". Nhưng lão cũng không nói gì thêm, mà phải chuẩn bị mọi việc cùng chư vị tộc lão trong gia tộc.

    Mặt trời vừa rạng, một vị trưởng lão tóc hoa râm đứng lên giữa quảng trường, hắng giọng nói:

    "Ta là Vũ Văn Nhật, ngũ trưởng lão của gia tộc, lần này ta chủ trì tộc hội gia tộc. Khảo thí tộc hội chia làm hai phần. Phần một là xác định chân khí, phần hai là tỉ thí để xem khả năng xử lý của các ngươi. Bây giờ ta kêu tên ai kẻ đó bước lên, vận chuyển linh lực đưa vào ngọc trụ, ai trên mười tuổi chân khí dưới tứ trọng tức là không hợp cách, trên mười hai tuổi dưới ngũ trọng là không hợp cách, đến mười sáu tuổi chưa đạt đến chân khí cảnh cao giai cũng là không hợp cách. Vòng hai là thực chiến, các ngươi có thể khiêu chiến bất cứ ai nếu thắng thì hưởng đãi ngộ của người thằng, không phân biệt dòng chính hay chi thứ. Ta nói vậy các ngươi có hiểu rõ quy tắc chưa."

    "Đã rõ ạ!" Ở dưới đồng thanh vang lên.

    Hắn nhìn tất cả thiếu niên thiếu nữ ở dưới một lượt, hắn mỉm cười:

    "Được rồi! Người đầu tiên Vũ Ngân, Vũ Ngọc, Vũ Vệ, Vũ Thiếu Hoằng."

    Từng người lên trắc thí lần lượt, từng tiếng nhận xét vang lên liên tiếp:

    "Vũ Ngân, mười một tuổi, chân khí lục trọng đỉnh phong, thông qua đạt lục cấp."

    "Vũ Ngọc, mười tuổi rưỡi, chân khí thất trọng sơ giai, đánh giá thông qua bát cấp."

    * * *

    "Vũ Thiếu Vân, mười một tuổi, chân khí cảnh cửu trọng đỉnh, đánh giá thông qua cửu cấp." Trưởng lão Vũ Văn Nhật vừa dứt lời, bên dưới vang lên tiếng kinh hô không dứt. Ai cũng ngước lên trên ngọc đài, hâm mộ hắn không dứt.

    "Vũ Hoàng." Vũ Văn Nhật tiếp tục gọi tên. Khi lão gọi tới Vũ Hoàng, hắn đang đứng trò chuyện vui vẻ với Vũ Nhân Hưng bên cạnh, nghe gọi tên hắn mỉm cười bược từng bước lên trên đài, phụ thân hắn trên cao thì lo lắng không yên, lo hài tử mình không đạt được tư cách ở lại gia tộc. Lão rất muốn chăm lo cho hài tử, nhưng hắn là gia chủ gia tộc, mấy tháng này bên Tứ Tượng Thương hội có một vụ làm ăn buộc hắn phải tự mình hộ tống nên hắn mới về tới gia tộc vào chạng vạng sáng hôm nay.

    Bước lên ngọc đài, hắn vô cùng bình tĩnh, vận chuyển chân khí trong người mình đưa vào trong ngọc đài. Một, hai, bai, cực kì sáng chói, tới bậc thứ tư thì nó chỉ miễn cưỡng tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Vũ Văn Nhật thấy vậy:

    "Vũ Hoàng, mười tuổi, tứ trọng chân khí cảnh, hợp cách." Khi tiếng nói vừa dứt, phụ thân Vũ Hoàng trên đài cao mới thở phào một hơi, vuốt vuốt trữ vật giới chỉ trong tay, bên trong đó có một cây thảo dược, Ngọc Liên Linh Chi rất có lợi cho việc tu luyện, hắn mỉm cười đối với nhi tử hắn, bình an sống như vậy là được rồi.

    Sau khi tuyển trắc thí kết thúc, tới khâu thứ hai tất cả đi đến quảng trường chính, ở trên là tứ đại lôi đài dựng ở bốn góc, xung quanh có một ít trận pháp gia cố lôi đài. Từng người từng người, nhao nhao đi tới, chuẩn bị tinh thần thi đấu võ tộc bảng, Võ Tộc Bảng chỉ có một bảng, phân bài danh có năm mươi danh ngạch, rút thăm thi đấu ngẫu nhiên, người có tên trong võ tộc bảng có thể trực tiếp khiêu chiến người hơn mình mười bậc, ví dụ ngươi bậc ba mươi lăm thì chỉ có thể khiêu chiến tối đa là bậc hai mươi lăm, nếu ngươi thắng thì có thể khiêu chiến tiếp đến người thứ mười lăm, cho đến khi ngươi không muốn khiêu chiến nữa.

    Rất ít người tự động khiêu chiến, chỉ chờ tộc lão bốc thăm ra điểm danh, từng danh ngạch được kêu lên đài thi đấu, có người vui có người buồn, có những người nét mặt khổ sở bước lên đài, từng quyền ảnh, đao kĩ, kiếm kĩ, các loại vũ kĩ đủ loại màu sắc hiện ra đầy trời. Đây là lần đầu tiên Vũ Hoàng được chứng kiến tràng diện đẹp đẽ nhiều màu sắc như vậy, hắn đứng nhìn như si như say, hắn tập trung tinh thần quan sát.

    Hắn đang tập trung quan sát, Vũ Nhân Hưng từ xa chạy tới vỗ vai hắn, hắn vẫn treo nụ cười vui vẻ, hắn vừa mới trên lôi đài xuống, hắn bị bốc thăm ra gặp đối thủ là một thiếu niên chi thứ gia tộc, hai người cùng là chân khí cảnh lục trọng, quần ẩu nhau một hồi thì hắn may mắn đánh bại đối thủ, hắn thắng được một ván coi như giữ nguyên ưu đãi của hắn trong gia tộc.

    Tới lượt thứ chín, Vũ Hoàng được rút ra, đối thủ của hắn lại là Vũ Thiếu Tự, kẻ lần trước đánh hắn bay vào trong bụi cây. Hắn từ tốn bước từng bước lên trên võ đài, còn bên phía Vũ Thiếu Tự hắn nịnh nọt Vũ Thiếu Vân.

    "Vân ca lại là tên tiểu tử đó. Không ngờ hắn lại đột phá chân khí tứ trọng. Nhưng lần này ta sẽ cho hắn không đứng lên được nữa." Vũ Thiếu Tự cười cười.

    "Ngươi làm sao cũng được, đừng quá đà là tốt rồi. Cẩn thận tộc hội gia tộc, làm quá tay ta cũng không bảo vệ được ngươi. Được rồi! Nhanh gọn xử lý mọi thứ cho tốt." Vũ Thiếu Vân phất phất tay, mỉm cười lạnh lùng nhìn lên lôi đài.

    "Vâng vâng. Ta nhớ kĩ rồi Vân ca." Hắn xoay người nhảy thẳng một mạch trên lôi đài.

    * * *

    Nhảy thẳng lên lôi đài, hắn mỉm cười, nụ cười khinh miệt nhìn tới Vũ Hoàng:

    "Này. Phế vật, ngươi tốt nhất là chịu thua đi nếu không thì không tránh khỏi nỗi đau xác thịt đâu."

    "Ngươi hãy cầu nhiều phúc cho bản thân mình đi." Vũ Hoàng bình tĩnh nói.

    "Ngươi hôm nay còn dám chống lại ta cơ à. Tí nữa có xin thua cũng không còn kịp đâu." Nói rồi hắn cười hắc hắc, rút thanh trường kiếm bên người mình ra. Hắn vận chuyển chân khí ngũ trọng hậu kì của mình, từng dòng chân khí màu vàng nhạt lưu chuyển xung quanh.

    Vũ Thiếu Tự bắt đầu xuất lực, hắn vọt tới phía trước rất nhanh, lưỡi kiếm dài hơn một xích rưỡi, lao tới phía trước với tốc độ cực nhanh, hai đồng tử Vũ Hoàng hiện lên to dần, mãi đến khi thanh kiếm sắp chém vào giữa trán thì hắn tránh qua một bên, cánh tay trái giơ lên, một cái tát như trời giáng "Bốp" đánh thẳng vào trong mặt Vũ Thiếu Tự, một tát đó khiếng hắn không trụ vững bước chân lảo đảo bước qua một bên năm bước rồi mới đứng vững được.

    Hắn đứng vững vàng lại, hai vành mắt đỏ hồng, từng tia máu hiện lên trong mắt hắn, một bên má còn hiện rõ năm ngón tay in hằn trên má hắn. Máu điên trong người hắn bốc lên hừng hực, Vũ Thiếu Tự nổi điên lên. Hắn vận dụng tất cả chân khí của mình, từng ngọn lửa hừng hực bốc lên xung quanh bảo kiếm của hắn, ngọn lửa càng lúc càng lớn, gió thổi từng cánh lửa bay tí tách trong gió. Hắn đứng thẳng mình, đưa mũi kiếm chỉa thẳng lên trời, ngọn lửa hừng hực trên mũi kiếm, càng ngày càng rõ ràng, nhiệt độ ngày càng cao.

    "Thiếu Tự, hắn luyện thành Nhất Hỏa Ngân Mục Kiếm quyết ư."

    "Hắn giấu kĩ thật, tới bây giờ mới lộ ra. Giấu rất sâu." Từng tiếng kinh hô vang lên, ồn ào không dứt ở bên dưới.

    Trên đài cao, Vũ Văn Thiệu đứng bật dậy, định lao xuống can ngăn. Hắn lo lắng, Vũ Thiếu Tự là chân khí cảnh ngũ trọng hậu kì còn hài tử hắn chỉ mới chân khí cảnh tứ trọng sơ kì, nhưng vừa định lên tiếng ngăn cản, bên cạnh hắn vang lên âm thanh:

    "Gia chủ, ngài bình tĩnh ở dưới bọn trẻ đang ở dưới đang tỉ võ trong tộc hội, mong ngài tôn trọng." Người lên tiếng là một người trung niên, cánh tay cầm một chén trà, toàn thân khoác thanh bào, bên trái thêu hình một con mãnh hổ.

    "Câm miệng, nó là hài tử của ta." Vũ Văn Thiệu lên tiếng quát.

    Người nọ như nắm được thóp, cười lên ha hả: "Gia chủ a! Đó chỉ là tỉ thí thôi, tiểu Hoàng hắn cũng là võ giả đấy, phải để hắn ma luyện chứ. Hay chỉ có tiểu Hoàng mới được đánh người khác?" Vũ Văn Thiệu á khẩu, định lên tiếng thì phụ thân hắn, tức là ông nội của Vũ Hoàng.

    "Thiệu nhi, ngươi đừng có bảo bọc hắn quá, tiểu Vũ phải trải qua khó khăn thì hắn mới trưởng thành được."

    * * *

    Ở dưới vào lúc này, Vũ Thiếu Tự đã tụ chân khí lên mức cao nhất hai mắt trừng lớn nhìn thẳng vào Vũ Hoàng cười hắc hắc: "Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi. Ta cho ngươi nếm đủ mọi đau khổ trên đời."
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...