Chiếc chìa khóa Tác giả: Linh Hi. Thể loại: Truyện ngắn. Link góp ý : [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linh Hi Một bãi biển bị ô nhiễm nghiêm trọng sau một vụ tràn dầu. Dầu ngấm lên cả các bãi cát làm nhuộm đen màu cát. Ngay sau đó, chính phủ đã giúp đỡ người dân nơi đây sơ tán và trợ cấp cho họ. Tuy nhiên trợ cấp của chính phủ không đủ cho những dân nghèo bắt đầu một cuộc sống mới, đặc biệt là với một cô bé mồ côi như Linh. Ba giờ chiều trước ngày sơ tán, Linh và Phong dắt tay nhau dạo bờ biển đã gắn bó với cả tuổi thơ chúng lần cuối. - Linh, sao cát lại đen hết cả vậy, lại dính dính, bẩn bẩn nữa, hôm qua tụi mình ra đây chơi cát vẫn còn đẹp lắm mà, còn có cả mấy con gì.. mấy con nhỏ nhỏ xinh xinh nhiều chân ấy.. - Đó là con còng gió, mà mình ra đây chơi từ tuần trước chứ không phải hôm qua. - À, tuần trước, tuần trước.. Phong ngô nghê cười. Linh nhìn Phong, nó bỗng thấy mắt hơi cay, nó nghĩ chỉ mai thôi là nó và Phong phải tách ra rồi, vậy ai sẽ thay nó chơi với Phong, kể chuyện cho Phong nghe, dạy Phong đọc viết đây. Lỡ Phong bị bắt nạt thì ai sẽ thay nó bảo vệ Phong bây giờ. - A Linh ơi, Linh ơi, cát trắng, cát trắng. Linh còn đang ngơ ngác thì Phong kéo nó đến một chỗ cát hơi nhô lên và chưa bị ngấm dầu, màu trắng. Đối với Linh, chưa bao giờ nó nghĩ cát lại có thể đẹp thuần khiết và rực rỡ như thế. Hai tay nó run run nắm chặt tay Phong: - Phong, chúng ta phải giữ số cát này lại. Rồi Linh lấy trong balo nó ra một chiếc hộp nhỏ kèm một chiếc chìa khóa hình hoa tuyết cùng với một một mảnh giấy. Nó mượn vai Phong, viết lên mảnh giấy dòng chữ "lá thư đầu tiên, đừng quên Linh và cát". Sau đó nó cẩn thận gói vào mảnh giấy những hạt cát trắng, buộc lại rồi cho vào hộp, khóa lại đưa cho Phong. Phong tò mò hỏi: - Linh viết gì thế? - Khi nào Phong đọc được Phong sẽ biết thôi, bây giờ Phong phải nghe cho kĩ lời Linh dặn này, quên là Linh giận đấy. - Phong không quên, không quên.. - Chiếc chìa khóa này Linh sẽ cầm, ở hộp có một khe, mỗi tháng Linh sẽ gửi Phong một bức thư, dù đọc được hay không thì Phong cũng hãy cuộn nhỏ bức thư nhét vào hộp này. Giả sử sau này Phong có biết viết thì hãy viết thư cho Linh, nhét vào đây, năm Phong mười tám tuổi Linh nhất định sẽ tìm Phong, lúc đấy mình cùng mở chiếc hộp, ngắm những hạt cát tinh khiết nhất còn sót lại và đọc những lá thư này nhé! - Linh đi đâu, sao Linh bảo Linh đi đâu cũng đưa Phong theo cùng mà. Phong mếu máo. - Linh không bỏ rơi Phong đâu, Linh sẽ tìm Phong mà. - Tức là Linh chỉ đi xa Phong có hai ngày như hôm trước đi thành phố với bác Năm thôi đúng không? Lúc này, không kìm được nước mắt, Linh nghẹn ngào: - Chắc sẽ lâu hơn đấy, chắc.. - Năm ngày, không được lâu hơn đâu, Phong nhớ Linh lắm đó, Linh phải về ôm Phong chứ, như vậy Phong mới hết đau được. - Phong nhìn cái hộp này đi, nó cũng phải dời xa chìa khóa của nó như Phong dời xa Linh vậy, bên trong đây cất giấu tuổi thơ và cả những là thư gửi gắm nỗi nhớ, tình cảm của chúng mình dành cho nhau, Phong thay Linh giữ gìn cẩn thận nó nhé, hãy coi nó như Linh vậy, lúc bệnh phát mà đau quá hãy ôm lấy cái hộp, nhớ rằng, Linh sẽ luôn ở bên Phong. Còn nữa, Phong phải nhớ uống thuốc đầy đủ, đừng để bị kích động, cũng đừng chạy nhảy quá nhiều. Với lại, bây giờ Linh không ở bên Phong nên đừng có trốn anh Vũ nữa, đi đâu cũng nhớ để anh ấy theo nhé. Lúc Linh tới tìm Phong mà không thấy Phong nghe lời Linh là Linh khỏi chơi với Phong luôn. - Hihi, Phong sẽ nghe lời mà. - Nhớ nhé, chúng ta về thôi. Bảy giờ trước ngày sơ tán, Phong dùng bữa tối xong, uống thuốc và đi ngủ. Còn Linh thì ở trong bệnh viện với bố mẹ Phong. - Cháu quyết định rồi sao? - Cháu quyết định rồi, đây là cơ hội duy nhất để Phong được sống, bệnh tình của Phong đã không thể chịu được lâu hơn nữa rồi, hơn nữa cháu cũng không biết mình có thể sống thêm mấy tháng hay mấy năm nữa mà. Nếu kết cục cuối cùng là cả hai đều phải chết, vậy thì sao không đổi mạng sống của cháu lấy sự sống và khỏe mạnh của Phong, đằng nào thì cháu cũng không cứu được nữa.. Bố mẹ Phong nhìn Linh, mắt đỏ hoe. - Cô chú ích kỉ, thật sự xin lỗi cháu, nhưng cháu cũng biết suốt bao nhiêu năm vừa qua cô chú đã quá tuyệt vọng với bệnh của Phong, bây giờ.. - Cô chú, đây là cháu tự nguyện, cô chú cũng biết cả cái làng này chỉ có Phong từ khi về đây là chịu chơi với cháu, cháu thực sự rất quý rất quý Phong.. Phong mà chết cháu cũng rất cô đơn.. Linh nghẹn ngào khóc, kể cả lúc nó biết nó không thể sống được quá ba năm nó cũng không thấy tuyệt vọng như lúc này, nó biết, nó đang phải lựa chọn giữa đứa bạn thân thiết đã cho nó thật nhiều ấm áp với mạng sống ngắn ngủi ba năm mà cô đơn của nó, trái tim của Phong không thể chịu được quá một tuần nữa.. Linh rút ra trong túi một tập giấy, trong đó có một tờ duy nhất ghi lá thư cuối cùng! - Cô chú, đây là toàn bộ thư cháu viết cho Phong trong mười năm tới, mỗi tháng, cô chú hãy gửi một lá cho Phong nói là Linh gửi, cho đến ngày sinh nhật 18 tuổi của Phong, hãy đưa cho cậu ấy lá thư cuối cùng và chiếc chìa khóa này, cậu ấy sẽ hiểu cháu. Cháu hi vọng Phong hạnh phúc và sẽ có một cuộc sống như một người bình thường! Nói rồi, Linh vào kí xác nhận hiến tim.. Ngày hôm sau: - Phong đi thôi con. - Linh chưa đến, đợi Linh. - Linh hôm nay đã đi sớm rồi Phong. - Không phải, Linh bảo Phong đợi Linh về mà, chắc mấy ngày nữa Linh về, đợi Linh, không Linh không tìm thấy Phong. Lúc này, mẹ Phong bật khóc: - Phong, Linh sẽ tìm con ở địa chỉ mới, không phải Linh nói Linh sẽ gửi thư cho Phong mỗi tháng sao, bây giờ nhiệm vụ của Phong là phải chữa bệnh cho khỏi rồi đợi Linh đến đón, lúc đấy Linh đến mà Phong chưa khỏi bệnh thì Linh sẽ giận con đấy.. - Mẹ ngoan không khóc nữa, Linh bảo đứa trẻ ngoan không được khóc. - Vậy bây giờ Phong đi với bố mẹ nhé. Phong gật đầu, cậu nhóc tin rằng bây giờ đi với bố mẹ chữa bệnh khỏi, rồi Linh sẽ tới tìm cậu nhóc, nụ cười ngây thơ của cậu nở rạng rỡ dưới ánh nắng cuối mùa hạ. Mười năm sau: - Happy birthday to you, Phong, chúc mừng con đã trưởng thành là một chàng thanh niên năng động, thông minh, hoạt bát. - Đương nhiên, mỗi giờ, mỗi phút con cố gắng để đợi ngày gặp Linh mà, bây giờ không cần đợi cô ấy tìm con, con sẽ là người tìm cô ấy. Nụ cười trên môi bố Phong bỗng chợt tắt, ông lấy từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa và một tờ giấy đã cũ được gấp nhỏ, trên đó ghi "lá thư cuối cùng". Nhìn chiếc chìa khóa, cả người Phong cứng lại, gương mặt anh toát ra niềm vui rạng rỡ: - Linh, Linh đến rồi, bố, Linh đâu rồi, sao không vào đây, lại định cho con bất ngờ gì nữa đây, cô nhóc này.. Phong toan chạy ra ngoài đón Linh thì bị bố anh cản lại, để anh đọc nốt lá thư trước. Như có một dự cảm gì đó, theo bản năng Phong né tránh lá thư. - Làm gì mà thần bí vậy, sao không vào đây luôn chứ, con nhớ cô ấy muốn chết rồi này, cô ấy thì hay rồi, bỏ đi biền biệt suốt mười năm. - Đọc bức thư đi Phong. Hai tay Phong run run mở lá thư: "Phong, ngày cậu đọc bức thư này là ngày sinh nhật cậu, lúc này, không biết cậu còn giữ những hạt cát năm xưa mình gói vào không, hay lại lắc hộp làm đổ hết rồi. Phong, biết làm sao Linh muốn cậu giữ những hạt cát trắng ấy không, vì chúng giống như ánh mặt trời mà cậu đem đến cho tuổi thơ mình và cuộc đời của Linh trở nên trọn vẹn nhờ có Phong. Phong à, giờ chắc cậu đã trở thành một chàng trai khỏe mạnh và hạnh phúc rồi nhỉ, cậu đã nhận được chìa khóa của mình rồi chứ, mở hộp ra, cùng Linh đọc lại những lá thư lần cuối nhé, ngày sinh nhật 18 tuổi của Phong có Linh, rồi hãy đốt tất cả những lá thư kia đi, đổ cả những hạt cát kia đi nữa, hãy để chiếc chìa khóa này mở lòng Phong ra một lần nữa, giúp giải phóng quá khứ của Phong, và quên Linh đi, sống một cuộc đời mới, trọn vẹn, ý nghĩa, Linh đã đồng hành cùng Phong mười tám năm rồi, giờ là lúc Phong bắt đầu đi bằng chính đôi chân của mình." Nước mắt chảy dài trên gương mặt Phong, anh vò nát bức thư, gào lên như điên như dại: - Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ai cho tôi một lời giải thích đi chứ, Linh của tôi đâu, sao cậu tàn nhẫn vậy hả Linh.. - Phong, bình tĩnh đi con.. Phong hất tay mẹ anh ra. - Bình tĩnh, mẹ bảo con bình tĩnh thế nào được, Linh đâu rồi, sao cô ấy có thể nói quên là quên con được chứ. - Phong, Linh đã mất, xin lỗi con, chúng ta đã giấu con suốt mười năm qua. Năm ấy.. Phong thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, cú sốc này đến với anh quá bất ngờ, anh dường như không thể nào nghe được mẹ đang nói gì nữa.. Đối với Phong, Linh đã là chấp niệm trong anh suốt bao nhiêu năm qua. Anh cố gắng vì Linh, chờ đợi cô ấy một ngày trở về. Có thể lá thư cuối cùng của Linh chính là nhát búa tàn nhẫn nhất, đập tan chấp niệm của anh, nhưng suy cho cùng, có lẽ nhát búa ấy đến với anh vào thời điểm này là đẹp nhất, vì nó sẽ đưa cuộc đời anh bước sang trang mới, không có Linh, nhưng có cả bạn bè và những người yêu quý anh bên cạnh. Và chính chiếc chìa khóa Linh gửi cho anh chính là thứ mở ra những xiềng xích trong trái tim anh suốt mười năm qua. Hoàn