Chiếc cầu dưới cánh chim chao Tôi chẳng đi tìm hình bóng con người quanh quẩn Tôi cũng chẳng tìm mình lạc bước miền cô liêu Mỗi chiều buông tôi nhìn cánh chim trời chao lượn Trên chiếc cầu xám bắc ngang trơ trọi với dòng sông Hàng xe qua lại xé tan kẻ độc hành Lơ mơ gió kéo tôi một mình khỏi chốn ngủ đông Đường vào phố thị bốn mùa nhộn nhịp xôn xao Sao có kẻ tôi lang thang giữa đời bận bịu Tôi chẳng đi tìm hình bóng con người quanh quẩn Tôi cũng chẳng tìm mình lạc bước miền cô liêu Cứ mỗi đêm ánh đèn tỏa khắp con phố nhỏ Tôi thấy những đêm xưa ùa về trong bất chợt Nơi có kẻ tôi, có con người, riêng trong nhất thể Giờ một góc hồn tôi sứt mẻ lại chẳng phải vì những đêm xưa Ai cũng có một lối đi, dù đường mòn hay lối mở Tôi chỉ có cây cầu và bóng chim chao lượn chiều buông Có hôm tôi là cầu, có hôm là cánh chim Ngắm nhìn vạn vật giữa hai bờ sông sâu Đã có bao giờ con đường phố thị lặng lẽ hay chưa Hay tâm hồn tôi đang xôn xao vỡ đổ Tôi chẳng nhặt ghép thành tôi liền mạch Những đường nối như chiếc cầu nối cánh chim chao. Hương 49