Kinh Dị Chiếc Camerea - Cừu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi cuubong47, 20 Tháng chín 2020.

  1. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chiếc Camera.

    Tác giả:
    Cừu

    Thể loại: Kinh dị, Hành động, Đam Mỹ.


    Link thảo luận & góp ý: Các Tác Phẩm của Cừu.

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Printerest)

    Chương 1:

    Tại một thị trấn nhỏ ở Hoa Kỳ, báo trí và truyền thông đã lần lượt, ồ ạt đưa tin khiến toàn thể người dân sinh sống tại đó vô cùng lo sợ và hãi hùng.

    Được kể lại rằng, cách đây 15 năm tại thị trấn ấy có một gia đình rất giàu có chuyển đến và xây nên một căn biệt thự rất đồ sộ, trang trọng. Nó vô cùng rộng lớn, có cả sân vườn và nhiều người hầu cận. Chủ sở hữu là ông bà Weston, nhìn chung hai người họ đều chỉ cỡ 30 - 35 tuổi, ấy vậy mà đã làm nên được một cơ ngơi to lớn thế này. Ai nấy xung quanh, hàng xóm đều nể phục đôi vợ chồng trẻ. Không lâu sau khi dọn đến ấy, họ đã có một đứa con trai, được đặt tên là Jack. Tại căn biệt thự ấy luôn có những bữa tiệc linh đình mà khách mời chủ yếu là bạn hoặc đồng nghiệp của đôi vợ chồng ấy. Những buổi tiệc được diễn ra quanh năm và thường kết thúc buổi tiệc rất muộn. Nhiều lần mọi người xung quanh sinh sống góp ý và có những lời ra tiếng vào với đôi vợ chồng mới chuyển đến vì tiếng ồn vào giờ giấc mà người khác cần nghỉ ngơi, họ đều gạt qua và tự kiêu rằng mình có tiền thì muốn làm gì làm. Điều ấy làm hàng xóm xung quanh không mấy ai ưa ông bà Weston.

    Mọi chuyện chẳng có gì đáng kể đến khi 10 năm sau trôi đi, Jack là con của ông bà Weston nay đã 10 tuổi tròn, nhưng cậu lại mắc một căn bệnh rất kì dị. Cậu luôn có những hành động vô cùng điên rồ và nói ra những điều không thể tưởng tượng được. Mọi người không ai biết vì sao cậu lại trở thành như thế trong khi gia cảnh giàu sang, phú quý. Có vài người dân cho biết khi đi ngang qua nhà, họ thường nghe thấy tiếng hét của Jack, cậu vừa hét vừa van xin điều gì đó một cách khẩn khoản. Xung quanh mọi người bắt đầu rầm rộ rất nhiều lời đồn về căn nhà này, có thể ông bà Weston đã bạo hành, tra tấn cậu. Một số người còn cho biết khi họ nhìn lên phòng cậu thấy một thân hình gầy gộc của một đứa trẻ, chỉ toàn da bọc xương và ánh mắt vô hồn của cậu đứng ngay cửa sổ, nhìn người đi qua lại.

    Rất nhiều người tại thị tấn bày tỏ bức xúc và muốn đòi lại công bằng cho cậu bé, một đứa trẻ sao lại có thể chịu áp bức nhiều như thế được chứ. Họ quyết định trình báo với cảnh sát địa phương nhờ họ điều tra vụ việc. Nhưng khi cảnh sát vừa đến thì họ lại rời đi nhanh chóng sau đó, chắc có lẽ vì gia đình ông bà Weston vừa có tiền, uy thế và quyền lực nên đã mua chuộc được họ. Trong tình cảnh của cậu bé như thế nhưng ông bà Weston hoàn toàn dửng dưng như thể chẳng có gì xảy ra, những buổi yến tiệc vẫn được diễn ra rất nhiều.

    Bẵng qua đi rất nhiều năm cùng với nhiều lời đồn về căn biệt thự và cậu bé Jack, cậu lúc này cũng đã đến tuổi của một vị thành niên, ông bà Weston lúc bấy giờ cũng đến với cái tuổi xế chiều của mình. Vì lí do ấy mà kinh tế của họ ngày càng trì trệ và thất bại.. Chẳng còn những buổi tiệc tùng sôi nổi hay linh đình. Chỉ còn lại những tiếng im ắng, vắng lặng. Đồng thời ông bà Weston cũng đào thải đi rất nhiều người làm, chỉ còn lại một quản gia và hai người hầu gái.

    Hôm nọ, cô hầu gái kia ra khỏi căn biệt thự và đến trung tâm thị trấn để đến chợ sắm sửa cho bữa ăn như mọi ngày. Nhưng ngày hôm ấy chẳng may cô nổi máu muốn kể chuyện và đã sơ ý tiết lộ chuyện tối mật gia đình nhà Weston. Cô kể rằng bản thân rất kinh hãi trước người con trai, muốn rời khỏi căn nhà ngay nhưng lại chẳng nỡ vì ông bà Weston đã trở nên già yếu nhưng đồng thời tiền lương đấy cũng rất cao nên cô không muốn rời đi. Được cô kể lại rằng Jack chẳng còn hành động như một con người, cậu la hét, gào thét như một con thú hoang trong khu rừng, cào cấu xé khắp nhà. Nhưng đặc biệt là cái cách di chuyển của cậu, cậu không đi bằng hai chân mà bò bằng tứ chi, hai chân và tay banh rộng rồi di chuyển trông rất gớm ghiếc và hãi hùng.

    Nghe đến đây, mọi người ai nấy cũng rợn người, làm sao năm người bình thường lại có thể chung sống với một thứ quái thai như thế. Chung quanh ai ai cũng nghĩ sẵn trong đầu mình cái lý do duy nhất chính là do ôg bà Weston đã hành hạ, đánh đập, không yêu thương Jack nên tâm sinh lý của cậu mới trở nên như vậy. Nhưng khi vừa nghĩ đến điều đấy thì cô hầu gái ấy liền nói ra lí do cụ thể.. khiến mọi người ai nấy đều bàng hoàng và kinh ngạc..

    Còn tiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tiếng ồ lên, mọi người được biết rằng cậu chủ nhỏ Jack mắc bệnh luôn ảo tưởng, cho mình như là một loài thú hoang dã. Ai nấy cũng tỏ ra bàng hoàng nhưng rồi lại thương tiếc. Một cậu bé thật tội nghiệp lại mang phải một căn bệnh oái ăm đến thế. Nhưng sự thông cảm ấy liền dập tắt khi nhớ lại lời kể của cô hầu gái, Jack chẳng còn một chút gì của "con người", cách đi đứng hay sinh hoạt cũng đều lạ lùng. Cứ như một con quỷ dữ đang hiện diện và sống trong căn nhà đó vậy.

    Khiếp đảm, lập tức đám đông vây quanh liền giải tán, ai ai cũng tự trách rằng mình nghĩ sai cho ông bà Weston. Ông bà ấy phải rất thương Jack nên mới giữ cậu lại cho đến bây giờ mà không đưa cậu vào bệnh viện tâm thần hay các trại cải tạo.. vì vốn dĩ những nơi ấy quá khắt khe đối với một cậu bé.

    Vài ngày sau, một chấn động khiến cả thị trấn rơi và hoang mang khi các giới truyền thông đưa tin. Tất cả thông tin họ đều nhận được từ quản gia và cô hầu gái, họ khai báo tất cả nhưng lại trong tình trạng rất hoảng loạn..

    "C-cậu chủ đã.. đã giết Jenn.. Đã giết Jenn rồi"

    Cô hầu gái run rẩy, mặt mũi toát lên vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, cứ như cô vừa trải qua một sự kiện chẳng thể nào quên được. Cô vừa lắp bắp vừa nói ra những lời vô nghĩa, cảnh sát đành mặc phải khảo sát ông quản gia. Ông ta lúc ấy cũng chẳng còn một chút máu, người cứ cứng đờ vẫn lấy hết sức độ bình tĩnh để kể lại tường tận những gì mà ông biết.

    Giọng ông run run, ông kể lại những biểu hiện quái lạ của Jack cứ y như lời của cô hầu gái đã nói trước đó. Nhưng cho đến một ngày đã xảy ra một sự kiện vô cùng khủng khiếp, nạn nhân chính là Jenn..

    Jenn là cô hầu gái thứ hai còn lại trong gia đình. Mỗi ngày sáng chiều sẽ có người hầu đem đồ ăn đến cho Jack tại phòng của cậu ấy. Jenn và cô gái còn lại tự phân công mỗi người sáng chiều. Jenn có đôi lần tâm sự rằng cô rất sợ phải gặp Jack, vì gương mặt cậu ngày càng biến dị, nó đen ngòm và miệng thì há rộng không bao giờ thấy khép lại. Răng cậu không còn vì cậu đã tự dùng chính tay của mình để nhổ tất cả. Đặt biệt là đôi mắt liên tục trừng ra, chiều sâu của nó có thể khiến người nhìn thẳng vào phát khiếp đến ngất xỉu.

    Dù cho có than phiền, có sợ hãi cô lại chẳng thể nào rời đi được khỏi nơi này và buông bỏ trách nhiệm chăm sóc Jack. Vì chính ông bà Weston đã cầu xin khẩn khoản với cô hãy ở lại để tiếp tục lo cho Jack. Cậu bé ấy vừa đáng thương vừa kì quặc, hành động ngày một lộ rõ bản chất một con thú hoang. Gương mặt ngày một biến dị chẳng giống con người. Cô rất nhiều lần trông thấy và nghe tiếng hét của Jack, và sau mỗi cảnh tượng ấy là mỗi đêm cô thức trắng không tài nào chợp mắt được vì ám ảnh.

    Dạo nọ vào một buổi chiều tối. Đến lượt Jenn phải đem đồ ăn được chuẩn bị sẵn đến cho Jack. Bình thường khi bước vào phòng cô chỉ thấy cậu nằm co ro lại trên giường như một chú cún con ngoan ngoãn, nhưng hôm ấy lại khác. Vừa bước vào phòng, khay đồ ăn chưa được cô đặt xuống bàn đã trông thấy cậu bám trên một góc tường, cậu nghe tiếng tiếng mở cửa liền quay đầu ngược về phía cô.

    Thét lên một tiếng, cô vội chạy đi nhưng lại vấp té khiến chân và khuỷu tay đều đau đớn. Nhưng cái đau bây giờ chẳng còn quan trọng với cô, gượng sức đứng dậy bước đi vài bước chập chững. Nhưng quay đầu lại nhìn thì không biết từ lúc nào Jack đã bò xuống dưới chân cô..

    Cô vùng vẫy, vừa hét lên gọi sự giúp đỡ vừa lết đi, nhưng chợt đầu cô bị tóm lại bởi bàn tay gầy gộc, sắc nhọn. Nó ghì chắc đến độ đầu cô muốn nổ tung và rồi mạnh tay xoay đầu cô lại. Cô không thể chống cự, chỉ còn biết rên rỉ vài tiếng cầu xin:

    "X-xin hãy tha cho tôi"

    Cô gào lên yếu ớt, nhưng rồi lại thấy bàn tay còn lại của Jack nhè nhẹ đưa lên, nắm lấy hàm dưới của cô từ từ banh rộng nó ra và rồi xé toạc khỏi gương mặt Jenn..

    Cô đau đớn, tiếng hét không còn lớn vì mất đi một nửa miệng. Gào đến rát cổ họng cũng không hề khiến ánh mắt đáng sợ ấy lay chuyển. Cô nhìn xuống sàn, chính là chiếc hàm của mình. Cô khóc với vài tiếng ú ớ cầu xin mạng sống, chưa kịp nhìn lên đã bị Jack nắm lấy đầu và rồi lần này xoay một cú thật mạnh khiến cổ cô bị gãy vụn.

    Cảnh tượng ấy kinh khủng đến nỗi chẳng ai điên mà tưởng tượng lại để kể. Nếu có chứng kiến cũng bị ám ảnh mà chết. Nhưng thật sự đã có người nhìn thấy cảnh tượng ấy. Đó chính là ông quản gia, ông chạy ngay đến cầu thang phía dưới khi nghe thấy tiếng thét đầu tiên của Jenn.. Nhưng không còn kịp để ông có thể làm gì nữa rồi.. Nhìn thấy mà tay chân ông cứng đờ, mắt cứ thế chết lặng mà nhìn cái chết đớn đau của Jenn.

    Còn tiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng một 2021
  4. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bần thần một hồi rồi cũng tỉnh lại, ông quản gia liền nhanh chân chạy đi, Jack nghe thấy và đuổi lấy ông. Bằng hết tốc lực, ông cố chạy xuống, miệng thì thở hồng hộc lấy hơi sức để mà chạy. Mặt mày ông tái mét không dám ngoảnh lại sau để nhìn Jack mà chỉ nghe được tiếng lộc cộc phía sau, đương nhiên đó là tiếng của Jack di chuyển trên bức tường bằng bốn chi, tưởng tượng thôi cũng hết sức kì dị.

    Ông chạy xuống tới hết chân cầu thang, may là nhà giàu có nhiều cửa nẻo, ở chân cầu thang có một cửa sắt rất lớn. Phần nhỏ là vì an ninh của nhà, phần lớn là vì ngăn chặn Jack không rời khỏi phạm vi cho phép.

    Nhanh chóng ông đẩy cửa sắt lại, rồi lấy ra ổ khóa lẫn cả chìa, tay chân run bủn rủn. Ông đút chìa khóa vào nhưng vặn mãi chẳng thấy nó khóa lại. Nhìn lên thì thấy Jack ở cuối tường, mặt đối mặt với ông, cảnh hãi hùng ấy khiến một người quản gia có tuổi như ông suýt lên cơn suy tim. Giữ lại được một chút bình tĩnh, ông khóa được rồi, cùng lúc Jack lấy đà phóng lên cửa sắt nhằm muốn phá nhưng không thành rồi thét lên một tiếng. Tiếng thét ấy tựa như một con thú hoang thấy mồi trước mắt lại không thể thưởng thức được.

    Ông quản gia ngã xuống nhưng vì quá sợ hãi nên chạy đi và báo cho ông bà Weston. Cả hai ông bà khi nghe tin, lúc đầu thì không tin, nhưng cho đến khi được quản gia dẫn lại chỗ cửa sắt và đứng từ phía xa xem thì lập tức biến sắc. Thật sự Jack không còn giữ được chút nhân tính gì nữa rồi, ông bà Weston hay tin Jenn đã bị chính con trai của mình giết liền bảo hai người làm còn lại giữ kín mọi chuyện.

    Hai người họ chịu đựng không được vài ngày thì nhất quyết xin nghỉ và trình báo với cảnh sát. Cảnh sát được lệnh tới điều tra, tra khảo ông bà Weston. Nhưng khi đến nơi, cả hai ông bà đều không cho phép bất kì ai được vào bên trong căn nhà và đưa họ một số tiền rất lớn để giữ im chuyện ấy. Cảnh sát khu vực ấy cũng đành ngoảnh đầu đi, không nhận lấy số tiền vì không có sự hợp tác và vì không có sự cho phép của ông bà Weston. Có thể vì quá thương con mà đôi vợ chồng ấy không hay biết hành động ấy lại gây ra một thảm kịch gây rầm rộ đến ngày nay.

    Từ ngày không có những người hầu, bà Weston bắt đầu tự đi chợ. Ra đến chợ, đáng nhẽ là một khu rất ồn ào, nhưng đến khi có sự xuất hiện của bà lại im phăng phắt, không một tiếng nói. Ai cũng nhìn bà như thể là mẹ của một con quỷ, đi tới đâu đều có người nhường đường và không muốn nói chuyện. Cả người bán gian hàng một số người cũng không muốn bán cho bà tiếp tay nuôi thứ kinh khủng ấy.

    Nhưng nhiều ngày liền không còn ai trông thấy bà Weston đi chợ và có một số người ở gần ấy đã nghe được một tiếng thét của Jack lúc giữa khuya, chính xác là 3: 26 sáng. Tiếng thét vừa ai oán vừa kinh khủng, chẳng khác nào tiếng tru của một con sói hoang trong rừng sâu. Có vẻ như cậu không còn muốn nhốt mình trong một không gian nhỏ hẹp như thế nữa rồi.

    Không còn thấy được sự hiện diện của bà Weston ở chợ mỗi sáng, tiếng đồn bắt đầu đổn thổi lên rằng đã có chuyện chẳng lành đến với đôi vợ chồng giàu sang ấy. Bà Weston mặc dù có một người con trai như thế nhưng sống rất được lòng thiên hạ, bà được mọi người yêu quý từ tính hiền hậu và hòa nhã của mình. Mọi người phần vì lo lắng cho ông bà ấy phần vì tò mò nên gửi rất nhiều đơn trình báo sự việc đến cho cơ quan chức năng ở gần đó.

    Cảnh sát lần này được lệnh nghiêm ngặt, nhất quyết phải điều tra cho rõ sự việc nên chủ động tới tìm ông bà Weston, dù có từ chối cũng bước vào nhà. Tối 7 giờ ngày hôm ấy lập tức bắt tay vào việc.

    Đến trước cửa nhà, gồm 3 viên cảnh sát, 2 người tiến đến còn một người thì trong xe. Cả hai viên cảnh sát đến trước cửa, bấm chuông lẫn cả gọi mãi chẳng ai bước ra ngoài. Chắc chắn ông bà đang cố lảng tránh không muốn tiếp họ. Hai viên cảnh sát liền tiến ra cửa sổ, là cửa sổ có thể nhìn vào bên trong phòng khách. Phòng khách rõ ràng vẫn có ông bà Weston, cặp vợ chồng già ngồi đung đưa trên chiếc ghế đẩy và xem phim cùng nhau. Nghe có vẻ rất ấm cúng nhưng sự thật khi nhìn vào lại khiến con người ta có cảm giác lạnh lẽo không tưởng, vừa toát lên bầu không khí trống vắng vừa đáng sợ.

    Một trong hai người cảnh sát vừa đưa tay lên, muốn gõ cửa sổ nhưng chưa kịp đã trông thấy một vật thể màu đen xì rất kì lạ. Tứ chi của nó dài, gầy gộc lộ ra cả xương bên trong. Nó di chuyển nhè nhẹ từ phía cầu thang, mặt thì vô hồn, hốc mắt của nó trống rỗng và miệng thì há dài ra. Nó quan sát ông bà Weston, nhìn có vẻ như ông bà Weston đã biết nó ở đó, nhưng hai người không hề có chút động tĩnh, chỉ ngồi yên và hướng mắt về màn hình TV.

    "Jack, lại đây đi con"

    Bà Weston khẽ nói, giọng yếu ớt của một bà già lớn tuổi. Cả hai vợ chồng không có một chút lo sợ, cả hai viên cảnh sát trông thấy mà rợn hết cả da người.

    Jack từ từ tiến lại phía bà Weston, nằm xuống tấm thảm được đặt dưới chân bà. Nằm gọn lại như một chú cún ngoan ngoãn cạnh người chủ. Không gian tĩnh lặng ấy kéo dài 10 phút, không hề hay một tiếng động gì mà chỉ còn mỗi tiếng truyền hình trên TV.

    Bên ngoài hai người cảnh sát quan sát sự việc từ nãy đến giờ, người thì không còn chút máu, người thì cứng đờ tay chân. Trong đầu cứ liên tục nghĩ "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

    Bỗng dưng Jack hét lên một tiếng thật to, dài. Bà Weston bắt đầu cho thấy rõ gương mặt hoảng loạn, chắp hai tay lên đầu lầm bầm câu thần chú gì đó rồi lại làm động tác cầu nguyện trong đạo Thiên Chúa Giáo. Ông Weston lúc này đang ngủ ở ghế bên cạnh liền cất giọng yếu ớt la lên, nhìn ông như người mất hết thần trí, chỉ còn biết la hét cùng với tiếng của Jack.

    "Không kịp nữa rồi" - Bà Weston nhìn lấy đôi bàn tay rồi nắm lấy tóc của mình rồi quỳ xuống vái lạy Jack.

    Còn tiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2020
  5. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tiên là ông Weston. Jack dùng một tay của mình nắm lấy đầu ông, tay còn lại cũng giữ vào ra sức kéo một lực thật mạnh khiến đầu ông vỡ tan. Nội tang ở phần đầu văng tứ tung. Những cái tay của ông lúc nãy vẫn cỏn nghoe ngoãy cũng trở nên ỉu xìu rồi buông xuôi.

    Bà Weston đứng cạnh trông thấy cảnh tượng đó chẳng mấy chốc đã tái xanh mặt mày, không còn một chút máu. Bà quỳ xuống, vái lạy nó ba cái, cầu mong sự tha thứ nhưng không..

    "Chính bà đã giữ lại tôi!"

    Jack hét lên một tiếng oán giận tột độ, đó cũng là lần đầu tiên bà được nghe thấy Jack nói chuyện vì vốn dĩ từ bé chẳng thể nói được tiếng nào khiến cho bà cứ ngỡ rằng nó bị câm. Lắp ba lắp bắp tiếp tục vài câu nguyện cầu, nhưng dù có cầu nguyện thì liệu chúa vẫn hiện lên và cứu bà không?

    Không ai biết được! Cả chuyện tiếp theo cũng không ai dám mà tưởng tượng để kể lại. Hai viên cảnh sát lúc này sau khi chứng kiến ông Weston bị sát hại chỉ bằng tay không đã bỏ chạy. Họ chạy, chạy mãi rồi hét lớn:

    "Quỷ! Quỷ! Nó là quỷ rồi!"

    Họ chạy mãi và cứ hét mãi trong cơn điên loạn bởi tâm trí gây nên. Cú sốc đó thật sự quá kinh khủng đối với một con người bình thường. Chính sự sợ hãi tột độ trong họ đã tự bao trùm lấy bản thân và rồi dìm mình cùng với cơn điên nửa mê nửa tỉnh ấy.

    Phải mất hai tháng điều trị mới có thể khiến hai viên cảnh sát ấy bình tâm, nhưng ám ảnh về cảnh tượng đó thì vẫn còn.

    Weston.. Jack.. chính tiếng gọi tên của một con quỷ thật sự sống trong căn nhà hoang của ông bà Weston quá cố.

    Câu chuyện về sự tình của người con ấy dần chìm trong sâu lắng, căn nhà ấy đã nhiều năm chẳng ai dám báng mãn. Nhưng đến thời điểm hiện tại.. Lại một lần nữa được gợi lên bởi những lời đồn, trong đó.. Có một nhóm bạn trẻ cấp ba.

    Ngày 28/6/2013.

    "Nè nè, tập hợp đủ chưa đấy?" Aces hỏi.

    "Một.. Hai.. Ba.. Bốn.. Hình như còn Eddy nữa là đủ rồi á!" Caudi đếm.

    "Lại là cậu ta sao? Lúc nào cũng lề mề" Aces khoanh tay tỏ vẻ bực bội.

    "Chào! Tớ đến rồi đây" Vừa đến chỗ đám bạn đã thở hồng hộc, người không còn một chút hơi sức vì vừa rồi phải chạy thục mạng.

    "Sao lúc nào cũng chậm chạp thế hả?" Daisy lên tiếng.

    "Kệ đi, dù gì cậu ấy cũng đã đến rồi!" Bon đặt tay lên vai Daisy ngăn lại.

    Tôi ngu ngơ, gãi đầu cười cho qua chuyện. À! Xin được giới thiệu, tôi chính là Eddy, vừa rồi là cuộc trò chuyện của đám bạn tôi, gồm năm người bao gồm cả tôi.

    Để tôi giới thiệu sơ qua cho mọi người nhé. Tôi là một đứa mọt sách, chậm chạp cơ mà tôi thông minh lắm nha nhưng đổi lại thì tôi rất kém trong việc vận động hay tham gia các môn thể thao. Chung quy thì tôi chắc chỉ là một thằng nghiện sách vở, yếu đuối. Tôi còn là một người cực kì tin và đam mê trong lĩnh vực tâm linh, kiểu như điều gì mà bạn không biết nhiều về nó sẽ càng khiến cho bạn bị thu hút bởi sự tò mò ấy. Về đám bạn tôi thì gồm có Aces, Bon, Caudi, Daisy và tôi Eddy.

    Aces là một người khá nóng tính, nhưng đổi lại chơi rất tốt với bạn bè. Cậu ta đặc biệt giỏi tất cả các môn thể thao và là đứa khoẻ nhất đám. Như tên của cậu ấy, cậu được xem là con át chủ bài trong đội bóng rổ của trường nữa đấy. Việc học hành cũng không tệ, theo cả là gương mặt rất ưa nhìn. Cậu ta là mẫu người điển hình mà không ít cô gái trong trường theo đuổi. Nói chung thì là một con người vô cùng toàn diện. Kể ra mà tôi ghen tị chết mất.

    Tiếp theo là Bon, cậu ấy là một người đam mê với việc đọc sách và nghiên cứu nghiêng về lĩnh vực khoa học và ít khi đếm xỉa đến mấy câu chuyện tâm linh cho lắm. Cậu ta cũng từng đạt rất nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi vận dụng trí óc, phải nói là một người vô cùng thông minh. Dù tính tình có hơi tự tin vào bản thân nhưng suy cho cùng thì lại là một người rất đáng tin cậy và là người bạn thân nhất của tôi.

    Về Caudi, là một cô nàng rất giỏi vẽ tranh. Cũng là một người khéo tay hay làm, cậu được yêu thích nhất ở trường về mảng trang trí hay hội họa. Nhưng đổi lại thì thần kinh vận động của cậu cũng giống y chang tôi, không hơn không kém. Caudi còn là một người rất am hiểu về chuyện tâm linh, ma quái nữa. Chúng tôi phải nói đúng là một cặp trời sinh. Heh heh. Sở dĩ nói vậy là vì tôi đang thầm thích cậu ấy, một cặp bài trùng như thế mà về chung một nhà là không còn gì bằng. Do hợp tính nhau như thế nên Caudi thường hay tâm sự cùng tôi và rồi đến một ngày tôi nghe được một tin như sét đánh ngang trái tim này.. Đó là cậu ấy đã thích Aces hơn một năm trời rồi. Nhưng không biết vì lí do gì khi Caudi bày tỏ tình cảm thì tên đó từ chối thẳng thừng không do dự. Nhiều người đồn thổi nhau tên ngạo mạn này đã thích một người khác. Tôi vừa vui vừa buồn cho cậu, nhưng có vẻ vui nhiều hơn vì nghĩ mình vẫn còn cơ hội!

    Cuối cùng là Daisy, cô nàng này là một người vô cùng yêu thích thời trang, phải nói cậu ấy là một người rất có hiểu biết và có gu ăn mặc rất sành điệu. Gương mặt cũng rất xinh xắn. Mọi cuộc thi trình diễn thời trang tại trường đều bị Daisy cướp hết tất cả giải thưởng. Song là một người chơi thể thao rất tốt, giỏi nhất là bộ môn bóng chuyền. Hiện tại thì là đang nhắm đến vị trí chuyên nghiệp trong làng bóng chuyền lừng danh tại thành phố.

    Nhóm năm người đã hết bốn người có tính cách đặc biệt và ưu tú, riêng tôi thì vẫn mãi là cậu nhóc mọt sách ngày qua ngày chẳng có gì đặc biệt. Cho đến ngày kia, chỉ một tin tức duy nhất liền khiến đam mê trong lĩnh vực tâm linh của tôi đã bước sang một trang mới..

    Còn tiếp..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2021
  6. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo như một tờ báo đăng tin ở trang nhất. Nó nói về một khu căn nhà bỏ hoang tại thị trấn XX, cách thời điểm hiện tại đã hơn 10 năm. Sự việc ấy nổi lên như một truyền thuyết đô thị và thị trấn ấy cách cách chỗ tôi và lũ bạn không xa, đi xe tầm vài tiếng đã tới nơi. Và đến nay, mọi người lại bắt đầu nhắc lại vụ án đó một lần nữa..

    Tôi cầm tờ báo mà lòng không khỏi phấn khích, vụ này có vẻ thú vị đấy.. Sao mình không thử rủ các cậu ấy khám phá cùng nhỉ?

    Vài ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi, tôi muốn được một lần thể hiện điểm mạnh của mình đó chính là sự hiểu biết về tâm linh với các cậu ấy.

    "Nè! Đang làm gì đấy?"

    Tôi giật bắn người vì giọng nói bất chợt đến. Nhìn sang thì đó là Aces.

    "T-Tớ đang đọc báo.."

    Tôi lắp bắp vì chưa khỏi giật mình.

    "Sao lại lắp bắp vậy? Tôi cũng đang định vào thư viện đọc sách thì tự dưng lại thấy cậu.."

    "Ra thế.."

    Cậu ta khì cười một cái rồi tự dưng lại đỏ mặt bỏ đi chỗ khác. Tôi đang không hiểu chuyện gì thì Caudi từ đâu đến ngồi cạnh.

    "Chào Eddy! Cậu đang đọc gì thế?"

    "Là cậu à.. Tớ đang đọc mấy tờ báo cũ thôi, nó nói về mấy vụ án vài năm trước.. Mà sao cậu đến đây vậy?"

    "Tớ đang đi mua đồ thì gặp Acy đó, cậu ấy đã mời tớ cùng vào thư viện thì lại thấy cậu ở đây"

    Cậu ấy cười vô cùng vui vẻ, lại còn gọi là Acy. Một cách gọi thân mật mà chỉ có bạn thân hay người yêu mới gọi nhau như thế. Tôi cúi gầm mặt, dù không vui vẫn cố xoay sang nhìn cậu cười.

    "Chậc.. Tôi cho phép cậu gọi tôi như thế bao giờ đấy? Đừng có tuỳ tiện tỏ ra thân thiết như vậy!"

    "Nhưng mà.." Caudi thay đổi sắc mặt.

    "Tôi chỉ là tình cờ thấy cậu, lịch sự nên mời vào đây thôi, ai ngờ cậu lại đồng ý"

    Miệng mồm phun ra những lời ác ý như thế mà cậu ta vẫn thản nhiên đứng đấy nhìn vào kệ tủ lựa những cuốn sách. Thái độ cũng hoàn toàn không có chút gì gọi là có lỗi sau mấy câu nói bồng bột đó. Thật sự tên này rất nhiều lần nói những điều quá đáng với Caudi. Dù cho có biết cậu ấy thích mình thì tên đấy vẫn ngang nhiên làm tổn thương cậu.

    Còn Caudi vì dành quá nhiều tình cảm cho cậu ta mà vẫn cam chịu những lời lẽ ấy. Cậu luôn cho qua và vẫn cố tiếp tục theo đuổi hắn trong vô vọng. Cũng như hiện tại, bị nói như thế mà cậu ấy chỉ cúi mặt buồn bã, không dám nói lại lời nào. Nhìn người mình thích chịu cam khổ thế làm sao tôi có thể ngồi yên được.

    "Thôi đi! Đủ rồi đấy Aces! Cậu không có quyền nói những lời đó với cậu ấy"

    Tôi nổi điên hét lớn, đứng dậy tay đập bàn, mắt nhìn trừng trừng vô cùng căm ghét về phía Aces.

    "Thôi mà Eddy.. Đừng làm vậy.."

    Caudi níu lấy áo tôi, ngước lên nhìn tôi mà hai mắt cậu rưng rưng cố ngăn chuyện lại. Còn cậu ta thì đứng đấy như trời trồng, nhìn tôi hết sức ngạc nhiên. Cứ như vừa bị sét đánh ngang tai vậy.

    Tôi ngớ người ra, im được một lúc. Trước giờ tính tôi không có như thế, lúc nào cũng trầm ngâm, bỗng dưng lại nổi cáu lên như thế này. Lại còn đang ở trong thư viện nữa chứ.

    "X.. Xin lỗi! Tớ.. Tớ không cố ý"

    Vừa dứt câu tôi hấp tấp lấy đồ đạc nhanh chóng rời khỏi thư viện. Mặt tôi đỏ bừng vì vừa làm hành động rất xấu hổ, đã thế còn hét vào mặt Aces nữa. Chắc chắn là cậu ta sẽ giận và sẽ không bỏ qua chuyện này rồi..

    "Chờ tớ với Eddy!"

    Caudi vội đuổi theo tôi. Vừa chạy ra khỏi cái thư viện rộng thênh thng ấy hai đứa đều thở hồng hộc.

    "Hộc.. hộc.. Cậu không ở lại với cậu ta à?"

    "Tớ.. hộc.. tớ muốn cám ơn cậu"

    Tôi đặt tay lên ngực để bình tâm và lấy lại hơi thở. Cậu cũng thế. Cả hai bắt đầu bình tĩnh và rồi nhìn chăm chăm nhau.

    "Chỉ là lúc nãy thấy cậu bị Aces nói như thế khiến tớ.."

    "Tớ hiểu mà"

    Tôi im lặng không đáp. Nhìn thẳng vào đôi mắt buồn bã của cậu vẫn còn đỏ ửng vì lúc nãy đã suýt khóc vì những lời nói không hay. Cậu thật sự là một người rất yếu mềm, nhưng lại rất ấm áp. Cứ như một mặt trời nhỏ yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan vậy.

    "Tớ đã tỏ tình với Aces.. và cậu ấy từ chối"

    "Vậy sao.."

    Tôi cúi đầu, như một hành động chia sẻ nỗi buồn cùng cậu ấy.

    "Nói tớ biết đi, là tớ không tốt ở chỗ nào?"

    Cậu đưa tay chỉnh lại chiếc kính đang bị lệch của tôi. Hành động nhỏ nhoi đấy càng khiến tôi mong mỏi nuôi hi vọng có thể làm gì đó giúp cậu cảm thấy hạnh phúc hơn.

    "Đối với tớ thì cậu hoàn hảo ở mọi mặt"

    Tôi buộc miệng nói ra, tuy có chút ngượng nhưng được nói ra sự thật quả là dễ chịu. Cậu sựng lại nhìn tôi, đôi mắt từ ỉu xìu bỗng trở nên tươi tắn như biết nở một cụ cười.

    "Thật ra.. Aces không xấu đâu, chỉ là cậu ấy không biết cách nói chuyện với con gái thôi"

    Tôi an ủi, đưa tay cầm giúp cậu túi đồ. Cả hai cứ thế rảo bước, trò chuyện luyên thuyên về tình yêu các thứ. Tôi đưa cậu về rồi cũng trở về nhà luôn.

    Nhưng vừa về đến đã thấy Aces đứng trước cửa, cậu ta đứng dựa vào tường, mặt cúi xuống trông rất khó chịu. Chợt nhìn sang về phía tôi, mắt chạm mắt, tôi lúng túng chuyện vừa nãy, chỉ biết quay ngoắt lại vội đi khỏi chỗ đó.

    "Chờ đã!" Aces lên tiếng.

    Cậu ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp:

    "Chuyện lúc nãy.. tôi không cố ý.. Chỉ là tôi hơi khó chịu vì cô ta.."

    "Sao cậu lại nói điều đó với tôi chứ? Phải là Caudi mới phải!"

    Cậu ta im lặng. Tôi cũng nhận ra rằng mình lại một lần nữa lớn tiếng với Aces. Tôi xoay lại nhìn cậu có lỗi, cậu chỉ cúi gầm mặt xuống chẳng dám ngước lên.

    Tôi khó xử, cái tình huống quái quỷ gì thế này? Tại sao cả hai lại phải im lặng thế này trong khi đang là lúc cần phải giải quyết mâu thuẫn lúc nãy chứ? Cứ chịu đựng cái giây phút đối diện với cậu ta mãi thế này chắc tôi chết mất, đành cất tiếng:

    "Nếu.. không còn gì thì tôi vào nhà đây. Muộn rồi, cậu cũng nên về đi"

    Cứ thế tôi lặng lẽ bước vào nhà, mặc cậu ta vẫn cúi mặt đứng đấy. Mà thôi, một lát sau thì cậu ta cũng bỏ về, cần gì phải quan tâm chứ. Vừa bước vào nhà tôi thở phào nhẹ nhõm hết cả người, bắt đầu sinh hoạt các thứ.

    Vào phòng tắm, tôi ngâm mình hơn nửa tiếng, vứt bỏ hết mọi buồn phiền, bực tức lúc nãy. Ngoài trời thì đột nhiên đổ cơn mưa tầm tã, dữ dội. Vừa nghe tiếng mưa vừa ngâm mình phải nói là hết sẩy! Cơ mà thư giãn thế mà đầu vẫn cứ tự hỏi không biết tên đấy đã chịu về chưa..

    Nghĩ xong tôi lau người rồi khoác vội chiếc khăn tắm. Chạy ra nhìn ngoài cửa sổ. Cậu ta không còn đứng ở đấy nữa.. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc là đã về rồi.

    Tôi xoay người định bước vào trong để mặc đồ. Thì từ sau, chiếc cửa sổ lúc nãy bỗng có tiếng gõ lộp cộp. Tôi quay lại nhìn theo phản xạ, thì thấy một bàn tay trắng toát, lạnh tanh đang gõ liên tục cốc cốc.

    "Á!"

    Tôi thét lớn. Người run lẩy bẩy chẳng còn chút máu nào chạy xuống chân để mà di chuyển. Cứ thế nhìn khung cửa sổ ngày một lộ diện diện mạo sau bàn tay đáng sợ ấy..

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  7. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng dáng ấy ngày một rõ ràng hơn. Khung cảnh lúc ấy vừa ảm đạm, vừa im lặng đến đáng sợ, lại còn phải đối diện với cảnh trời mưa ngâu nghiến, dai dẳng từng cơn. Tôi đứng thần người, tim đập chân run chẳng dám nhúc nhích một centimet nào thì.. Bóng đen ấy áp sát mặt vào mặt kính, gương mặt trắng toát, lạnh tanh nhìn thẳng vào tôi và nói:

    "Này! Cho tôi vào trong được không? Ngoài này mưa tạt quá!"

    "S.. s.. sao?"

    Tôi run đến độ chẳng nói được, giờ mới nhìn kĩ. Là Aces! Cậu ta vẫn ở đấy từ nãy đến giờ, vì mưa ướt mà chạy vào nhà tôi.

    Nhận ra là cậu ta, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, cứ tưởng là ma xuất hiện ở trước cửa nhà mình chứ. Tôi mở cửa cho cậu ta bước vào, gió lùa vào hằn rõ trên da tôi những gợn gió mát lạnh. Trời quả thật rất lạnh, chỉ mới cách đây vào chục phút mà không khí ngoài trời lại chuyển biến nhanh thế này.

    "Cậ.. Cậu dọa tôi đấy à?"

    "Không, sao tôi phải làm vậy? Tại trời mưa lạnh quá nên tay chân tôi tái mét.. tự cậu hù bản thân cậu thôi"

    Tôi đưa cho cậu một chiếc khăn khô để lau người. Còn tôi thì mau chóng trở vào trong để thay đồ, vì hai thằng con trai đang ở cùng nhau mà tôi lại mặc áo choàng tắm như thế này cũng kì.

    "Nè Aces!"

    "Cái gì thế?"

    "Quần áo của tôi không có cùng kích cỡ người cậu.. Nên cậu mặc đỡ áo choàng tắm lúc nãy của tôi nha.."

    "Hả?"

    "Dù gì thì để cậu mặc mãi bộ quần áo ướt như thế sẽ bị cảm lạnh.. Mà nếu cậu không thích thì thôi"

    "À à không! Tôi mặc cái đấy cũng được.."

    Trước khi đưa cậu, tôi đã hong khô nó lại. Cậu cầm lấy rồi bước vào trong tắm. Một lát sau lại trở ra với chiếc áo choàng tắm, cơ mà..

    "Công nhận là ấm thật, nhưng mà này.." Aces thở dài một tiếng.

    "Quoa.." Tôi nhìn theo tiếng nói của cậu và.. bật cười.

    "Cười cái gì chứ? Tại cậu thấp quá nên cái áo choàng này mới ngắn ngủn thế này đấy! Ngượng chết đi được"

    "Phụt. Hahaha! Tôi cũng quên mất chuyện này. Nhưng ít nhất thì nó cũng đã giữ ấm cho cậu được rồi còn gì"

    Aces, cậu ta đỏ bừng cả mặt, hậm hực đứng đấy gãi đầu. Bỗng dưng cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng như lúc trước. Chợt cậu ta cất tiếng:

    "Giờ cũng trễ rồi, mà trời vẫn còn đang mưa.. tôi ở lại đây tối nay nhé?"

    Cậu vừa nói mà vừa cúi mặt xuống. Tôi ngẩn ngơ, tình huống này thì từ chối kiểu gì được nên cũng đành gật đầu đồng ý.

    "Thế giờ cậu đã đói chưa? Tôi làm bữa tối cho cả hai nhé!"

    "À ừ.."

    Tôi có chiếc tạp dề, nó có hình một chú gà con ở chính giữa rất đáng yêu. Cậu ta vừa nhìn thấy là đã cười tủm tỉm, tuy có hơi kì lạ nhưng sau cùng thì tôi vẫn nghĩ cậu ta không xấu tính mấy.

    "Đây"

    "Là cơm chiên!"

    Aces vẻ mặt kinh ngạc như thể đây là lần đầu tiên cậu ta được ăn món cơm chiên bình dân này vậy.

    "Sao thế? Bộ cậu chưa ăn cơm chiên lần nào à?"

    "Không, không phải! Chỉ là tôi ngửi thấy mùi cơm chiên thơm quá thôi"

    Tôi đưa cậu dĩa cơm chiên có sẵn thìa và khăn tay. Cậu nhấc lên và thưởng thức muỗng cơm đầu tiên.

    "Ngon hết sẩy!"

    Tôi mỉm cười, không phải vui vì lời khen mà là vui vì đây là lời khen thứ một trăm mà tôi nhận được. Phải nói.. tôi chính là bật thầy làm món cơm chiên! Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã cảm nhận được vị ngon đậm đà của nó rồi. Đắc ý trong bụng thế thôi, nhưng tôi cũng thật sự vui vì được một tên lỗ mãng, khó tính như cậu ta khen.

    Tôi và Aces cứ thế dùng bữa tối vui vẻ, ngoài trời mưa vẫn cứ lộp độp không dứt. Bỗng dưng tiếng chuông cửa vang lên, cả tôi và Aces cùng nghe. Lạ thật! Nhà tôi chưa bao giờ có người đến tìm vào giờ này, mà thôi để xem ai đã. Xoay nhẹ nắm cửa, cánh cửa chỉ mới hé nhẹ tôi đã nghe thấy giọng nói từ phía bên kia cửa:

    "Chào Edd! Làm phiền cậu vì cũng đã muộn rồi mà tớ lại đến.."

    "Ah! Là Caudi"

    "Tớ đến để trả cậu quyển sách này"

    "Mai cậu đưa cũng được mà, thôi vào trong đi tớ mời cậu ly trà cho ấm người nha"

    Tôi lịch sự mời cậu ấy vào, vừa vào trong cậu xếp chiếc ô lại liền giương mắt bất ngờ vì trông thấy Aces đang ngồi ở bàn ăn. Giờ mới để ý.. tôi quên béng đi mất là cậu ta đang ở đây. Tự dưng lại rơi vào tình huống khó xử gì thế này?

    Tôi im lặng chờ phản ứng từ hai người họ, cả ba như bất động bởi thời gian ngừng chuyển. Chợt Aces cất tiếng:

    "Chuyện hồi chiều ở thư viện.. xin lỗi cậu"

    "K-Không sao.. Nhưng sao cậu lại ở nhà của Eddy vậy?"

    "Tôi bị mắc mưa không có ô để về nên nhờ cậu ấy xíu thôi"

    "Thế thì tớ có ô này, cậu.. cậu có muốn về cùng không?"

    "À không.. dù gì thì đồ của tôi bị ướt vẫn chưa khô nên có thể không.."

    "Tôi có thể hong khô giúp cậu đấy, chỉ một lát thôi!"

    Tôi bỗng dưng xen vào cuộc trò chuyện của hai người. Phần vì muốn tốt cho Aces, phần vì muốn không phải khó xử và tạo cơ hội cho Caudi. Nhưng thật sự tôi vẫn cứ thấy tiếc nuối.. vì nãy giờ tôi và Aces thật sự đã rất vui vẻ trong bữa ăn.

    "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu nhiều nhé Edd"

    Caudi hứng hở rõ ra mặt, không chút ngần ngại. Cậu ríu rít như một chú cún nhỏ đón chủ về. Tôi cũng cười cho có lệ, sao cậu ấy lại phải cảm ơn thôi thay vì là tên kia chứ? Nhìn cậu lúc này vui vẻ vì hắn như thế khiến lòng có chút đượm buồn, nhưng miễn gì cậu hạnh phúc là được.

    "À này Edd, tớ không chỉ đến để trả sách đâu, mà còn có vụ này hay hơn nữa nè"

    "Là gì thế?"

    Caudi đến bàn ăn ngồi cạnh Aces, rồi ngoắt tay tôi lại cùng. Tôi vừa hong khô xong bộ quần áo của Aces cũng tò mò lại nghe ngóng.

    "Hai cậu cũng đã từng nghe qua vụ án kinh hoàng ở thị trấn XX rồi phải không?"

    Tôi và Aces đồng loạt gật đầu.

    "Biệt thự đó là nơi đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi và mọi người ở đấy đều đồn rằng có một sinh vật đáng sợ nào đó đang ẩn náu bên trong"

    Cả không gian của giờ đây im lặng đến lạ. Chẳng nghe thấy nổi một tiếng gió, chẳng nghe thấy nổi một tiếng động xào xạc. Mà chỉ còn tiếng mưa lộp độp chạm đến cõi lòng và tiếng thở đều đặn của ba người ngồi đây đang nói về một câu chuyện xa xưa được xem như là một truyền thuyết đô thị.

    "Nơi đó đang được các trang mạng về thế giới tâm linh treo thưởng cho người dám bước vào trong căn biệt thự ấy, chụp những tấm ảnh thật đặc biệt sẽ được thưởng tận một nghìn đô.. Hai cậu thấy thế nào? Nếu như cả nhóm ta đều đến đấy, mỗi người chụp được những bức ảnh thú vị như lời đồn thì sẽ có phần thưởng cho chúng ta!"

    Ra là cậu ấy cũng có cùng chung ý nghĩ với tôi. Nơi đó thật sự rất bí ẩn, nếu như cả nhóm đều đến đấy và trải nghiệm chắc hẳn sẽ có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ.

    "Nghe được đấy!" Tôi nói.

    Aces ngả người về phía sau ghế, thở dài một tiếng. "Tôi sao cũng được!"

    "Vậy là quyết định thế nhé! Cũng gần 9h tối rồi, tớ với Aces về nha"

    Nhìn Caudi hẳn là phải rất vui rồi, vì cậu ấy được đi về cùng người mình thích dưới cơn mưa mà. Nghe vừa ganh tị vừa ghét cái tên đó thêm nghìn nghìn nghìn lần.

    "Tạm biệt nhé Edd!" Caudi vẫy tay chào tạm biệt.

    Tôi tiễn họ về, hai người cùng một chiếc ô bước đi chầm chậm dưới mưa. Điều khiến tôi ngạc nhiên là Aces đã bắt chuyện trước, họ vừa đi vừa trò chuyện trông rất tình tứ. Tôi chỉ biết buồn rồi giấu nhẹm vào trong lòng thôi..

    Ngày hôm sau, cả ba chúng tôi đến trường và triển khai kế hoạch ấy với Daisy và Bon. Daisy cũng nhiệt liệt đồng ý, nhưng riêng Bon thì cậu ta vẫn còn có chút lo sợ.

    "Các cậu không sợ cái thứ gọi là" sinh vật lạ "đó à?"

    "Đề phòng trường hợp có bất trắc và nguy hiểm, bọn tớ cũng đã bàn với nhau về việc tự trang bị vũ khí để phòng thân"

    "Nhưng tớ vẫn cứ thấy.."

    "Thôi nào, chẳng phải sẽ thú vị lắm sao? Nếu như thành công, chúng ta sẽ có phần thưởng lớn đấy!" Daisy đứng cạnh choàng cổ Bon thuyết phục.

    Kết quả thì rốt cuộc cậu ta cũng phải đồng ý với tất cả những người còn lại. Và thế là cả nhóm, năm người hẹn nhau 3 ngày sau tập trung tại nhà của tôi bắt đầu khởi hành bằng chiếc xe bảy chỗ của gia đình Bon lúc 6 giờ tối. Dự kiến đến thị trấn XX sẽ là 11 giờ.

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  8. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc ấy vẫn còn khá sớm, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi xe lăn bánh. Chúng tôi ngồi với nhau năm người kể chuyện đùa vui các thứ trên trời dưới đất.

    Trên xe, Bon là người lái, tôi ngồi ở vị trí bên cạnh. Phía sau các ghế ngồi còn lại là Daisy, Caudi và Aces.

    "Đây chắc hẳn là một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ của nhóm chúng ta nhỉ?"

    Caudi nói. Có vẻ như cậu ấy thật sự hứng thú với chuyến đi lần này. Tôi cũng có chút phấn khích, nhưng cũng có chút hơi lo sợ như lời đồn về câu chuyện ấy.

    "Chắc chắn là vậy rồi!"

    Daisy tiếp lời. Tay rút hộp thuốc lá, lấy một điếu đưa lên miệng chưa kịp châm lửa đã bị Bon bắt gặp.

    "Này! Không được hút thuốc trên xe của gia đình tớ đâu. Sẽ để lại mùi đấy"

    "Khó khăn thế, tớ xin lỗi"

    "Phải đó, tớ cũng không chịu nỗi mùi thuốc lá đâu" Caudi nói.

    "A! Vậy thì chơi bài không? Giờ cũng còn lâu mới đến nơi, sao chúng ta không thử làm gì đó cho vui đi" Daisy cậu ta lại bắt đầu bày trò khác rồi.

    "Ba cào nhé! Ở đây thì ta không thể dùng tiền để cược.. nên luật là ai là người có số nút bé nhất sẽ phải nhận được câu hỏi từ người chơi còn lại" Cậu ta mặt cười gian xảo.

    "Nghe được đấy" Aces nãy giờ nằm ở hàng ghế sau để ngủ bỗng dưng bật dậy.

    "Chơi thì chơi, Edd cùng chơi luôn cho vui nha"

    Cô bạn mà tôi thầm thích ấy lúc nào cũng hoạt bát đáng yêu như thế, ấy vậy mà lại lụy tình bởi cái tên mặt dày kia. Tôi gật đầu đồng ý tham gia trò chơi, nhất định phải thắng để làm bẽ mặt hắn vài câu mới được

    Mỗi người được chia ba lá. Tôi hồi hộp cầm lấy tựu của mình, từ từ giở ra từng con một. Là tám nút. Tôi hí hửng chờ mọi người, có vẻ như ván đầu tiên quá dễ dàng rồi.

    Nhưng đến khi xét bài thì..

    "Ba tây" Aces nói.

    "Tớ thì chín nút" Tiếp theo là Caudi.

    "Tớ cũng chín" Cuối cùng là Daisy.

    "Còn tớ thì.. tám nút" Tôi thỏ thẻ vài tiếng giấu sự ức chế. Kiểu gì mà nhọ thế không biết, đúng là núi cao vẫn còn có núi cao hơn mà.

    "Á à, Eddy thua rồi nhé, tớ sẽ là người hỏi trước" Daisy cười gian xảo một tiếng rồi nói tiếp: "Cậu có đang thích ai không?"

    Tôi ngập ngừng, có chút bất ngờ vì câu hỏi. Nhưng theo luật thì rốt cuộc tôi cũng phải trả lời thôi. Trước khi cất tiếng tôi có nhìn sang Caudi và Aces, họ có vẻ đều đang rất tò mò vào câu trả lời của tôi. Riêng về Aces, ánh mắt của cậu ta khiến tôi phải khựng lại vài giây, chẳng hiểu sao nhưng khi nhìn vào tôi lại có cảm giác như cậu ta đang rất buồn.

    "Tớ có đang thích một người" Tôi đáp.

    "Tiếp theo là đến tớ nhé! Đó có phải là người mà chúng tớ biết không?" Đến lượt của Caudi.

    "Có, các cậu biết rất rõ về cậu ấy nữa là đằng khác" Tôi trả lời câu hỏi thứ hai.

    Caudi chỉ ồ lên một tiếng, nhìn tôi rồi cười mỉm nhẹ nhàng. Chỉ còn lại cậu ta thôi, chẳng biết sẽ hỏi tôi cái quái gì nữa đây. Tôi đang lo sợ rằng cậu ta sẽ bắt tôi phải nói ra tên người mà tôi thích, nếu mà như thế thật thì trong trường hợp này chỉ có mà đào lỗ xuống đất thôi.

    "Món cơm chiên cậu làm lần trước rất ngon.. Tôi có thể ăn nó một lần nữa không?" Aces hỏi mà không nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Có hơi sững sờ một chút, nhưng câu nói đó thật sự khiến tôi rất vui. Tôi đáp: "Tất nhiên rồi!"

    "Bất ngờ thật đấy, cậu biết nấu ăn à?" Caudi và Daisy đồng loạt nói.

    Cả đám cứ thế cười vui vẻ với trò chơi nhỏ trong lúc đến thị trấn XX. Trên đường đi có vẻ mọi chuyện đều suôn sẻ, chẳng có gì đặc biệt nên trừ Bon và tôi ra thì ba người còn lại đều ngủ cả.

    "Eddy, sao cậu không ngủ luôn đi, giữ sức khỏe để đến đấy nữa" Bon cố nói nhỏ để không đánh thức giấc của mọi người.

    "Không được đâu, trông cậu cũng mệt mỏi rồi đấy, tớ sợ lỡ có chuyện gì"

    Tôi vừa dứt câu thì phía sau có người lên tiếng.

    "Để tôi lái tiếp cho, cậu nghỉ ngơi đi" Aces chòm người dậy nói. Tôi cứ tưởng cậu ta đã ngủ rồi.

    "Cậu lái được không?" Bon hỏi.

    "Tôi có bằng lái trước các người luôn rồi đấy"

    Nói xong Bon tạm dừng xe lại ở một trạm xăng để thay phiên người lái, đồng thời cũng đổ xăng cho đầy bình. Trong lúc dừng xe, Aces có đề nghị mọi người ai có nhu cầu thì giải quyết vì từ đây đến thị trấn không hề còn có một cây xăng nào khác.

    "Ở đây cũng có cả cửa hàng tiện lợi nữa này, tớ, cậu với Bon đi sắm chút gì ăn đi" Caudi xoay sang nói với Daisy.

    Thế là cả năm người rời xe, nghỉ ngơi một lát rồi lại trở về. Tôi và Aces là người trở lại xe đầu tiên. Tôi vẫn ngồi ở vị trí cạnh tài xế, còn cậu ta là người lái.

    "Cậu cũng ngủ một chút đi để giữ sức" Aces đột nhiên bắt chuyện.

    "À, trước khi đi thì tôi có ngủ nhiều lắm rồi.." Tôi nói.

    "À ha! Đồ con lợn ngủ nhiều"

    "Hả? Cái gì?"

    Hắn ta tay ngọ nguậy như lấy một thứ gì đó trong balo mà không đáp lại.

    "Cậu dám nói tô.."

    "Nè cầm lấy đi!"

    Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu ta chặn họng lại, tay chìa ra một hộp cơm nóng hổi như vừa mới được mua vậy.

    "Chiều giờ không thấy cậu ăn chút gì cả.. nên tôi đã mua nó đấy"

    "Nhưng mà tại sao lại cho tôi.."

    "Vì ta là bạn mà, không phải à?"

    Aces nhìn tôi mỉm cười. Thật sự thì đây là lần đầu tiên mà tôi được nhìn thấy con người ôn nhu và vô cùng hòa nhã này của cậu ta. Đối với mọi người, cậu ta lạnh lùng, khó gần, cáu gắt, nhưng giờ với tôi lại không.. Cứ tự hỏi tại sao chỉ mình tôi mới có thể thấy được con người khác này của cậu..

    Tôi cầm lấy hộp cơm, chẳng hiểu từ đâu mà lại có chút ngại ngừng. Phải nói là tôi chẳng dám đối diện với con người hiền hòa như lúc này của Aces, nó thật sự rất khác.

    "U quoa! Mệt quá!"

    Daisy bước lên xe, tiếp đến là Bon và Caudi. Ra là các cậu ấy đã xong phần nghỉ ngơi và thư giãn ở trạm xăng rồi.

    "Ủa hai cậu lên đây trước nãy giờ rồi à, xin lỗi vì đã làm các cậu đợi nhé" Bon nói.

    "Quoa, cơm ngon quá ta, cho miếng nào Eddy" Daisy chòm người lên.

    "Khônggg, tránh ra đi đồ con lợn, đây là cơm của tớ mà" Tôi giữ khư khư hộp cơm ấy bên mình.

    Giằn co đùa giỡn mãi với Daisy, xung quanh loạn cả lên. Tôi thấy Aces và Bon cười, hô hào đủ kiểu. Nhưng chỉ duy nhất Caudi thì.. mặt mày tối sầm lại.

    Tôi có thắc mắc, nhưng chẳng dám hỏi. Trong đám chỉ duy nhất cậu ấy là ngồi đơ ra, chẳng nói lấy một câu nào trong lúc cả đám đang vui vẻ.

    "Lên đường tiếp nào!" Aces nói.

    Còn tên này thì chẳng hiểu sao lúc vui lúc buồn cứ thay đổi liên tục như thời tiết gió mây. Trước đó còn mặt trầm ngâm cau có, giờ lại trở nên tươi tắn cứ như mặt trời tí hon vậy. Tâm trạng của mọi người đúng là khó đoán thật đấy.

    Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, mới đây đã là 11 giờ.

    "Mọi người ngủ hết cả rồi.." Tôi nói.

    "Ừm" Aces thở một tiếng nặng nhọc, mệt mỏi.

    Tôi và cậu ta là hai người duy nhất còn thức trên xe, vẫn cứ thế quan sát đường đi trong đêm tối òm, ánh đèn đường cứ mỗi cái lại cách rất xa nhau nên việc nhìn đường đi cũng trở nên khó khăn. Tôi đoán vì thế mà Aces phải căng mắt ra để nhìn đường mà lái, khó cho cậu ta rồi.

    "Cậu ổn không?" Tôi hỏi.

    "Hm? Tôi bình thường thôi"

    "Tôi thấy cậu có hơi mệt mỏi.." Tôi làm vẻ mặt lo lắng.

    "Sao thế? Chịu để ý đến tôi rồi à?" Cậu ta cười cợt.

    "Hâm à? Tôi lo lỡ cậu chạy xe không vững thôi!"

    Chẳng hiểu cái tên này nghĩ gì mà lại nói ra câu nói đấy. Tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, xoay sang phía bên kia cửa kính, tựa đầu vào nhìn cây cối bên vệ rừng.

    "Tầm 30 phút nữa ta sẽ đến thị trấn đó đấy, cậu nên nhắm mắt chút đi" Aces nói, miệng vẫn cứ cười khúc khích.

    "Ừm, tôi cũng hơi mệt.. Đến nơi gọi tôi dậy nhé"

    "Được rồi, ngủ ngon"

    Từ lúc xe bắt đầu đi đến bây giờ tôi chưa hề ngủ được một tí gì, vì sợ có bất trắc gì trên đường đi. Giờ có lẽ đã đến giới hạn, tôi thiếp đi một cách nhanh chóng. Nhưng chẳng lâu sau, chỉ tầm 15 phút tôi đã nghe một tiếng động khá lớn.

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Tiếng gì thế?"

    "Aces! Aces! Cậu có sao không?"

    "Chuyện gì thế này?"

    Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng nói của mọi người và tiếng xe hơi đang bị bốc khói. Nhìn qua tôi thấy Aces đang tựa đầu vào bánh lái, máu me chảy khắp cả mặt, cậu ta thở vài tiếng nặng nề, nhìn về phía tôi. Tôi đoán rằng cậu ta cũng thấy tôi đã tỉnh dậy, cậu ta chòm tới giữ chặt lấy người tôi rồi dùng vài sức lực cuối cùng đưa tôi ra khỏi chiếc xe hơi ngột ngạt, đầy khói nghi ngút. Người tôi vô cùng bồn chồn và hoang mang, nhưng chẳng hiểu tại sao đầu óc lẫn con mắt đầu chẳng thể nào khiến tôi nhúc nhích nổi một xíu nào.

    "Eddy! Eddy! Ổn chứ anh bạn? Tớ sẽ đưa cậu ra liền đây!"

    Là tiếng của Bon, cậu ta lay người tôi mãi mà chẳng thấy hồi đáp. Cứ như tôi đang bị chìm trong một không gian mà mình có thể thấy được mọi chuyện nhưng không thể nào phản hồi. Tôi đoán chắc đây là tai nạn, nếu như tôi không ngủ đi vào 15 phút trước đó thì đã không có chuyện như thế này.. Cứ thế tôi lại chìm sâu vào cơn bất tỉnh một lần nữa..

    Còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  9. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi uể oải mở mắt dậy. Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được chính là cơn đau đầu kinh khủng, người thì ê ẩm chẳng nhúc nhích nổi. Tôi chồm người dậy, đảo mắt quanh một vòng. Xung quanh chỉ toàn cây cối, trước mặt là chiếc xe hơi của nhà Bon đã bị đâm vào một cái cây và đang bị bốc cháy.

    Tôi nhìn xuống phía nơi mình đang nằm là một cánh tay đã gối đầu cho tôi từ lúc nãy cho đến giờ. Nhìn sang thì chính là Aces, chẳng biết tại sao tôi lại nằm cạnh cậu ta nhưng có thể chắc rằng một điều, cậu ta đang bảo vệ tôi.

    "Aces! Aces! Tỉnh lại đi!" tôi lay người cậu ta.

    Trông cậu ta thê thảm lắm, đầu thì chảy máu một bên, cả người trầy trụa và có vài vết đen, có thể là bẩn mà cũng có thể là bị bỏng do tai nạn.

    "..." cậu ta mở mắt, nhìn tôi. Rồi chợt sững người bật dậy.

    "Cậu có bị làm sao không?"

    "Tôi mới là người hỏi câu đấy mới đúng chứ? Là cậu bảo vệ tôi à?"
    tôi ngạc nhiên.

    "Tôi chẳng nhớ gì.. tôi suýt thì đã đâm phải một con nai, và khi cố né lại xảy ra tai nạn.. Mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của tôi"

    Cậu ta tự trách móc mình, ngồi vò đầu với khuôn mặt bực nhọc và cảm thấy tội lỗi.

    "Thế mọi người đâu hết rồi?" cậu ta hỏi.

    "Tôi không còn thấy ai ngoài hai ta"

    Tôi ngó nghiêng xung quanh để dòm xem còn ai ngoài tôi và Aces hay không. Rồi chạy đến phía cửa xe, tôi thò tay vào lấy chiếc túi của mình.

    "Này! Coi chừng bị miễng của cửa kính đâm phải đấy" cậu ta hét lên.

    Tôi không quan tâm, nhưng có nhận ra cái gì lạ ở cậu ta. Chẳng hiểu vì sao mà từ nào cậu ta lại trở nên lo lắng thái quá như vậy.

    Tôi lấy được túi rồi. Bên trong chính là băng gạc và một số vật dụng y tế khác. Trước khi đi tôi chuẩn bị trước vì phòng hờ trường hợp bất trắc, không ngờ lại phải dùng vào dịp như thế này.

    "Để tôi cầm máu giúp cậu nhé" tôi tiến lại gần, ngồi đến bên cạnh dưới thềm đất bẩn.

    "Ừ.. ừm"

    Tôi vén mái tóc của cậu ta lên, nó ướt hết cả vì dính vào máu. Nhẹ nhàng dùng băng cầm máu giúp cậu ta, rồi sơ cứu vài vết thương khác ở chân và tay.

    "Ổn rồi chứ?" tôi thở phào một cái, xong xuôi rồi.

    "Tôi thấy khá hơn rồi, nhưng cậu có làm sao không?"

    Giờ mới nhớ tôi chưa trả lời cậu ta, trên người tôi thì chẳng có vết thương gì, nhưng lại có một cơn đau đầu rất kinh khủng. Cứ như nó đang dần ăn mòn hết cả người tôi.

    "Tôi ổn"

    "Xe hư rồi, mọi người cũng chẳng biết đang ở đâu.. Cậu có điện thoại ở đó không?"

    "A! Tôi có điện thoại đây này"
    may là nó vẫn ở trong túi của tôi.

    Tôi bật điện thoại, gọi điện cho từng người một. Đầu tiên tôi gọi cho Bon, tiếp theo là Daisy, người cuối cùng là Caudi. Cả Bon và Daisy đều không liên lạc được, nhưng Caudi đã bắt máy.

    "Alo! Caudi, cậu ổn không? Cậu đang ở đâu vậy? Cả Bon và Daisy nữa" tôi sốt sắng khi cuối cùng cũng liên lạc được một người.

    Bên đầu dây bên kia cứ chập chờn, lúc có lúc không. Ban đầu chẳng có ai lên tiếng, chẳng một tiếng động gì ngoài tiếng gió ri rít rợn cả da gà. Nhưng tầm mười giây sau cuối cùng tôi cũng nhận được lời đáp.

    "Edd! Bọn tớ.. tớ.. vừa tỉnh dậy.. và.. và không biết đây là đâu.. đâu" tiếng điện thoại rè, liên tục bị ngắt quãng.

    "Cậu hãy miêu tả chỗ đó, bọn tớ sẽ đến đấy!"

    "Căn.. Căn biệt thự.."


    Tôi chỉ nghe được có bấy nhiêu, còn lại thì chẳng còn bất kì tiếng nói nào khác. Phía bên đầu dây kia cũng đã dập máy. Bây giờ thì hoang mang lại còn chống thêm hoang mang khác. Tôi cầm điện thoại trên tay mà run hết cả lên. Vì nghe thấy giọng của Caudi có vẻ rất yếu ớt, còn Bon và Daisy chẳng biết tình hình như thế nào.

    "Họ.. họ bị làm sao ấy.." tôi lắp bắp nói cho Aces biết.

    "Bình tĩnh! Cậu gọi cho ai đấy?" Aces từ phía xa tiến lại tôi, lúc nãy cậu ta xem xung quanh xem còn cách nào để di chuyển khỏi đây không "

    " Caudi.. cậu ấy bảo mọi người đã bất tỉnh vừa mới tỉnh dậy và đang ở một trong căn biệt thự. Manh mối chỉ có thế thôi "

    " Căn biệt thự.. "
    Aces vò đầu, suy nghĩ.

    " Là căn biệt thự mà nhóm chúng ta đang định đến sao? " Tôi hỏi.

    " Có thể là thế.. Nhưng trước hết ta phải tìm cách để rời khỏi chỗ này đã "

    " Xe bị hư mất rồi " tôi suy sụp, dường như có một cảm giác bất an, mách bảo mọi chuyện sắp tới chẳng lành chút nào.

    Hai bên đường chỉ toàn là cây với cây, sâu vào trong chính là khu rừng tăm tối, chỉ dám nghĩ thôi chứ tôi cũng chẳng dám bước vào. Con đường giờ đây chẳng còn thấy một bóng xe nào đi đến hay đi về mà vắng tanh.

    " Chỗ này còn cách thị trấn bao nhiêu? " Aces hỏi.

    " Khoảng tầm 5km nữa "

    Quãng đường không quá xa, nhưng đối với hai người chúng tôi, vừa bị thương lại chẳng có phương tiện thì thật sự rất khó.

    " Hầy! Giờ chỉ còn cách đi tiếp thôi " Aces bật người dậy, thở một hơi dứt khoát.

    " Nhưng làm sao.. " tôi thắc mắc.

    " Ta sẽ đi bộ đến đấy, chỉ còn lại cách đó thôi! " cậu ta tiến lại gần chiếc xe, lùng sục hết mọi thứ bên trong.

    Aces lấy được chiếc túi của Bon, bên trong có đủ nước cho cả hai người với một số vật dụng cần thiết. Còn lấy được cả túi của Daisy, nhưng bên trong túi của cậu ấy ngoài mấy món đồ ăn vặt linh tinh ra lại có một khẩu súng.

    " Cậu ta mang súng làm cái gì chứ? " tôi hỏi, vừa tò mò vừa hoang mang.

    " Chắc là để phòng thân " Aces cho tất cả mọi thứ vào bên trong một chiếc túi. Tôi có dụng cụ y tế và Aces có đồ ăn, thức uống lẫn cả vũ khí phòng hờ bất trắc.

    Chúng tôi lên đường, dùng đèn pin từ điện thoại của Aces mà soi đường đi. Vì điện thoại tôi có lưu số của mọi người, tiết kiệm pin để gọi.

    Đi được tầm gần nửa chặng đường, tốn hơn ba mươi phút. Chúng tôi chẳng một ai nói câu nào. Tôi thì im vì sợ. Còn Aces chắc cũng vì cảm giác của tôi lúc này mà cũng không nói gì. Rồi chợt cậu ta lên tiếng:

    " Cậu có muốn nghỉ chân một chút không? "

    Tôi im lặng một lúc suy nghĩ câu trả lời. Bây giờ cũng gần một giờ đêm, ánh đèn lại còn le lói không rõ ràng. Tôi lắc đầu từ chối.

    " Cậu mệt à? " tôi hỏi.

    " Không, không. Tôi ổn "

    " Nếu cậu mệt thì ta nghỉ một chút.. Cậu cũng nên uống nhiều nước vào, cậu bị mất máu nhiều mà " tôi gỡ balo ra, lấy ra chai nước suối ở bên trong đưa cho Aces.

    Chúng tôi ngồi xuống bên tảng đá lớn gần đó, may mắn đối diện cũng có một cây cột điện, có tí ánh sáng tôi cảm thấy nhẹ người hơn nhiều.

    " Tôi lo cho họ quá.. " tôi nói.

    " Chúng ta sẽ đến đó kịp thôi "

    Aces đáp. Cậu ta vừa nói vừa thở một cách vô cùng nặng nhọc. Trời hôm ấy không nóng, có chút gió mà phải nói là lạnh, nhưng cậu ta thì cả người đều đổ mồ hôi rất nhiều. Vết thương trên trán lại rỉ máu, chảy ra ướt hết cả băng vết thương.

    " Cậ-Cậu ổn không đấy? Nếu mệt thì phải nói chứ " tôi chạy đến chỗ Aces.

    Trong ba lô lại lấy ra cuộn băng khác, khi gỡ băng cũ ra, cậu ta lại càng thở mạnh thêm. Cái vẻ khổ sở và đau đớn này của cậu ta khiến tôi có chút thương xót, tôi nghĩ vì cố bảo vệ tôi mà cậu ta thành ra như thế này.

    Tôi lấy nước rửa rồi sát trùng vết thương cho Aces, sau đó thì băng bó lại. Mong rằng cậu ta sẽ cảm thấy khá hơn, vì trong tình cảnh này nếu như chỉ có một mình tôi cố gắng thì coi như công cóc.. Bởi vì tôi nhát lắm..

    " Tôi ổn thôi, ta lên đường tiếp nào " Aces vương vai một phát.

    " Không, nghỉ thêm chút nữa đi, chỉ một chút nữa thôi "

    Tôi biết cậu ta tỏ ra mạnh mẽ vì không muốn phải làm gián đoạn đường đi của hai người. Nhưng thật sự có cố mãi cũng không giải quyết được vấn đề gì mà lại càng thêm tổn thương đến vết thương của cậu ta thôi.

    " Chẳng phải ban đầu chính cậu là người không muốn nghỉ chân đấy à? " cậu ta đùa cợt.

    " Tất cả là vì cậu thôi " tôi thở một hơi, tên này trong tình huống nào cũng bình tĩnh như thế được.

    " Vì tôi sao? Lần đầu tiên nghe được điều này đấy " cậu ta cười.

    Tôi chẳng hiểu vì sao cậu ta lại vui như thế sau khi tôi nói vậy. Tôi không đáp, không muốn bận tâm về cái tên phiền phức to xác ấy nữa. Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao trong màn đêm vô tận của ngày hôm nay. Tự hỏi vì sao mà mọi chuyện lại thành ra như thế này.

    Cảm giác lo sợ lúc nãy của tôi ùa về, điềm báo như chúng tôi sắp phải đối mặt với một thứ gì đó rất kinh khủng, thứ kinh khủng ấy mà tôi có thể giải đáp bây giờ là" thứ đó ".

    " Bây giờ mà có món cơm rang của cậu thì hết sẩy luôn nhỉ? " cậu ta tiến đến ngồi trên tảng đá lớn cạnh tôi.

    Tôi im lặng. Bây giờ mà nghĩ đến món cơm rang ấm nóng ấy làm tôi đói hết cả bụng.

    " Tôi cũng muốn ăn.. " tôi nói.

    " Tôi muốn ăn cùng cậu "

    " Hả? " tôi bất ngờ nhìn sang.

    "... "

    Cậu ta ngước mặt lên nhìn bầu trời cao, ánh trăng và những vì sao li tí chi chít cả bầu trời.

    " Phải. Nếu trở về thì tôi sẽ cùng cậu và mọi người nữa.. " tôi cúi mặt xuống.

    " Cậu thích Caudi lắm đúng không? " cậu ta ngắt lời.

    " Sao cậu.. " tôi ngạc nhiên.

    Lúc này cả hai người chúng tôi chạm mắt nhau, khoảnh khắc đó chỉ trong chốc lát sau khi Aces lại xoay đi nhìn sang chỗ khác.

    " Nhìn vào là biết ngay mà " Aces đáp.

    " Có như vậy cũng không liên quan gì đến cậu " tôi bắt đầu cảm thấy bực mình.

    " Caudi thích tôi lắm đấy. Có cần tôi làm cho cậu ta ghét tôi để cậu bắt lấy cơ hội đó mà tiến đến không? " cậu ta cười khẩy rồi hất vai tôi một cái.

    " Đồ rác rưởi! " tôi buộc miệng nói trong cơn tức giận của mình.

    " Hả? " cậu ta ngạc nhiên.

    " Mới đây tôi còn nghĩ cậu là một người rất tốt bạn bè, cậu cứu tôi, bảo vệ tôi và rồi dẫn dắt tôi trong lúc tôi sợ sệt. Vậy mà giờ tôi lại ngồi kế một tên chỉ biết nói ra những lời bẩn thỉu " tôi hét vào mặt cậu ta.

    Aces đờ người ra nhìn tôi, có lẽ đây là lần mà tôi bực bội nhất từ trước đến giờ và được bộc phát ra như thế này. Sau khi nói xong tôi thật sự hối hận, nếu cậu ta ghét tôi thì sao? Tình cảnh này mà cả hai bị chia rẽ chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

    Tôi đứng bật dậy, tiến ra xa một góc rồi ấm ức và muốn rút lại những gì vừa nói. Lẽ ra tôi nên nhịn thì hơn..

    " Vì tôi muốn cậu hạnh phúc "

    " Gì cơ? "
    tôi quay lại nhìn cậu ta.

    " Cậu cười rất nhiều khi ở cạnh cậu ta " Aces chòm người dậy, tay bỏ vào túi quần, vươn vai thả lỏng và nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Tôi không biết phải nói gì cả, mà chỉ biết xấu hổ thôi. Tình cảm của tôi bấy lâu nay dành cho Caudi chẳng hề dám nói ra, nó cứ một ngày một lớn dần và chỉ biết nhìn cậu tương tư một người khác, người đấy lại còn là người trước mắt tôi hiện giờ.

    " Như tôi nói lúc nãy, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, giờ cũng không phải là lúc để nói chuyện này! " tôi nói lớn, cảnh cáo cậu ta không được phép nhắc lại chuyện này bất cứ khi nào và bất cứ ai.

    " Có liên quan đấy "

    " Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ? "

    " Cậu hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc "


    Tôi sững sờ vì câu trả lời đột ngột của cậu ta.

    " S-Sao? Đây không phải chuyện để đùa đâu! " tôi lớn tiếng, tiếng nói lộ rõ vẻ ấm ức.

    Tôi ức chế mà mặt đỏ cả lên, tôi không làm gì cậu ta được, cũng không muốn hai đứa phải tách rời vì hiện tại trước mặt còn phải đi cứu mọi người.

    " Không đùa đâu.. Tôi.. thật sự đã thích cậu từ trước khi cậu bắt đầu để ý đến Caudi rồi "

    Cậu ta bắt đầu bước chân tiến lại gần, cái vẻ dịu dàng và ôn nhu quái thai quái gở đó lại càng khiến tôi nghĩ đây là một trong những trò đùa giỡn quá đáng của cậu ta.

    Tôi bắt đầu thở gấp vì cơ thể bị ức chế quá mức, cơn hen suyễn của tôi trở lại sau nhiều năm điều trị và tạm lắng xuống, giờ đây lại có dấu hiệu như tái phát. Tôi đưa tay lên ngực, cố lấy hơi thở đều đặn trở lại.

    Vừa chỉ mới ngước nhìn lên, cậu ta đã tiến đến và ôm lấy tôi. Hai tay giữ chặt tôi vào lòng nhưng không quá mạnh khiến tôi đau. Mặt tôi thì áp sát vào bờ ngực cứng cáp của cậu ta. Vừa bất ngờ vừa quên đi mất cơn hen suyễn lúc nãy, mà dường như nó cũng tự dưng biến đi đâu mất, chẳng để lại dấu vết.

    " Tôi.. thật sự không muốn cậu để ý đến cậu ta "

    Cậu ta nói, thì thầm vào sát bên tai tôi.

    " Những lời lúc nãy.. chỉ là tôi đang cố chối bỏ mọi thứ, cố quên đi cậu và để cậu bắt lấy hạnh phúc của mình. Nhưng sự thật thì tôi không vị tha đến như thế.. tôi ích kỉ muốn cậu là của mình"

    Tôi không đáp. Hơi thở của cả hai người giờ đây rất nhẹ nhàng và hòa hợp, nó chung một nhịp đều đều cứ như thế. Tôi cảm thấy buồn vì chuyện tình duyên của cả ba người, nó đều éo le như nhau và không thể nào dễ dàng chấp nhận.

    Tôi nghĩ cứ để cậu ta ôm tôi như thế một lúc..

    Còn tiếp.
     
  10. cuubong47

    Bài viết:
    60
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ta cứ thế ôm tôi được một lúc. Một lúc thật lâu, rồi chầm chậm buông ra.

    "Tôi.. xin lỗi, ta đi tiếp thôi" cậu ta lùi lại, thu mình rồi quay lưng bước đi.

    Tôi từ nãy đến giờ chỉ biết im lặng mà để cho cậu ta ôm mình, vì không biết phải phản ứng và trả lời như thế nào.

    Cả hai chúng tôi bước đi trong đêm tối, có vài tiếng động. Cậu ta luôn xung phong đi lên phía trước để ngắm nghía, nhưng hầu hết chỉ là vài tiếng động do vài con động vật nhỏ phát ra. Aces vẫn bảo vệ tôi, nhưng sự bảo vệ đó tĩnh lặng và âm thầm đến lạ. Cái bầu không khí lúc này còn ngột ngạt và khó thở hơn lúc cơn hen suyễn của tôi trở lại.

    "Thị trấn ở ngay đằng kia rồi" Aces bước đến.

    Phía trước mắt chính là ánh đèn của nhà cửa, tiếng xe cộ qua lại bên trong thị trấn, cả tiếng trò chuyên náo nhiệt liên tục phát ra trong cái thị trấn "không ngủ" này. Tôi thắc mắc, bây giờ đã là một giờ rưỡi, nhưng mọi thứ vẫn cứ như ban ngày, mọi sinh hoạt đều không có một chút gì ngưng nghỉ.

    "Ta đi hỏi thăm mọi người xung về căn biệt thự đó thôi" cậu ta thở dài một hơi.

    Tôi giữ tay cậu ta lại.

    "Sao thế?" cậu ta nhìn sang.

    "Không.. không có gì"

    Tôi muốn hỏi cậu ta có mệt hay không, vì sau những hai tiếng đồng hồ đi lại, tôi sợ vết thương của cậu ta sẽ có vấn đề.

    Cậu ta không nói gì, chỉ cười rồi quay ngoắt đi. Chúng tôi vào trung tâm thị trấn, người đi qua người đi lại nhìn chúng tôi như thể người sang từ thế giới bên kia. Tôi đoán chắc vì trên người đang lấm lem bùn đất và nhiều vết thương.

    "Hai cậu tìm căn biệt thự ấy làm gì?" ông chủ tiệm của một cửa hàng tiện lợi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kì lạ.

    "Chúng cháu thật sự có việc rất cần thiết ở đó" tôi đáp.

    "Dù tôi không biết đó là việc quan trọng gì mà hai cậu lại phải cất công từ thị trấn khác sang đây để vào căn biệt thự ấy, nhưng tôi khuyên thật là không nên đến đấy" ông ta rít một điếu thuốc một hơi dài rồi nói với một giọng điệu thận trọng.

    "Cháu có nghe rất nhiều tin đồn về nơi ấy.."

    "Đã nghe rồi mà vẫn còn dám đến đó à?" ông ta càu nhàu.

    "Ông thôi lải nhải đi, chúng tôi có đến cho việc gì cũng không liên can gì đến ông. Chỉ việc chỉ đường là được" Aces bực mình lên tiếng.

    Tôi kéo áo cậu ta bảo thôi đi, vì nói như thế vô cùng thất lễ khi mới đến thị trấn này. Vả lại ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi. Cậu ta tặc lưỡi một cái rồi bỏ đi chỗ khác mua đồ cần thiết cho chuyến đi quanh cửa hàng.

    "Được rồi, nhưng tôi đã cảnh báo. Hai cậu cứ việc làm theo những gì mà mình thích" ông ta lại hút lấy một hơi thuốc rồi tiếp tục nói:

    "Cứ đi thẳng dọc con đường này, rẽ trái ở ngã tư, đi tiếp khoảng 400m. Sẽ thấy một khu vườn rộng lớn, nhưng hoang tàn vào sâu bên trong cậu sẽ thấy cổng vào căn biệt thự"

    Tôi gật đầu, ghi chép lại những chỉ dẫn của ông chủ tiệm rồi cảm ơn.

    "Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ gọi tên của" thứ đó "trong căn biệt thự. Bởi vì có rất nhiều lời đồn đại rằng khi bước vào bên trong, tất cả mọi thứ sẽ tạo nên một nhịp điệu vô hình, mời gọi những ai cả gan phải gọi tên của nó"

    Tôi nghe xong mà sởn cả gai óc, tôi biết tên của thứ đó, cả Aces và những người khác cũng vậy. Nỗi bất an nhân đôi. Tôi nhanh chóng cúi đầu ông chủ tiệm và gọi Aces. Sau khi thanh toán các món đồ đã mua, ông chủ tiệm có gọi bọn tôi lần cuối rồi từ tốn bảo:

    "Đây, giữ lấy lá bùa này. Lá bùa này chính là của một ông thầy từng phong ấn nơi đó lại để giam cầm con quỷ dữ đó và phân phát cho cả người dân của thị trấn. Ai cũng có một cái. Tôi mong rằng nó sẽ có ích với hai cậu"

    "Cháu rất cảm ơn ông"

    Tôi cúi đầu kính cẩn cảm ơn và bắt Aces cũng phải như thế. Cậu ta đôi chút có cáu bẩn, đáng ghét nhưng từ khi nào lại rất biết "nghe lời". Chúng tôi rời khỏi cửa tiệm rồi đi đến căn biệt thự theo lời của ông chủ tiệm.

    "Cậu mua gì thế?" tôi bắt chuyện.

    "Tôi mua nước này, mua bánh snack này, mua cả băng keo cá nhân và các vật dụng y tế khác" Aces mở bịch đồ vừa mua ra cho tôi xem.

    "Có kẹo cao su nữa này" tôi cầm lên.

    "Tôi chẳng nhớ mua nó từ khi nào" cậu ta nhìn, cố nghĩ xem.

    Tôi cười cái vẻ mặt ngớ ngẩn của cậu ta, bóc ra một thanh kẹo cao su rồi mời. Cứ thế cả hai người giữ thái độ tích cực và tràn đầy năng lượng lên đường, dường như nhờ ông chủ tiệm lúc nãy mà chúng tôi được thúc đẩy, được tiếp thêm năng lượng để đi tiếp trên hành trình của mình.

    Theo lời của ông chủ tiệm. Cuối cùng cũng đã đến trước khu vườn của căn biệt thự ấy. Đúng như được nói trước. Đó là một khu vườn hoang tàn, cây cỏ như bị một thế lực nào đó mà khiến chúng từ một màu xanh vốn có giờ lại biến thành một đống cỏ đen thui. Nhìn qua ai mà chẳng rợn cả gai óc. Tiếng gió lại ri rít thổi, tôi từ trạng thái hăng hái lúc nãy giờ lại căng thẳng tột độ.

    "Được rồi. Vào trong nào" Aces dứt khoát tiến lên phía trước.

    Có cậu ta ở đây thật tiện, lúc nào cũng mạnh mẽ khiến tôi cũng có chút an tâm.

    Chúng tôi bước vào trong. Căn biệt thự nọ đã cũ kĩ nhưng nội thất bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như nơi này thật sự có một ai đang sinh sống bên trong ấy. Tôi bỗng nhớ đến lời đồn, là "nó". Nó biết cả dọn dẹp nhà cửa cơ à? Tuy vậy thì xung quanh vẫn còn rất nhiều mạng nhện bám đầy.

    "Cẩn thận nhé!" Aces nói.

    Tôi gật đầu đáp cậu ta.

    Tôi có một cái cảm giác lạnh gáy đến cả sống lưng. Muốn nhanh thật nhanh tìm mọi người và rồi rời khỏi cái nơi ma quái này, không bao giờ trở lại.

    "Đó.. là chiếc camera của Bon!" tôi nói.

    Chiếc camera màu cam lăn lóc trên nền nhà. Tôi nhận biết được là bởi vì trước khi đi chúng tôi, năm người đã cùng nhau đi sắm những chiếc camera giống nhau nhưng khác màu. Của tôi màu xanh da trời, Bon màu cam, Daisy màu hồng đậm, còn Caudi thì màu vàng, cuối cùng là Aces với màu bạc.

    "Vậy có nghĩa là các cậu ấy thật sự ở đây" Aces nhặt chiếc camera, mở lên và kiểm tra ảnh bên trong.

    Tôi và cậu ta cùng xem. Bên trong ban đầu là những bức ảnh rất bình thường. Bon chụp ảnh nhóm năm người trước khi khởi hành chuyến đi, tiếp theo là hình phong cảnh lúc cả nhóm di chuyển. Nhưng những bức ảnh kế tiếp là một loạt ba bốn ảnh đen xì, không có gì trong đấy cả.

    Nhưng chiếc ảnh kế tiếp làm tôi thật sự trở nên hoảng loạn. Đó là hình ảnh Bon bị treo lên trên một bức tường mà quanh đó đầy những biểu tượng thánh giá đạo thiên Chúa. Cả người Bon thì rách rưới, trầy trụa và ở bụng có một vệt máu rất lớn. Tiếp đó là những hình ảnh của một người khác nhưng rất mờ nhạt, một gương mặt đen òm, không thấy được mặt mũi và tay hắn ta cầm một cây rìu sắt to tướng.

    "Có chuyện gì xảy ra rồi.." tôi run rẩy.

    "Bình tĩnh nào. Hẳn là Bon phải ở một trong những căn phòng trong cái căn biệt thự chết tiệt này.." Aces trấn an tôi.

    "Nhưng làm sao ta tìm được cậu ấy?" tôi hỏi.

    "Bon bị treo lên một bức tường màu đỏ" Aces mở lại camera với bức ảnh lúc nãy và suy ngẫm.

    "Tôi đã xem hết tất cả các phòng ở phòng một, tất cả căn phòng đều có màu trắng, một căn phòng đối diện cầu thang ở tầng hai có màu đỏ.. Tôi đoán là tầng một tất cả căn phòng được bố trí màu trắng, còn tầng hai là màu đỏ" cậu ta nói tiếp.

    Tôi phần nào có chút bình tâm trở lại. Vì mọi chuyện được đơn giản hóa. Ở tầng hai thì nhìn có vẻ chỉ có bốn căn phòng. Cứ đi lần lượt chắc chắn sẽ tìm được Bon.

    Nghĩ xong thì tôi và cậu ta bắt tay vào việc ngay. Mỗi căn phòng bước qua, chúng tôi đều thận trọng. Vì trong căn biệt thự này, tất cả đều biết rằng không chỉ có mỗi những người như chúng tôi ở đây.

    Căn phòng thứ nhất. Chỉ là phòng ngủ bình thường, đồ đạc được phủ lên bởi một chiếc vải trắng tránh bụ bẫm. Căn phòng thứ hai cũng vậy. Đến căn phòng thứ ba, lần này thật sự từ trong tôi xuất hiện một cảm giác ớn lạnh. Vì từ nãy đến giờ qua hai căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài bức tường màu đỏ của máu, có nghĩa một trong hai phòng còn lại có Bon ở bên trong.

    "Để tôi vào trước" Aces xung phong tiến lên phía trên.

    Cửa khóa phòng bị khóa. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi tìm cách liên tục xoay nắm cửa nhưng không thành. Lần này Aces quyết định, cậu ta đưa tay ra hiệu cho tôi lùi lại, rồi lấy hết sức xông thẳng vào cánh cửa.

    Cánh cửa bật mở, đối diện tôi chính là Bon bị treo lên như trong hình ảnh. Hai cổ tay cậu ấy bị đỏ hằn lên vì cột chặt bởi sợi dây thừng dày. Mắt bị bịt bởi một miếng vải trắng. Vết máu ở bụng lại to tướng. Tôi vừa trông thấy đã vội chạy đến.

    "Aces! Phụ tôi với" tôi sốt sắng.

    Vừa đỡ Bon từ trên tường xuống, tôi liền kiểm tra vết máu ở bụng ấy. Song đó tiếng thở hì hộc một cách nặng nề của cậu ấy không hề dứt. Đó chỉ là một vết máu trên áo thôi, tôi đã kiểm tra kĩ xung quanh thì chẳng có nơi nào có dấu hiệu bị thương cả.

    "Bon, cậu có đau ở đâu không?" tôi hỏi dồn dập cậu ấy.

    "Các cậu.." cậu ta thở một hơi rồi ngồi dậy nhìn chúng tôi.

    "Cậu ổn không vậy?" tôi hỏi.

    "Daisy, Caudi! Hai cậu ấy đâu mất rồi?" Bon bỗng dưng nói lớn tiếng.

    Tôi và Aces giật thót mình. Chúng tôi có lẽ nên thành thật mọi chuyện rằng chỉ mới tìm thấy cậu ấy. Tôi kể hết mọi chuyện từ lúc xảy ra tai nạn cho đến hiện tại, tất nhiên là chuyện của Aces và tôi là bí mật.

    "Không, không, không.. Hắn ta đang đến đấy" Bon bỗng dưng tỏ ra vô cùng sợ hãi.

    "Hắn ta.. là cái tên trong chiếc camera của cậu.." tôi nhớ lại hình ảnh lúc nãy của tên sát nhân kì dị ấy.

    "Có một chiếc camera khác ở đây này. Nó có màu hồng đậm" Aces cầm một chiếc camera khác trên tay sau khi nhìn quanh một vòng căn phòng.

    Tôi giật mình nhìn sang. Chính là camera của Caudi, bỏ mặc Bon ở đấy tôi vội chạy ngay đến phía Aces, yêu cầu cậu ta mở lên xem nhưng bức ảnh bên trong.

    Ngạc nhiên là mọi bức ảnh bên trong hoàn toàn giống với những gì đã có ở trong camera của Bon. Nhưng khác mỗi.. lần này là Daisy. Cậu ấy cũng bị treo lên một bức tường tương tự như thế. Và bức tường cũng có màu đỏ.

    Không còn nghi ngờ gì, chắc hẳn căn phòng thứ tư sẽ có Daisy ở bên trong. Ba người chúng tôi nhanh chóng, bước sang căn phòng thứ tư. Khác hẳn với những cánh cửa của những phòng khác. Cánh cửa ngày bị một ai đó làm cho tan nát, nó bị hằn bởi những vết như vết của một cây rìu bổ vào.

    Cạch cạch cạch. Tiếng nắm cửa liên tục xoay nhưng lại một lần nữa bị khóa.

    "Ai đấy?" từ bên trong căn phòng có giọng nói của con gái, chính là Daisy.

    "Daisy! Là tớ đây, Eddy! Bọn tớ đến cứu cậu đây" tôi nói vọng vào bên trong nhưng không quá lớn để gây ra tiếng động bị chú ý.

    "Cứu tớ với. Cái tên chết tiệt đó.. Tớ nhất định phải bắt hắn ta trả giá!" Daisy hét lên.

    "Đừng có hét toáng lên như thế như nữa" Aces bực mình.

    "Sao cũng được, mau mau vào cứu tớ" Daisy nói.

    Aces một lần nữa lại lấy sức tông mình vào cửa và khiến nó bật tung ra. Nhìn vẻ mặt cậu ta thì có vẻ kiệt sức thật rồi. Trải qua biết bao nhiêu là chuyện mà chẳng có giây phút nào cậu ta được nghỉ ngơi cả.

    "Nhìn gì thế?" cậu ta xoay sang tôi.

    "Không. Không có gì" tôi tránh đi chỗ khác.

    "Này này, đợi cái người mà tôi đã tháo xong được một bên tay rồi đấy" Daisy càu nhàu.

    Chúng tôi vội chạy lại đưa cậu ấy xuống. Rồi khám xem cậu ấy có bị thương ở đâu không. Tôi thở phào sau khi nhìn thấy hai cậu ấy không có bất kì dấu hiệu của vết thương nào.

    "Lúc nãy cậu nói tên chết tiệt nào đó.. Vậy cậu đã thấy hắn ta rồi à?" tôi hỏi.

    "Phải! Và tớ nhất định sẽ cho hắn một trận cho bằng được"

    Nhìn cậu ta có vẻ hăng hái mặc dù xảy ra những việc kinh khủng như thế này. Thật sự thì tôi chẳng hiểu cậu ấy đang nghĩ cái quái gì trong tình cảnh này nữa.

    "Vậy còn Caudi đâu?" Daisy hỏi.

    "Chúng ta vẫn chưa tìm được cậu ấy" Bon đáp.

    "Chết thật.. Rốt cuộc là cậu ấy đang ở đâu chứ?"

    Tôi lại một lần nữa nhìn quanh căn phòng, ở đây chẳng để lại dấu hiệu gì để chúng tôi có thể tìm được Caudi cả. Ngày càng nỗi lo lắng càng lớn trong tôi, tôi muốn đi ngay để tìm mà không cần chút manh mối nào, mà cứ tìm thôi.

    "Bây giờ không phải là lúc đứng đây đâu. Cứ tìm loanh quanh xem sao" Aces nói.

    Cả ba người còn lại đều đồng tình vì chẳng còn cách nào khác. Chúng tôi đã tìm khắp tầng một và tầng hai. Vừa tìm vừa lo sợ. Vì hiện trong căn biệt thự này, có tận hai thứ nguy hiểm. Là "nó" và tên sát nhân.

    Bầu không khí của bốn người dần trở nên nặng trĩu vì ai nấy cũng đều phấp phỏng lo sợ. Chẳng ai lên tiếng hay nói cái gì. Tôi cũng an phận, không dám mở miệng mà chỉ biết cầu mong cho Caudi vẫn an toàn.

    Chúng tôi đi đến dãy cuối cùng của hành lang tầng hai. Nó dẫn ra một đường mà đối diện là cầu thang dẫn lên tầng kế tiếp là tầng ba. Nhưng xung quanh cánh cửa sắt cầu thang lại bị dán bởi hàng chục lá búa chú mà tôi không hiểu hai giải thích nổi được ý nghĩa hay câu từ của chúng. Nhưng tôi biết sắp tới sẽ chẳng lành.

    "Cái đống gì đây?" Daisy hỏi.

    "Ai mà biết được cơ chứ?" Aces đáp.

    Chúng tôi, những cặp mắt nhìn nhau chẳng biết phải làm gì kế tiếp.

    "Nhìn này!" Daisy chỉ tay lên hướng trên cùng của cánh cửa sắt.

    Trên đó treo một chiếc camera khác. Là chiếc camera có màu vàng. Lòng tôi bỗng dâng trào một nỗi sợ mà xưa nay chưa từng có. Đáng lẽ là phải vui vì tìm thấy manh mối nhưng giờ tôi không cảm thấy thế. Vì mở camera lên, tôi sẽ lại nhìn thấy hình ảnh nạn nhân bên trong với người đầy máu me và bị treo lên tường. Đó lại còn là người tôi dành hết cả tình cảm vào. Làm sao có thể chấp nhận được chứ?

    Cả đám một lần nữa xem cuộn ảnh bên trong chiếc máy ảnh màu vàng. Lần này là một hàng loạt ảnh màu đen xì, phải nói lên đến hơn chục tấm. Và cuối cùng chính là hình ảnh Caudi bị tương tự như Bon và Daisy. Nhưng ở phần đùi của cậu ấy lại bị ghim bởi một con dao thái nhỏ, và bức tường lần này chính là màu đen. Không còn màu đỏ. Tôi cố kiềm chế nỗi sợ, không muốn thể hiện để người khác phải nhìn thấy. Vì tôi muốn mình có đủ dũng cảm để cứu người con gái mình yêu.

    "Hết rồi!" Aces nói.

    Lạ là lần này chỉ có bấy nhiêu đó ảnh, không có những bức ảnh của tên sát nhân như hai lần trước. Cảm tính cho tôi biết đây là điều không nên an tâm chút nào.

    "Đi thôi!" Aces dứt khoát.

    "Đi.. Đi lên trên đó sao?" Bon nói mà giọng run rẩy.

    "Chứ làm sao?" Aces hỏi.

    "Tất cả những tấm bùa này.. Chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó. Tầng trên chắc chắn sẽ có" thứ đó ". Phải không? Tất cả chúng ta đều biết cả mà?" Bon nói.

    Tôi im lặng, hai người còn lại cũng vậy.

    "Các cậu thật sự nghiêm túc và liều mạng đến thế à?" Bon nói tiếp.

    Chúng tôi bắt đầu xuất hiện những mâu thuẫn, cũng như nghi vấn. Vì đúng thật, tôi cũng thật sự sợ khi nghe Bon phân tích như thế. Nhưng dù có đối diện với bất cứ thứ gì thì tôi cũng muốn mình phải làm một cái gì đó thật sự có ý nghĩa với Caudi.

    "Hỏi như thế là sao?" Aces bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng.

    "Rõ ràng là thế! Cậu bị ngốc hay sao mà không hiểu được tình hình hiện tại vậy?" Bon lớn tiếng.

    "Nếu muốn bỏ cuộc như một thằng hèn thì đi đi, tôi không quan tâm" Aces quay đi, tay bắt đầu chạm vào những lá bùa và gỡ nó ra.

    "Một thằng hèn? Tch. Là cậu đang cố thể hiện mình anh hùng trước" ai đó "đấy à?" Bon tặc lưỡi.

    Đây là lần đầu tiên mà tôi được thấy người bạn thân nhất của mình có một khía cạnh như thế. Phải nói là giờ cậu ấy rất bẩn tính. Tôi cũng không hiểu hàm ý của cậu ấy, nên chỉ biết im lặng.

    Aces im lặng, đứng đó một lúc lâu rồi bỗng quay ngoắt lại phía sau. Túm lấy áo của Bon. Người tỏa ra một đống sát khí như thể một con thú hoang bị đánh mất cả lí trí và minh mẫn.

    "Loại bạn bè như mày chỉ có vứt!"

    Còn tiếp..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...