Truyện Ngắn Chiếc Áo Ngày Độc Lập - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 9 Tháng tám 2025 lúc 1:33 PM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    443

    Chiếc Áo Ngày Độc Lập


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Giới thiệu: Lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật của gia đình cụ Hoàng Thị Minh Hồ trong việc ủng hộ chính quyền cách mạng non trẻ sau Cách mạng tháng Tám, tác phẩm này là một truyện ngắn hoàn toàn hư cấu. Tên các nhân vật đã được thay đổi để phù hợp với bối cảnh văn học. Truyện được viết nhân kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9 (1945 - 2025).

    Tác phẩm nằm trong Series "Quê Hương Việt Nam Đẹp Quá".


    TRUYỆN AUDIO:



    Chiếc Áo Ngày Độc Lập


    Ánh đèn phòng khách chiếu xuống mảnh vải kaki cũ trong hộp mica trên tay Hạnh. Nó vàng úa, đường chỉ sờn mòn, một mảnh vải từ quá khứ. Năm 2025, đúng dịp kỷ niệm tám mươi năm Ngày Độc lập, ngoài kia Hà Nội rực rỡ cờ đỏ sao vàng, pháo hoa nở bung trên bầu trời đêm, tiếng nhạc cách mạng vang vọng từ các loa công cộng, nhưng trong căn phòng này, không khí lắng đọng, tĩnh lặng, kéo theo ký ức cũ kỹ trở về.

    Hạnh, khoảng ba mươi lăm tuổi, với mái tóc ngắn gọn gàng và đôi mắt sáng dưới cặp kính cận mỏng, ngồi thu mình trên ghế sofa da mềm mại. Cô là một cô giáo lịch sử trẻ trung, năng động, nhưng tối nay, giọng cô mang sắc thái khác, trầm ấm, hơi ngập ngừng ở những chỗ nhấn, ôm ấp di sản gia đình không thể đong đếm trong từng lời. Trước mặt cô là hai đứa con: Bé trai mười tuổi, mắt tròn xoe tò mò, và bé gái sáu tuổi, dựa đầu vào vai mẹ, ngái ngủ nhưng vẫn cố gượng tỉnh. Chúng đã quen với những buổi tối kể chuyện thế này, khi mẹ biến giờ đi ngủ thành bài học sống động về lịch sử dân tộc, nhưng tối nay, Hạnh cầm mảnh vải lên, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt thô ráp, và nói: "Các con ơi, đây không chỉ là mảnh vải cũ thôi đâu. Đây là mảnh hồn cốt của bà kỵ của các con, bà Lan, và của cả đất nước mình. Tám mươi năm trước, chính đôi bàn tay bà đã góp phần may nên chiếc áo kaki mộc mạc mà Bác Hồ mặc khi đọc Tuyên ngôn Độc lập tại Quảng trường Ba Đình."

    Cô dừng lại, để lời nói thấm vào không gian yên bình, nơi tiếng ti vi nền xa xa phát bản tin kỷ niệm, lẫn với mùi trà sen nóng hổi từ bếp do chồng cô pha. Bé trai khẽ hỏi, giọng non nớt: "Bà kỵ giúp may áo cho Bác Hồ thật hả mẹ? Sao chưa ai kể với con?" Bé gái chen vào, giọng ngái ngủ: "Mẹ, mảnh vải này cũ quá, sao bà giữ?"

    Hạnh mỉm cười, nụ cười mang chút buồn man mác, vì những câu chuyện ấy luôn khiến cô nghĩ về bà Lan, người phụ nữ gốc Hà Nội vững vàng mà cô chỉ biết qua lời kể của bà nội và những bức ảnh đen trắng phai màu trong album gia đình.

    "Bà kỵ không phải là anh hùng trong sách vở, con ạ. Bà là người phụ nữ bình thường, lớn lên trong một gia đình thương gia giàu có ở Hà Nội, nơi những cửa hiệu vải sầm uất dạy bà bài học đầu tiên về sự chia sẻ và kiên cường. Từ nhỏ, bà học may vá từ mẹ như một sở thích, và để hiểu nghề kinh doanh gia truyền, những đường kim mũi chỉ ban đầu không chỉ là kỹ năng, mà còn là đam mê, và là cách để góp chút sức cho cách mạng. Rồi bà kết hôn và trở thành trụ cột của một hiệu buôn lớn ở phố cổ, quản lý cửa hàng giữa thời chiến tranh hỗn loạn, lo toan cho ông kỵ Hải, và cả gia đình. Bà chẳng kể công, không đòi hỏi huy chương hay danh tiếng. Bà lặng lẽ hy sinh, một sự lựa chọn chung của thời loạn, đặt dân tộc lên trên hết, ngay cả khi mật thám rình rập ngoài cửa, giặc đói cắn xé từng miếng cơm của đồng bào, và nỗi lo cho việc kinh doanh khiến bà hay mất ngủ."

    Hạnh thở sâu, mắt cô mờ đi một chút khi hình dung khuôn mặt bà Lan, những nếp nhăn khắc khổ, in dấu những năm tháng chứng kiến dân chúng cơ cực, nhưng nụ cười luôn ấm áp, che giấu nỗi đau riêng tư. Hạnh nhớ lại lời kể của bà nội: "Chiếc áo ấy, cháu ạ, giản dị thôi, nhưng nó đã che chở cho Người đã giúp cả một dân tộc vươn đến tự do. Nó thấm mồ hôi, nước mắt, và cả máu của bao người." Không khí phòng khách tràn ngập cảm giác gần gũi, tiếng xe cộ xa xa ngoài phố thì thầm nhắc quá khứ. Hạnh tiếp tục, giọng cô giờ đây nối liền những khoảng cách vô hình: "Để hiểu vì sao mảnh vải này chứa cả hồn cốt đến thế, chúng ta phải trở về tám mươi năm trước, khi đất nước còn chìm trong bóng tối thực dân Pháp và Nhật, giặc đói hoành hành, nhưng không khí cách mạng đang sục sôi."

    Cô dừng lời, để sự im lặng lan tỏa, và trí tưởng tượng của cô giáo dạy Sử bắt đầu tràn về, kéo theo những hình ảnh mờ ảo từ quá khứ, nơi mùa thu mang theo nỗi lo và niềm vui chung của cả dân tộc.

    Gió heo may cuối tháng Tám năm 1945 luồn qua những con phố cổ Hà Nội, mang theo cái se lạnh giữa hỗn loạn chiến tranh. Bên cửa sổ ngôi nhà cổ kính ở phố Hàng Ngang, bóng bà Lan đứng im, tay nắm chặt mép khăn trải bàn đã sờn, mắt nhìn ra khoảng không tối om nơi mật thám Pháp có thể đang lảng vảng. Ngôi nhà cổ này, với những bức tường vững chãi, mái ngói cong và mùi gỗ cũ quen thuộc, đã là cơ sở bí mật cho Việt Minh, nơi bà quản lý hiệu buôn lớn để che mắt thế gian, lặng lẽ che giấu các đồng chí cách mạng giữa vòng vây kẻ thù. Bà khoảng ba mươi mốt tuổi, mái tóc búi gọn sau gáy, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu nỗi lo âu không tên, nhưng trong đó vẫn le lói sự bền bỉ được rèn luyện từ những năm tháng tuổi thơ, nơi gia đình thương gia dạy bà về sự chia sẻ dành cho người nghèo và lòng yêu nước.

    Hàng ngày, bà tất bật với công việc: Lo chuyện buôn bán, lo vun vén cho gia đình, lo bữa ăn cho ông Hải – chồng bà, người đàn ông luôn lạc quan giữa thực tế thời cuộc gian khó và hy vọng về ngày cách mạng giành thắng lợi. Trong hơi thở gấp, bà chợt thấu hiểu nỗi mong manh ấy thấm vào từng xấp vải hiếm hoi còn lại. Hiệu buôn giờ thành điểm phát gạo hàng tuần. Các cuộn vải thưa dần. Món hàng từng nuôi sống gia đình, giờ thành thứ tài sản chênh vênh, ngay khi tiếng súng Nhật im bặt, mùi thuốc súng Pháp đã thoảng trong gió.

    Ông Hải ngồi bên bàn gỗ cũ, giọng trầm thấp khi thảo luận với bà về việc hiến nhà: "Em ơi, mình đã giấu anh Nhân, góp vàng rồi. Giờ.. lãnh đạo cần chỗ viết Tuyên ngôn. Nhà mình an toàn nhất, phải không?"

    Một cái gật chậm rãi, nhưng lòng bà tràn ngập nỗi bất an sâu kín. Những đêm trước, bà đã thức trắng để giám sát người làm may vá, sửa chữa quần áo cho các đội "Tự vệ cứu quốc", "Tự vệ chiến đấu" làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh sau thắng lợi của cách mạng tháng Tám, và giờ đây, gió ngoài kia rì rầm nhắc nhở về trách nhiệm lớn lao hơn.

    Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, ba tiếng ngắn, hai tiếng dài, tín hiệu quen thuộc khiến tim bà đập thình thịch. Ông Hải ra hiệu, bà Lan mở cửa sau, và anh Nhân bước vào nhanh nhẹn, dáng vẻ cán bộ cách mạng với bộ quần áo giản dị bạc màu, theo sau là một người đàn ông gầy yếu, khuôn mặt hốc hác sau trận ốm rét rừng và hành trình dài từ chiến khu Việt Bắc. Đó là Bác Hồ, Người mà bà chỉ biết qua lời kể thì thầm của những người lính Việt Minh. Người mặc bộ quần áo nâu sờn, quần soóc cũ kỹ vá chằng đụp, đôi dép cao su đã mòn vẹt, và chiếc túi dệt bạc màu vắt chéo vai, in hằn vết bùn đất rừng núi.

    Bà Lan cúi đầu kính trọng, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh: "Mời Bác và anh vào, đường xa mệt mỏi, cháu sẽ kêu người làm lo cơm nước cho Bác." Bà nhanh chóng dẫn Người lên gác hai, căn phòng sạch sẽ với giường gỗ đơn sơ, chăn mỏng và ngọn đèn dầu leo lét. Anh Nhân thì thầm kể về hành trình bí mật, né tránh mật thám suốt đường, giọng anh lộ vẻ mệt mỏi nhưng kiên định. Anh kể Bác đã đi bộ hàng trăm cây số qua rừng núi, ốm nặng suýt không qua khỏi, nhưng vẫn giữ nụ cười lạc quan, nhấn mạnh phải sống để chứng kiến dân tộc đứng dậy. Giờ cần nghỉ ngơi, nhưng lễ Độc lập sắp tới, Bác phải có trang phục tốt hơn, không xa hoa, chỉ cần tươm tất thôi, để đứng trước hàng vạn đồng bào mà không bị giặc Pháp xuyên tạc.

    Bà Lan cảm nhận sự lo lắng dâng đầy khi nhìn hình ảnh Bác ngồi xuống, đôi tay gầy guộc đặt lên đầu gối. Bà nghĩ về tuổi thơ mình, những ngày học may như một sở thích, khi đường kim mũi chỉ là cách để thỏa mãn đam mê. Nhưng ký ức tuổi thơ ấy không chỉ là những buổi chiều êm đềm bên cuộn vải; nó còn bị ám ảnh bởi một buổi sáng kinh hoàng năm bà mới mười lăm tuổi, khi đang giúp cha giao hàng gần một mỏ than ở Quảng Ninh. Bà đứng lặng sau bụi cây. Bỗng, tiếng roi quất nổ vang trong không gian tĩnh lặng. Máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất ẩm. Chỉ lát sau, người phu với thân thể gầy guộc, đôi mắt cầu xin van nài, đã co quắp rồi gục hẳn xuống, tắt thở giữa đám bụi than đen kịt. Chủ nô cười khẩy, bước đi, bỏ lại sau lưng tiếng rên khóc ngắt quãng của đám phu còn lại. Từ hôm ấy, bà không thể quên tiếng roi quất, máu trên đất than. Ký ức ấy rũ bỏ lớp vỏ thiếu nữ, đúc bà thành người im lặng và cứng rắn, nhưng bà giấu kín, chỉ hành động qua những việc nhỏ như góp vải cho cách mạng, che giấu đồng chí. Vì bà biết rằng tự do không phải là món quà, mà là thứ phải giành giật bằng máu và nước mắt.

    Giờ đây, kỹ năng ấy có thể góp phần nhỏ bé vào lịch sử lớn lao. Bà đồng ý ngay, mắt lướt qua kho hàng nơi còn sót vài cuộn vải kaki của Anh, thứ hàng khan hiếm từ thời Nhật tịch thu, nhưng giờ nó dường như dành riêng cho khoảnh khắc này.

    "Cháu sẽ lo, anh và Bác cứ yên tâm!" Bà nói khẽ, giọng đầy quyết tâm, mang lời thề thầm lặng. Anh Nhân gật đầu, rồi quay sang gọi ông Hải vào để bàn chi tiết, trong khi bà Lan và người làm bắt đầu chuẩn bị bữa ăn để Bác lấy lại sức sau hành trình gian nan. Không khí căn nhà giờ đây nặng nề hơn, nhưng cũng đầy hy vọng.

    Trong ánh sáng lập lòe của căn phòng dưới ánh đèn dầu chập chờn, bà Lan ngồi đối diện ông Hải, tay bà vô thức nắm chặt mép áo. Không khí ngột ngạt, mùi khói đèn dầu lẫn với hương nhang, ông Hải, dáng vững chãi nhưng đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi sau những ngày dài chạy đôn chạy đáo từ khi cách mạng tháng Tám thành công. Ông siết tay bà, giọng trầm ấm: "Cố lên em. Bộ quần áo ấy.. nó nhỏ thôi. Nhưng tựa sợi chỉ khâu lại phẩm giá cả dân tộc mình."

    Anh Nhân chen vào cuộc nói chuyện, dáng nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh, giọng nhiệt huyết nhưng giữ mức thì thầm: "Áo kiểu Tôn Trung Sơn, bốn túi chắc chắn, cổ cao không cần cà vạt, giản dị, gần gũi với dân. Anh có bức ảnh Stalin mặc áo tương tự, oai vệ lắm, nhưng Bác dặn phải tươm tất thôi, không cầu kỳ." Anh hạ giọng: "Bác bảo: Đừng để dân thấy xa cách."

    Bà lắng nghe, mường tượng ra hình dáng bộ quần áo, rồi bà cất giọng chắc chắn: "Em sẽ mời ông Phong từ hiệu may Phú Thịnh ở phố Hàng Trống. Ông ấy khéo tay, từng may cho Toàn quyền Pháp nhưng trung thực với cách mạng, sẽ giữ bí mật như giữ mạng mình. Em sẽ hỗ trợ ông ấy hoàn thành bộ quần áo."

    Tối hôm ấy, bà Lan cho người làm đến mời ông Phong sang cửa hàng để "bàn chuyện". Sau tiếng gõ cửa kín đáo, dáng người cần mẫn khoảng bốn mươi tuổi, đôi bàn tay chai sạn quen thuộc với nghề, mắt ông ánh lên vẻ cẩn trọng khi bước vào nhà. Bà Lan đặt xấp vải kaki chất lượng tốt của Anh vào tay ông Phong, dặn dò ngay: "Nếu có người hỏi thì nói là may cho một cụ lý ở quê lên thăm Thủ đô, phải giữ kín chuyện này như vàng, không trả lời gì thêm." Ông Phong gật đầu, không tò mò, chỉ lặng lẽ nhận cuộn vải kaki đẹp nhất từ tay bà Lan, ngón tay ông vuốt thử độ dày mỏng như đánh giá một người bạn cũ. Từ hôm ấy, bà Lan giám sát chuyện may quần áo, kiểm tra kim chỉ, đường may. Mọi việc phải thật chu đáo, bà luôn tự nhủ.

    Trong căn phòng rộng rãi ở hiệu may, chỉ có bà Lan và tiếng máy may Singer của ông Phong rè rè vang vọng. Bà Lan ngồi bên bàn gỗ vừa đo vải vừa tính toán đường may. Ông Phong, dáng cần mẫn cúi gập người, khéo léo cắt cuộn vải kaki, thứ vải thô ráp nhưng bền bỉ, màu vàng chanh nhạt như bình minh sắp rạng, may kiểu bốn túi giản dị, những đường nét thẳng tắp không cầu kỳ, dưới sự giám sát lặng lẽ của bà Lan.

    Hai ngày sau, ánh nắng yếu ớt len qua khe cửa sổ, bà Lan đứng lặng lẽ với hai bộ quần áo kaki mới may trên tay, bà cầm áo nhẹ nhàng, nâng niu, lòng xúc động khó tả. Đêm qua, sau khi ông Phong hoàn tất những đường chỉ cuối cùng, bà đã không ngủ, kiểm tra lại từng đường chỉ, cắt tỉa chỉ thừa và là phẳng.

    Anh Nhân dẫn Bác vào phòng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kính trọng: "Bác ơi, quần áo xong rồi, mời Bác ướm thử xem có vừa không." Bà Lan đứng một bên, tim đập thình thịch khi nghĩ về khuôn mặt vẫn còn hốc hác của Bác sau những ngày dài di chuyển, sẽ phản ứng ra sao với hai bộ quần áo? Bác sẽ vừa ý chứ? Bà lễ phép trao lại hai bộ quần áo cho Bác rồi ra khỏi phòng. Qua lời anh Nhân kể lại sau, nụ cười giản dị của Bác hiện lên ấm áp, xua tan mệt mỏi, khi Người cầm áo, vuốt nhẹ bề mặt vải thô ráp, rồi mặc vào. Anh Nhân kể Bác xoay nhẹ người, nhìn xuống, và bày tỏ sự hài lòng với vẻ vừa vặn, giản dị, không cần cầu kỳ. Bác chọn một bộ để mặc vào ngày Lễ Độc Lập, kèm lời cảm ơn gửi đến cô Lan, thầy Phong, và các đồng chí. Bà Lan thở ra. Một luồng hơi ấm lan trong ngực thứ cảm giác hiếm hoi giữa những ngày căng thẳng.

    Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Quảng trường Ba Đình dâng trào thành biển người, nhân dân từ khắp nơi đổ về, chen chúc trong một ngày mùa thu đẹp trời, nắng vàng rực rỡ và mát mẻ. Bà Lan đứng lẫn trong đám đông, tay nắm chặt lấy ông Hải bên cạnh. Bà cũng như mọi người, hướng mắt lên lễ đài, mong ngóng Bác xuất hiện.

    Ông Hải thì thầm bên tai bà: "Nhìn kìa em, sau cả trăm năm bị Pháp, Nhật đô hộ, cuối cùng dân tộc mình cũng có ngày này." Bà gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ, mắt hướng về lễ đài, nơi cờ đỏ sao vàng bay phấp phới.

    Bất chợt, tiếng reo hò cuộn lên từng đợt, nhấn chìm khoảng sân khi Bác Hồ xuất hiện trên lễ đài, qua biển người, bà Lan nhìn thấy dáng Người gầy guộc nhưng vững vàng, mặc chiếc áo kaki màu vàng giản dị mà bà và ông Phong đã may. Bà Lan nhận ra ngay, nước mắt lưng tròng vì xúc động.

    Giọng Bác ấm áp vang vọng qua loa, rõ ràng từng chữ giữa biển người nín thở:

    "Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.. Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập, và sự thật đã thành một nước tự do, độc lập. Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng và của cải để giữ vững quyền tự do và độc lập ấy."

    Tiếng vỗ tay dội lên, biển người reo hò, nhưng bà Lan chỉ đứng im, tay nắm chặt ông Hải, nhớ lại những hy sinh thầm lặng. Xa xa, bà thoáng thấy ông Phong chen lẫn trong đám đông, ông giữ niềm vui trong vạt áo, nơi bà Lan đã gửi lời dặn, không khoe khoang, chỉ lặng lẽ vuốt ve đôi bàn tay khéo léo của mình giữa tiếng vỗ tay vang dội, một chút tự hào vụng về, như thể ông vừa may xong một bộ đồ bình thường cho khách quen, rồi len qua biển người quay về hiệu may, mang theo kỷ niệm sẽ kể cho con cháu sau này.

    Đám đông loãng dần. Tiếng reo hò vẫn đọng lại trong không trung, như hơi ấm còn sót lại sau cơn mưa, bà Lan cảm thấy một nỗi suy ngẫm len lỏi, phía trước đất nước non trẻ còn bao khó khăn. Bà Lan hít sâu, mắt nhìn về phía lễ đài giờ đã vắng, hy vọng ký ức này sẽ sống mãi, như mảnh vải thừa bà giữ lại, để truyền cho thế hệ sau.

    Quay trở về năm 2025, Hạnh ngồi thu mình trên ghế sofa, mảnh vải kaki cũ kỹ vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay cô, vàng úa và mỏng manh nhắc nhở về những hy sinh không tên. Đôi mắt cô long lanh dưới cặp kính cận giờ đây mờ đi vì xúc động, khi cô kết thúc câu chuyện về bà kỵ Lan. Trước mặt, hai đứa con nhỏ ngồi khoanh chân trên thảm, cậu bé mười tuổi nắm chặt tay em gái, mắt chúng không còn tròn xoe tò mò mà giờ đây ánh lên sự thấu hiểu non nớt, chạm vào phần lịch sử sống động.

    Hạnh mỉm cười, giọng cô trầm ấm nhưng hơi ngập ngừng, ôm ấp di sản gia đình trong lời kể: "Và thế là ngày ấy kết thúc, với tiếng vỗ tay vang dội ở Ba Đình, bà kỵ Lan của các con chỉ lặng lẽ trở về nhà, tiếp tục may vá cho bộ đội, hiến thêm vàng cho cách mạng, và sau này, qua cải cách ruộng đất và chiến tranh kéo dài, bà vẫn chịu đựng, dạy con cháu sống giản dị, yêu nước từ những việc nhỏ. Bà chẳng kể công. Mảnh vải thừa này, bà giữ khư khư như báu vật, để nhắc nhở rằng hy sinh mà không kể công mới là sức mạnh thực sự, không phải huy chương lấp lánh, mà là những đường kim mũi chỉ dệt nên tự do." Cô dừng lại, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt vải thô ráp, cảm nhận những đường may thủ công mà bà Lan gửi gắm tấm lòng.

    Cô nhìn con trai, rồi con gái, lòng suy ngẫm về hành trình của gia đình. "Bộ quần áo ấy!" Hạnh tiếp tục, giọng cô giờ đây thì thầm: "Không chỉ che chở Bác Hồ, mà còn lưu giữ ký ức dân tộc, những đóng góp nhỏ bé của bao người như bà Lan. Nhờ họ, và vô số người dân thường khác, mà Việt Nam hôm nay độc lập, phát triển, với cờ đỏ sao vàng bay khắp phố phường dịp tám mươi năm Quốc khánh, với Hà Nội rực rỡ ánh đèn và pháo hoa nở bung trời."

    Hạnh đặt mảnh vải vào hộp mica. Tay cô chạm tay con trai khi trao lại, một sự chuyển giao không lời: "Giữ lấy, con ạ. Đây không phải đồ chơi. Nó nối quá khứ với tương lai, để chúng ta nhớ rằng đoàn kết, nhân văn và hy sinh thầm lặng mới là nền tảng thực sự của dân tộc."

    Cậu bé nhận lấy, ngón tay nhỏ bé lướt trên hộp mica, mắt sáng lên: "Con sẽ giữ, mẹ ơi, và kể cho em nghe khi lớn, để mọi người biết bà kỵ tuyệt vời thế nào." Hạnh chỉ mỉm cười, nhìn con cầm hộp, để ký ức lặng lẽ thấm vào.

    - Hết-

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2025 lúc 10:19 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    443
    Rewrite cảm ơn bạn @MTrang1102 đã gợi ý về "Ngày Độc Lập" để mình viết truyện ngắn này! ^^
     
    Hoa Nguyệt PhụngMTrang1102 thích bài này.
  4. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    311
    Tác giả ơi, bạn cho hỏi sao bạn dùng cái dấu gạch ngang nhiều và hơi bất thường trong câu văn vậy?
     
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    443
    Mình yêu cầu Gemini tìm lỗi chính tả, lỗi dấu câu cho truyện ngắn, sau đó chép lại bản thảo cho mình, nó tự động thêm vào. Mình đã tìm và sửa chữa thủ công lại rồi.
     
  6. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    311
    Bởi tui biết mà =))
     
  7. Rewrite4future

    Bài viết:
    443
    Chỉ có vậy mới đảm bảo không sót lỗi chính tả và dấu câu thôi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    311
    May là tui có xem tên tác giả không thì chuyển bài vô khu H rồi *yoci 134*
     
    Hoa Nguyệt PhụngRewrite4future thích bài này.
  9. Rewrite4future

    Bài viết:
    443
    ^^ Ha ha, audio tui dùng công cụ hỗ trợ để tạo ra đó, bạn có ý kiến với audio không?
     
    Hoa Nguyệt PhụngTiên Phan thích bài này.
  10. Rewrite4future

    Bài viết:
    443
    À mà rảnh thì vào bình luận bài của tui 1 chút đi, thấy từ khi bạn bình luận thì bài viết đông vui hẳn.
     
    Hoa Nguyệt PhụngTiên Phan thích bài này.
  11. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    311
    Hem ý kiến, tui nhớ tên bạn là được rồi =))
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...