CHIA TAY ĐÂU PHẢI ĐÃ HẾT YÊU Tác giả: Bỉ Ngạn Khai Hoa Những dòng thơ đầu đời của tuổi mười sáu cứ ngô nghê nhưng chân thật đến đau lòng. Thà rằng đừng gặp gỡ, thà rằng chưa từng yêu. Bởi khi chia tay, đâu phải đã hết thương hết nhớ..
Ta quen rồi Ta quen rồi, chiều chiều leo lên gác Ngồi nghe nhạc, rồi ngắm cảnh hoàng hôn Để nỗi buồn cứ dâng lên man mác Nghe chơi vơi lan tỏa khắp tâm hồn Ta quen rồi, mỗi lần qua nơi ấy Là mỗi lần mắt ướt khóe mi cay Tim quặn thắt như có ai bóp nghẹt Nhớ khi xưa.. nỗi nhớ cứ đong đầy Ta quen rồi, trên phố xá đông người Luôn kiếm tìm một bóng hình nào đó Dẫu biết rằng lòng ta đâu ai tỏ Ta vẫn nuôi hy vọng ấy không thôi Sống cô đơn, ta đã sống quen rồi Tình yêu ấy, đã dịu đi, sâu lắng Ta vẫn yêu, nhưng yêu trong thầm lặng Ta tôn thờ quá khứ ấy vĩnh hằng Ta quen rồi, người có biết hay chăng Quen tất cả, mình ta hay, ta biết Ta quen rồi, từ khi mình tạm biệt Ôm đau thương nên ta đã quen rồi. * * *
Sân trường Sân trường vắng, giọt buồn rơi trong nắng Bước chân ai như hứng những giọt buồn Sân trường vắng, tiêu điều một màu trắng Hàng dừa cao cũng bạc phếch lặng thầm Sân trường này không phải của hai ta Vì anh chưa từng đặt chân lên nó Đối với anh, sân trường này xa lạ Nhưng với em nó đã hóa tâm hồn Tình yêu mình không in dấu sân trường Không giống như những người học trò khác Tình yêu mình là phút giây lầm lạc Chứ không phải là tuổi trẻ thơ ngây Dù anh chưa bao giờ đến nơi đây Nhưng sân trường vẫn quen anh lắm đấy Qua những lúc giận nhau em ngồi khóc Và em lại tâm sự dưới bóng cây Sân trường biết em nhớ anh từng ngày Những bước chân em âm thầm, trĩu nặng Cũng giống như ngay chính lúc này này Sân trường biết em buồn trong im lặng Tuổi học sinh cũng đã sắp qua rồi Chỉ còn lại sân trường ở đây thôi Mối tình ấy, sân trường còn có nhớ? Còn trong em.. sân trường ấy một thời..