Chỉ Yêu Không Đủ Tác giả: Alissa Nội dung: Trong một gian phòng tồi tàn chìm trong đêm tối. - Em lạnh lắm, anh ôm em được không? Em đói lắm, anh cho em thịt của anh đi. Anh còn thương em phải không? - Cô tha cho tôi đi, cô chết rồi đừng tìm tôi nữa. Tôi lạy cô, cô tha cho tôi đi. Tôi đảm bảo sẽ cúng đồ cho cô thật đầy đủ, không, thật nhiều. Cô tha cho tôi đi. Người đàn ông lếch người về phía sau. Cái bóng trắng bay lơ lửng trên trần nhà không ngừng áp sát. - Em không đi, anh từng nói sẽ bên em mãi mãi mà. Anh hứa rồi, sao giờ anh không nhớ chứ? Cái bóng trắng với mái tóc dài đen tuyền, cứ lửng lơ. Người đàn ông tái mặt, run lẩy bẩy. Mặt hắn cắt không còn một giọt máu. - Tôi.. tôi.. Lúc đó chỉ vì em còn sống. Nhưng hiện tại em với tôi là hai cõi riêng biệt, tôi không thể bên em nữa.. - Đủ rồi! Anh là kẻ xấu xa. Anh hại chết tôi, tôi mãi mãi cũng sẽ ám anh, sẽ không buông anh ra. Cô gái cười ha hả, thanh âm vang vọng làm tóc gáy dựng đứng, cô ta giơ tay ra, những ngón tay dài màu trắng xanh quấn lấy cổ của anh. Anh nghẹt thở, nước mắt rơi xuống chạm phải tay của cô rồi bốc thành ngọn lửa đỏ đốt cháy tay của cô. - A.. tại sao, tại sao chứ. Không thể nào, làm sao có thể như thế. Anh là kẻ phản bội nhưng tại sao lại như thế này? Lửa càng ngày càng cháy dữ dội, đem cô gái đốt phừng phực. Anh hốt hoảng, đau lòng. Anh đứng dậy, cầm vội bình nước sẵn có trên bàn tạt đến nhưng ngọn lửa của ma quỷ không thể tắt bằng thứ nước bình thường này. - Em không sao chứ? Tại sao không không dập lửa được, tại sao chứ, hu hu hu.. Hu hu hu.. Người đàn ông khóc dữ dội, ngọn lửa lại cháy điên cuồng. - Á, anh đừng khóc nữa, ngừng ngay.. á.. Lửa đỏ phừng phừng đốt đến tận nửa thân dưới của cô, hai chân đã biến mất. Cô gái hoảng sợ. - Tại sao chứ? Tại sao nước mắt của anh có thể đốt cháy tôi? Ngọn lửa này chỉ những người yêu nhau mới có thể tạo nên, anh làm gì yêu tôi chứ, chính anh đã chia tay tôi hại tôi phải buồn đến ngã bệnh mà chết, anh là kẻ ác. Người đàn ông nghe những lời cô nói mà đau lòng nhưng anh cố kìm nén nước mắt vì anh biết mình khóc cô chỉ có đau đớn hơn thôi. - Hạ An.. Anh yêu em. Cái bóng hung ác chỉ còn lại cái đầu lâu bị bao phủ bởi ngọn lửa đỏ, cái đầu khó hiểu không tin, hai hốc mắt tối ngòm nhìn anh khó tin. - Anh yêu tôi, làm sao có thể. Anh yêu tôi vì sao lại chia tay? Tôi yêu anh nhiều đến vậy, không ngại anh chỉ là một sinh viên nghèo, cải cha cải mẹ theo anh, đến cuối cùng tôi lại thành ra nông nổi này. Người đàn ông đau lòng, tiến lên ôm chiếc sọ đang cháy rực, ngọn lửa không làm anh đau, nó không có tác dụng với người bình thường. - Anh xin lỗi. Lửa vẫn cháy, cháy trên nỗi đau của cô. Hạ An ngơ ngác hỏi: - Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi tôi cần biết là tại sao anh lại chia tay với tôi? Anh nhắm mắt lại như để nhớ đến một ngày đầy mây không mưa, trong một quán cà phê. * * * Hai tháng trước. Một quán cà phê nằm sát con phố ồn ào và hối hả. Một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện một chàng trai. - Cậu cầm số tiền này rồi chia tay con gái của tôi đi, cậu không xứng với nó. Tôi đã định mối hôn sự tốt rồi, năm sau nó phải lấy tổng giám đốc công ty Thừa An, Hạ An cũng đồng ý rồi, nó nói chưa vội chia tay với cậu chỉ vì thấy thương hại cậu, chơi đùa thôi. Người phụ nữ giàu có buông lời cợt nhã. Chàng trai nghe như sét đánh bên tay. Anh không tin. - Con không tin cô ấy muốn xa con.. - Cậu không tin cũng được tôi cho cậu nghe con bé đã nói gì. Người phụ nữ lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm rồi cho nó chạy, bên trong phát ra tiếng của Hạ An. - Con gái con thích anh ta nhiều đến vậy sao? Đó chính là giọng của người phụ nữ này, sau lại có tiếng nhẹ nhàng của một cô gái, giọng nói này đã thấm vào tận xương máu của anh. - Không, con chỉ thương hại anh ta thôi. "Thương hại" hai từ ngắn gọn đâm vào tận tim anh, nó ăn mòn đi như con mối gậm nhấm khúc gỗ. Đau quá, anh không muốn tin nhưng lại không có cách nào khiến mình không tin. Trời đất xung quanh anh quay cuồng cuộng, cơn dông từ đâu kéo đến làm cho bầu trời đang sáng trở nên âm u hẳn. Mưa? Không có mưa, chỉ là mưa đang rơi trong lòng anh. Anh cười gượng. - Con đã biết, cảm ơn bác đã nhắc nhở. Nói rồi chàng trai bước đi dưới bầu trời chiều ảm đạm không mưa ấy. Kể từ ngày hôm ấy anh không gặp lại người con gái mình yêu nữa, anh sợ cô sẽ đứng trước mặt mình để nói "xin lỗi, em chỉ thương hại anh thôi". * * * Hiện tại Hạ An đã hóa thành tro, người đàn ông nước mắt lại rơi. Cuối cùng khi cô biến mất để lại cho câu nói cuối khiến anh ân hận vô cùng. - Em tin anh yêu em nhưng anh lại không tin tưởng em. Anh à, chỉ có tình yêu không đủ đâu. Đúng vậy, anh không tin tưởng cô sẽ vì một con người nghèo khổ này mà từ bỏ tất cả. Anh không tin tưởng cô sẽ không thay lòng đổi dạ sau khi thấy những thứ vật chất xa hoa kia mà không trốn chạy theo nó, anh không tin cô sẽ yêu anh thật lòng và sợ cô chỉ muốn chơi đùa anh thôi. Đến khi chỉ một đoạn ghi âm giả cũng là cái cớ để anh trốn chạy. Thật vậy chỉ có tình yêu không đủ, trong tình yêu quan trọng nhất là lòng tin ở đối phương. - Xin lỗi em, Hạ An. Hết