Chỉ là đang cô quạnh mà thôi - Dương Hạnh

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Song Hân, 29 Tháng tám 2021.

  1. Song Hân

    Bài viết:
    4
    Chỉ là đang cô quạnh mà thôi

    ***

    Một người nếu quá giàu tình cảm sẽ làm tổn thương người khác và tổn thương chính mình, quả là như thế.

    Trên thế gian này có một vài nơi bạn không thể đến, một vài người không thể dựa vào, một vài chuyện không thể hoàn thành, một vài tình cảm không thể có được, một vài khiếm khuyết không thể lấp đầy.

    Một số người bước vào cuộc sống của bạn rồi biến mất, một số người ở lại rất lâu, rồi biến mất.

    Khi cô gái ngước nhìn lên bầu trời, tuyệt nhiên không phải tìm kiếm thứ gì, chỉ là đang cô quạnh mà thôi.

    * * *

    Trưởng thành rồi mỗi người đều có những mối bận tâm riêng, có đam mê riêng của bản thân, không một ai có thể theo sát bên chân cậu mãi được. Thời gian quả thật rất tàn nhẫn, nó đem các mối quan hệ của chúng ta đi xa, để rồi xung quanh chỉ còn được vài người. Nhưng đừng vội buồn cậu nhé, bạn bè không cần nhiều chỉ cần chất lượng, chúng ta có quá nhiều thứ phải bận tâm. Vì thế đừng mãi nhìn vào sự cô đơn mà "héo mòn" từng ngày cậu nhé.

    Đứng giữa đám đông bất lực nhìn dòng người qua lại mới cảm nhận được nhiều xúc cảm giữa thành phố chật chội đông người này. Thế giới dù lớn đến thế nào cũng không thoát khỏi sự bủa vây của cô đơn, là cảm giác mệt mỏi cũng có mà không thoải mái cũng có. Nhiều hôm bị "cô đơn" lấp đầy hết cả niềm vui của một ngày với một cái đầu trống rỗng.

    Khi bầu trời khoác lên màu áo đen của màn đêm thì cũng lúc cái cảm xúc cô đơn xuất hiện trong chúng ta ngày càng mãnh liệt hơn. Một ngày cậu tất bật làm việc từ sáng đến tối muộn một mình. Bao nhiêu đau thương, khổ sở cũng là một mình gánh chịu. Cô đơn lắm nhưng vì không muốn gieo rắc cảm xúc tiêu cực đến mọi người nên cậu lại cất giữ nó trong lòng. Còn gì đau lòng hơn không nhỉ?

    [​IMG]

    Thế giới của người trưởng thành đâu chỉ có tồn tại niềm vui mà sâu thẩm trong lòng mỗi người đều tồn tại một góc dành cho bóng tối, chẳng qua là nỗi đau ấy không đủ lớn để bộc phát ra bên ngoài. Làm người trưởng thành nghe sao vất vả quá, chắc đã không ít lần vì cô đơn mà cậu muốn từ bỏ rồi đúng không. Nhưng lại nhận ra đâu phải nói bỏ là có thể bỏ được ngay, vì "cô đơn" không tự nhiên lại xuất hiện ở những năm tháng của tuổi trưởng thành đúng không? Cô đơn đến để giúp cậu độc lập và mạnh mẽ hơn đấy!

    Ở tuổi trưởng thành khi đối diện với cô đơn, một số người lựa chọn sống cùng với nó, số còn lại thì chỉ suy nghĩ rằng phải trốn nó thật kĩ. Nhưng trốn được một ngày chứ làm sao trốn được cả đời? Chi bằng hiện tại lấy hết dũng khí đối mặt với nó không phải tốt hơn sao? Cậu đừng nghĩ rằng chỉ có một mình cậu đau khổ, hãy nhìn xung quanh có rất nhiều người cũng đang học cách làm người trưởng thành. Chúng ta đều giống nhau cả thôi, cho nên đừng buồn nhé. Cố lên!

    Mãi cho đến sau này tôi mới hiểu được giá trị của cô đơn, thật ra cô đơn không hề đáng sợ, nó dạy bạn cách trưởng thành. Trải qua muôn vạn xúc cảm mà đến ngôn từ cũng bất lực thì dù sao cô đơn cũng vẫn ổn. Đôi khi cô đơn không phải là sự lựa chọn càng không phải là cảm xúc ổn định. Có lúc đứng giữa hàng vạn con người nhưng cô đơn vẫn đeo bám chúng ta.

    Tại sao vậy? Đơn giản vì chưa hẳn là đứng giữa chốn đông người sẽ có niềm vui. Cảm giác lạc lõng thường làm con người ta cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức không biết nên định nghĩa như thế nào về "lạc lõng". Ai rồi cũng phải thích ứng với những biến đổi trong các giai đoạn tình cảm khác nhau vì không ai có thể mãi mãi theo chúng ta đến hết cuộc đời. Có những người chỉ xuất hiện giữa đoạn thanh xuân ngắn ngủi nhưng lại làm ta day dứt mãi. Thì ra cái con người ta tiếc không phải là ai đó mà chỉ là bắt gặp khoảnh khắc động lòng người đó họ lại rơi vào tình trạng muốn níu giữ thanh xuân, muốn giữ người đó bên mình.

    Nhưng phải làm sao đây? Khi cuộc sống đã được định sẵn với những mâu thuẫn nối tiếp mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí, cùng là một chuyện đó nhưng mỗi người lại suy nghĩ không giống nhau. Cảm xúc không thể trộn lẫn và chúng ta không thể níu giữ bất cứ ai nếu họ đã rời đi. Chỉ cần phân biệt giữa có thể thay đổi và phải chấp nhận thì bạn sẽ hiểu được ý nghĩa phía sau những câu chuyện, những con người. Cô đơn đi hết quãng đường dài nó không hề đáng thương đâu chỉ cần ổn thì một mình vẫn không sao. Những thứ ngoài tầm với nên buông bỏ vẫn hơn. Phải kiên cường cho dù cuộc sống có đối xử tệ bạc như thế nào với chúng ta. Cố lên nhé!

    Trước kia khi cảm thấy cô đơn không có ai bên cạnh, tôi lại tìm kiếm đến những người bạn của mình. Nhưng dần dần câu chuyện đau khổ của tôi trở nên nhạt nhẽo, ai cũng có công việc riêng của mình họ không muốn nghe tôi tâm sự nữa. Sau đó tôi chọn cách im lặng, tự ôm lấy sự cô đơn. Thế đấy, nghe buồn không? Buồn nhỉ, nhưng đó đã là quy luật rồi. Khi cậu bước chân vào thế giới của người trưởng thành thì cậu không có tư cách đòi hỏi cuộc sống phải "dễ dàng" với cậu nữa.

    Trên đời này làm gì có ai yêu thích sự cô đơn, chẳng qua là họ không muốn thất vọng nên mới lựa chọn cô đơn mà thôi. Nhưng phải làm sao đây, khi chúng ta lỡ va phải "tuổi trưởng thành" rồi. Ngày trước cứ nghĩ rằng lớn lên sẽ thích lắm, muốn làm gì cũng được, không ai quản, đúng là như vậy nhưng đó là cái giá phải trả cho sự cô đơn. Trưởng thành rồi mỗi người đều có những mối bận tâm riêng, có đam mê riêng của bản thân, không một ai có thể theo sát bên chân cậu mãi được. Thời gian quả thật rất tàn nhẫn, nó đem các mối quan hệ của chúng ta đi xa, để rồi xung quanh chỉ còn được vài người. Nhưng đừng vội buồn cậu nhé, bạn bè không cần nhiều chỉ cần chất lượng, chúng ta có quá nhiều thứ phải bận tâm. Vì thế đừng mãi nhìn vào sự cô đơn mà "héo mòn" từng ngày cậu nhé.

    Trưởng thành như một bức tranh có chất liệu là màu của "cô đơn". Khóc một mình, buồn một mình, đau đớn một mình.. tất cả cậu đều làm một mình. Kể cả khi niềm tin như muốn sụp đổ thì cũng không có ai giúp cậu, chỉ có bản thân cậu tự tìm kiếm cho mình niềm vui, tự tìm động lực để bản thân bước tiếp về phía trước.

    Vì sao càng trưởng thành lại càng cô đơn? Bởi vì cuộc sống ngày một khắc nghiệt hơn. Nếu cứ mang trong mình tâm lý sợ hãi, không dám ngẩng cao đầu đối diện với cô đơn thì bạn sẽ nhận lại một cuộc sống chỉ toàn là nỗi buồn mà thôi. Cho nên cậu hãy vui lên nào, cô đơn không đáng sợ mà điều đáng sợ là bạn không thể vượt qua được nó.

    Tác giả Dương Hạnh
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...