Chênh vênh tuổi 20

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi riley, 29 Tháng bảy 2021.

  1. riley

    Bài viết:
    2
    Chênh vênh tuổi 20

    20 tuổi – độ tuổi mà con người ta không còn sự thơ ngây của tuổi mới lớn, cũng chưa đủ chín chắn để được gọi là trưởng thành.

    20 tuổi - cái tuổi mà người ta còn "ương ương dở dở", có những lúc có thể chỉ vì một câu nói của ai đó mà suy nghĩ vẩn vơ, tự cười một mình rồi lại mếu máo khóc như một đứa trẻ. Nhưng rồi lại có những lúc trầm tư đến lạ thường, bình thản đến kinh ngạc, dường như là một người đã từng trải bao sự đời, một cụ non ở tuổi đôi mươi.

    Tuổi 20, cái tuổi mà người ta coi là đẹp nhất, cái tuổi mà người ta cho rằng là độ tuổi thích hợp nhất để thực hiện hoài bão cuộc đời, hoặc ít nhất là vạch ra và chuẩn bị cho mình một giỏ hành trang trên con đường khẳng định bản thân.

    Sẽ thật tuyệt khi ở tuổi 20, bạn đã xác định được hướng đi cho mình. Bạn biết mình cần làm gì, chuẩn bị gì và bắt đầu từ đâu. Nếu bạn xác định được mục tiêu rõ ràng cho bản thân thì bạn thực sự may mắn hơn rất nhiều người. Bởi, có rất nhiều người không biết mình thích gì, muốn gì và phải làm gì. Không mục đích, không định hướng, họ thực sự cảm thấy chênh vênh giữa cuộc đời, chênh vênh ngay ở độ tuổi đẹp nhất – chênh vênh tuổi 20.

    Những ngày tháng tuổi 20 của bạn nở hoa hay bế tắc? Ổn định hay chênh vênh?

    Còn tôi, một cô gái 20 tuổi, đang thực sự cảm thấy chênh vênh giữa cuộc đời.

    Có ai từng cảm thấy cuộc đời mình đang trôi qua rất nhạt nhẽo và vô vị hay không? Đó chính là cảm giác của tôi ở thời điểm hiện tại, cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô cùng lãng phí.

    Tôi – một cô gái không có gì nổi trội, nhan sắc tầm trung, học vấn bình thường và cũng không có một sở thích gì đặc biệt. Không phải mọt phim, không đu idol như bao bạn gái khác; không ham mê thể thao hay say mê nhạc cụ như những bạn cùng trang lứa. Cũng không yêu đương và phát "cơm tró" mỗi ngày như những đứa bạn tôi vẫn làm. Tôi dường như nói không với mọi thứ, thu mình lại và trơ mắt nhìn từng ngày nhàn nhạt trôi qua trong bất lực. Bởi vì tôi không có ước mơ, không có nhan sắc, không có trí thông minh vượt trội. Vẫn là một chữ "không" che mờ mọi thứ.

    Đại học là nơi mà các bạn sinh viên thể hiện sự nhiệt tình của bản thân, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, năng nổ tham gia các câu lạc bộ, các hoạt động trường lớp. Còn với tôi, câu trả lời vẫn là "không". Những ngày tháng đại học của tôi cho đến thời điểm hiện tại, vẫn trôi qua hết sức lặng lẽ. Không tham gia các câu lạc bộ, các hoạt động, phong trào; những ngày tháng sinh viên của tôi chỉ là những ngày tháng từ trọ đến trường, hoặc đi dạo dạo quanh thành phố. Có phải bạn thấy nó rất nhạt và nhám chán? Chính xác là vậy, đó cũng là những điều tôi thấy.

    Lắm lúc vào đại học cũng như học đại, học hành không tốt, chán nản, muốn bỏ cuộc nhưng rồi lại nhìn về phía ấy, nơi có gia đình, lại cắn răng tiếp tục cố gắng. Lắm lúc tôi tự hỏi, không biết điều này có ý nghĩa gì hay không?

    Tôi cũng không phải là một con người thích hợp với chuyện yêu đương, theo tôi nghĩ thì mình thích hợp với việc đi "khẩu nghiệp" hơn. Trong khi bạn bè đứa nào đứa nấy đi phân phát "cơm tró" mỗi ngày thì cái đứa tộ nghiệp hứng trọn cái rổ cơm kia là ai? Chẳng thể là ai khác ngoài tôi, một đũy FA bất hạnh. Mặc dù luôn miệng than ế này kia, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ bước vào một mối quan hệ nào đó. Tôi không thích kiểu yêu đương nửa vời, nay hợp mai tan, yêu cho vui, yêu cho có người yêu này nọ bởi vì tôi là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Cho nên, "chừng nào mà hạnh phúc tới, tôi sẽ đợi".

    Và điều khiến tôi chênh vênh nhất lúc này, chính là tôi.. không có ước mơ. Đúng vậy, không ước mơ, không mục tiêu, không hoài bão. Tôi thực sự không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu, giống như một chiếc lá, phụ thuộc vào dòng chảy của nước mà sẽ không biết đâu là bến đỗ của mình, phó mặc số phận, mặc kệ dòng chảy cuộc đời. Nhiều lúc muốn thay đổi, nhưng rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, nên mọi thữ vẫn nằm yên ở vạch xuất phát.

    20 tuổi và một nghìn lẻ một câu hỏi được đặt ra nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm được lời giải đáp cho bản thân mình.

    Ở cái tuổi 20, một cô gái nhìn lại cuộc đời mình, cười nhẹ, thở dài.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...