Tập thơ: Chấp niệm Tác giả: Phan Việt Ân Những lời chân thành bao giờ cũng khó nói Những tình cảm đậm sâu bao giờ cũng khó diễn đạt để đối phương nhận ra.. Dù là mối tình đầu hay cuộc tình cuối, là tình cảm gia đình, lứa đôi, hay đơn giản trong bất kì hoàn cảnh nào, yêu thương ấy luôn luôn là những phút giây vĩnh cửu trong tình yêu.. Và đôi khi, chẳng có gì là sai hay đúng..
Lời của Mị Châu Thiếp không có tội chàng ơi Bởi vì nhẹ dạ nghe lời chồng thôi Xuất giá thời phải tòng phu Ngu ngơ nhẹ dạ - biển khơi sóng vùi Là công chúa phụ vua cha Là tội đồ phụ nước nhà giang san Đành nguyền một dạ sắt son Nếu bị lừa dối thân làm ngọc trai Phản nghịch thì hạt bụi thôi Lông ngỗng rắc trắng.. máu đào trôi xa..
Lời ru năm ấy "Sao em nỡ vội lấy chồng?" Mười sáu tuổi đầu đã vội sang sông Đồng lúa chưa kịp trổ bông Chị Hằng chú Cuội trông trăng rầu rầu Rằm tháng tám đã đến đâu? Trung thu em chắc mình trong mặn nồng? Duyên hồng liệu có hồng không Khi hai tay trắng đời không có gì? Bây giờ em nỡ vội đi Rời cô rời bạn tới nơi xa vời Năn nỉ em nghĩ lại đi Mà em không đổi thì thôi cũng đành..
Ám ảnh.. Mẹ có tội với các con Đớn đau! Ám ảnh! Lòng còn mang theo.. Giầu nghèo nghĩa lý gì đâu Có con- hạnh phúc người cầu khó khăn Thật sự mẹ rất lăn tăn Về duyên phận mẹ con ta đã gần Mẹ không hề muốn biện minh Tình yêu mẹ với các con ít- nhiều.. Chỉ mong sao một sớm chiều Các con sẽ được siêu sinh vẹn toàn! (Viết cho những sinh linh tội nghiệp chưa đến được với thế giới này)
Nỗi niềm không thể nói Nếu một ngày em có phát điên Chẳng phải vì cơm áo gạo tiền hay chiếu chăn nhà cửa Chẳng phải vì thiếu nợ Liệu anh có còn thương? Nếu một ngày em lỡ phát điên Vì những chuyện tầm thường mình không nên nặng nợ Liệu anh có làm ngơ.. Coi em là món nợ? Liệu anh có vô tình Như ao bèo nước lã.. Lòng em cứ đa mang Cứ lang thang trong tiềm thức những đêm dài trăn trở.. Không ngủ được Không ở được trong mơ Chỉ mong anh nhớ chăm con Đừng để chúng ngác ngơ bơ vơ như em đã.. Khi cuộc sống bên mình nặng hằn bao trắc trở Chỉ mong an lành Chỉ mong bình yên..
Sầu dài Tôi muốn kể người nghe Câu chuyện ngày hôm ấy Nhưng suy đi nghĩ lại Im lặng thì vẫn hơn Để nước mắt rơi tuôn Buồn! Muôn đời vẫn thế! Tôi muốn khóc thật lâu Cho nỗi sầu nhân thế Nhưng than ôi! Không thể.. Nên lòng nặng nề hơn! - The Third -
Mẹ ơi! Con gái mẹ lấy chồng xa Tết không về nhà mẹ có buồn không? Nhìn sang hàng xóm đông vui Lòng con ngậm ngùi chắc mẹ đang mong Lòng mẹ thấp thỏm chờ trông Ngóng con, con có về cùng mùa xuân? Tại con chẳng lấy chồng gần Cho nên chẳng có canh cần bát riêu Ngày xưa mẹ đã khổ nhiều Bây giờ xế chiều con lại xa xôi Mẹ chẳng trách lỗi con đâu Nhưng con vẫn thấy âu sầu mẹ ơi! (Chiều cuối năm 2019. Nhớ mẹ. Mà không về được)
Vết xước vào tim Lại một vết Xước thật sâu Cái niềm đau ấy còn lâu mới lành Hỏi sao lòng thấy lạnh tanh Sầu xưa.. lệ mới sao đành.. đa mang..
Buồn ơi chào mi! Bỗng một ngày ta nghe tiếng lòng buồn tênh nhạt nhẽo Nhắm mắt nén lại tiếng thở dài hồn vẫn thấy chênh chao Có lẽ nào khi đa mang yêu thương là lạc lối Tự Trách mình thôi Bởi ngọt ngào không đủ níu bước chân Người cứ tìm vui quên tổ ấm đang cần Cả khung trời vang tiếng cười con trẻ.. Muốn vùi thật sâu một giấc ngủ thật dài.. Để tiếng lòng lạc loài lắng dịu tiếng tim đau!
Hạnh phúc Ký ức là kỷ niệm Dòng mực tím phôi phai Lòng ai mãi bâng khuâng Một thời xưa trẻ dại.. Thanh xuân bóng hình ai Lệ nhòa mi khắc khoải Quá khứ đã trôi qua Tà áo dài đã lướt Thanh xuân ngày đã ướt Nhạt nhòa những chiều mưa.. Nghe kể chuyện ngày xưa Nghe hồn mình trẻ dại.. Tương lai còn xa ngái Sao cứ mãi ưu tư Hạnh phúc hiện tại đó Sao mải tìm nơi đâu?