Chào cô, tôi là Tác giả: Sala huỳnh Thể loại: Truyện ngắn Tổng :3 chương Ảnh bìa: Link góp ý thảo luận: Giới thiệu truyện (Văn án)
Chương 1: Bấm để xem A Lệ là một cô gái rất ít bạn bè và dường như cô tự thu mình lại ít giao tiếp với mọi người, càng ngày cô càng mang nhiều tâm sự nhưng không có ai hiểu A Lệ nên cô chỉ biết tâm sự với chính mình. Bởi vì gia đình cô không được hạnh phúc, bố thì ngoại tình rất nhiều lần, mẹ cô không chịu được đã bỏ đi mang theo đứa em trai của cô và để lại cô cho người bố nuôi. Bố A Lệ đã cưới một người khác về, người đó luôn tìm cách để đuổi A Lệ ra khỏi nhà. Bố cô cũng không ưa gì cô luôn cho rằng nuôi cô rất tốn cơm chỉ quan tâm đến đứa em trai mà người mẹ kế kia sinh cho bố cô. A Lệ vô cùng buồn bã chỉ mong có một ai đó quan tâm và tâm sự. Một hôm trên đường đi học về, cô đã vô tình đụng trúng một bà cụ. Cô vội vàng hỏi han tình hình và đề nghị đưa bà cụ đi khám: - Để cháu chở bà đến trạm y tế ạ Bà cụ nhìn cô gái với vẻ mặt mãn nguyện: - Bà đang có việc gấp lắm, cháu chở bà về nhà bà được không, bà không sao cả. A Lệ ngưỡng ngự một chút nhưng sau đó đồng ý đưa bà cụ về. Quãng đường tới nhà bà cụ rất vắng vẻ, dường như không có một ngôi nhà nào xung quanh con đường đó. A Lệ có chút sợ sệt, hỏi bà cụ: - Nhà bà sắp đến chưa ạ, nơi này lạ quá cháu chưa từng biết đến nơi này. Bà cụ cười bảo: - Sắp đến rồi cháu cứ đi thẳng thêm một đoạn nữa, bây cũng sớm. A Lệ không nói gì thêm mà cứ đi theo lời của bà cụ. Đến đoạn một cái cây to cô nhìn thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi đứng ở đó kính cẩn chào về phía cô, dường như là chào bà cụ đó. A Lệ cảm giác như mình sắp gặp nguy hiểm đang định nói với bà cụ cái gì đó nhưng cô lại thôi. Tầm 10 phút sau cũng đã đến, trước mắt cô là một ngôi biệt thự rất to nhưng bao trùm một vẻ u ám đến đáng sợ. - Đến rồi nhà bà đây, cháu muốn vào trong uống chút nước không (Bà cụ cười và nói) Bỗng có một cô giúp việc chạy ra: - Thưa bà về rồi ạ, bà đã tìm được cô gái thích hợp rồi sao. Bà cụ cười và đáp: - Cô gái nào chứ, cô bé này tốt bụng đưa tôi về nhà chứ không có truyện gì ở đây cả, cháu cứ yên tâm vào nhà bà ngồi chơi một lát rồi về. Nhà bà có cái này hay lắm đảm bảo cháu sẽ thích A Lệ từ chối và xin phép về ngay sợ bố la và cũng không muốn ở thêm chút nào ngôi nhà u ám này nữa. Nhưng bà cụ cứ giữ cô lại và bảo cô giúp việc vào chuẩn bị ít đồ ăn. A Lệ nhìn đồng hồ thì đã gần 6 giờ rồi, nói: - Trời cũng sắp tối rồi với lại bây giờ là mùa đông đi đường lạnh lắm ạ, cháu xin phép về bà ạ, chào bạ ạ. Bà cụ nhét một viên đá màu đỏ vào cặp sách của A Lệ nhân lúc cô không để ý và cũng để cô đi về. Buổi tối hôm đó A lệ về trên con đường đó vô cùng sợ hãi trước bóng tối bao trùm không một bóng người đó, nhưng càng đáng sợ hơn khi cô đi đến chỗ cây ban nãy, người đàn ông vẫn cúi mặt chào cô, khiến cô phóng thật nhanh về nhà như gặp phải ma vậy. Tối hôm đó, cô về đến nhà và một chuyện kì lạ đã xảy ra. (còn tiếp)