Chanh đá vị chua Tác giả: nguoi yeu sach Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Yêu thầm, HE, Từ thanh xuân vườn trường đến khi trưởng thành. Link thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Nguoi Yeu Sach Bìa: Nhà Nàng Mơ - Lyn. Văn án
Chương 1: Mở đầu. Bấm để xem Nếu có ai hỏi rằng một sự tình cờ cũng có thể viết lên một câu chuyện dài thì chắc chắn sẽ có người trả lời là có. Và đó chính là trường hợp của Việt Anh - một cậu học sinh lớp 11C của Trường Trung học phổ thông Trần Phú. Trước kia cậu chỉ là một học sinh bình thường, nhà cũng khá giả. Nhưng giờ đây cậu nổi tiếng toàn trường với một biệt danh khá hay ho mà mọi người đặt cho cậu: "Vanh chanh đá." Nguyên do là tình cờ một hôm mùa hè năm lớp 10, do không chịu nổi được cái nóng chết người của miền Bắc mà cậu đã "phát minh" thứ thức uống "độc quyền" mang tên: "Chanh đá vị muối". Nhờ phát minh mang tính lịch sử ấy mà Việt Anh đã kiếm được một khoảng tiền rất lớn, đến mức mà cậu có luôn cái biệt danh trên và đến bây giờ cậu vẫn kinh doanh đứa con yêu của mình dù mùa hè đã qua được ba tháng rồi. - Cậu hôm nay có bán thứ nước "thần thánh" không? - Tất nhiên là có rồi. Chiều 4h đến nhận hàng nhá. - Ê cho tớ một cốc. - Tớ nữa. * * * Vẫn là những đơn hàng hằng ngày cậu nhận được từ đám bạn học. Cậu nghĩ đơn giản thứ nước này chắc sẽ chỉ giúp mình kiếm thêm chút tiền thôi. Ngờ đâu nó lại là chìa khóa mở ra một sự thay đổi lớn trong tương lai mà chính cậu bị cuốn vào nó với những thứ xúc cảm lẫn lộn. - Ê nhìn cái tên kia đi, hình như hắn vừa được giải học sinh giỏi Toán cấp tỉnh ấy - Thùy Linh nói. - Dồi ôi tưởng ai chứ cái tên Minh Phú đấy thì còn ai xa lạ gì nữa. Cái máy học ấy thì biết gì đến dăm ba những thú vui của học sinh bọn mình đâu - Tấn Thành chen vào. - Thế mà cái tên "mọt sách" ấy được khối em lớp dưới theo đuổi đấy. Tao nhớ lúc tuần trước tuần trước trực nhật, tao tìm được đống thư tình dưới ngăn bàn nó. Toàn là: Em thích anh lắm; anh có rảnh không chiều bọn mình ra thư viện nhé.. Một nùi đọc sến cả người, nhưng thằng đấy chả thèm để ý đến luôn. Mấy lá thư vẫn còn nguyên si keo dán chưa bóc luôn - Hương Ly bĩu môi. Đó là những người trong hội "Anh em xã đoàn" nhận xét về Minh Phú. Cậu cũng là thành viên trong hội đó, khi nghe những lời nhận xét về anh cũng tò mò quay xuống nhìn. Quả thật trên bàn toàn là sách là sách, nào là Đột phá Toán 9+, Xác suất thống kê, Chinh phục Toán nâng cao.. Nghe cái tên thôi ai cũng biết phải đam mê với Toán như nào mới rước cái bằng học sinh giỏi cấp tỉnh chứ. Còn đối với Việt Anh, cậu rất ghét Toán, luôn coi nó là cơn ác mộng từ lúc cấp hai đến giờ. Nhưng nói thật cậu rất nể phục tên ham học này, được lắm người theo đuổi mà vẫn tỉnh bơ chỉ quan tâm học hành. "Trong khi bản thân mình thì chẳng có ai.." Cậu thở dài. Tùng.. Tùng.. Tùng.. Tiếng trống trường báo hiệu tiết cuối cùng trong ngày cũng tan. Ai cũng uể oải xách cặp về nhà thật nhanh để còn ăn chứ 5 tiết một ngày thì đến Thượng Đế cũng phải biết đói. Việt Anh cũng như mọi người, khoác chiếc cặp lên vai rồi đưa cho Kế Tuyên chiếc chìa khóa xe đạp điện. Cậu và Tuyên là đôi bạn thân từ lớp 8, vì nhà gần hai người thay phiên nhau chở đi học. Khi Tuyên rời đi trước ra lán xe, Minh Phú chợt xuất hiện sau lưng chạm vào vai khiến cậu giật mình: - Việt Anh ơi, tớ.. tớ muốn mua một cốc chanh đá được không? - À.. ừ được - Cậu đáp lại với vẻ bối rối. Thật không thể tin được đây là lần đầu tiên Minh Phú mở lời nói chuyện với cậu từ khi nhập học vào năm lớp 10. Nhưng cậu không quan tâm đến vì tiền về tiền về. Về phần Minh Phú, sau khi nghe được lời đồng ý thì mặt tươi tỉnh ra và đi thật nhanh ra ngoài hòa cùng dòng người dắt xe ra cổng. Cậu cũng ra về với bao nhiêu những suy nghĩ trong đầu. Tính ra chưa bao giờ thấy cậu thấy "cỗ máy học" cười, bình thường chỉ toàn lạnh lùng, chấp cả thế giới. Nhưng dòng suy nghĩ cũng nhanh dập tắt khi về đến nhà, cậu bắt tay vào làm những ly chanh đá để kịp thời hạn. Không ngờ rằng hôm nay cậu nhận được nhiều đơn thế, đến mức nhà hết sạch chanh. Vội vàng cậu chạy một mạch ra chợ để mua chanh. Đến nơi cậu bất ngờ khi thấy Minh Phú cũng ở đây, trùng hợp là cũng mua chanh. "Chắc cậu ấy mua cho gia đình cần thôi mà." Cậu nghĩ. Khi thấy anh rời khỏi sạp bán, cậu rón rén đi đến. Nhưng bất ngờ cho cậu là chanh đã bán hết sạch rồi. Cô bán hàng bảo nãy có cậu học sinh đã mua hết sạch số chanh trong sạp. Điều đó khiến cậu vô cùng hoang mang. Hoang mang vì không hiểu tên đó mua chanh nhiều làm gì, quan trọng hơn là lấy đâu ra chanh để làm đây. Chỗ khu dân cư nơi cậu sống chỉ có sạp này có bán chanh, còn nếu muốn mua cậu phải đi xe hơn 4 cây số ra siêu thị mua. Nếu như có xe ở đây thì cậu vẫn kịp làm, tiếc thay xe bị hỏng và được Kế Tuyên mang đi sửa mai mới đi được. Bất giác cậu nghĩ đến Minh Phú. Tự nhiên trong tâm trí cậu nảy ra một câu hỏi: "Hay là mình đến nhà cậu ấy xin mấy quả vậy?"
Chương 2: Xui xẻo. Bấm để xem Không nghĩ ngợi gì vì lời hẹn với thời gian không còn nhiều cậu chạy một mạch đến nhà anh. Minh Phú không chỉ học giỏi mà còn là một thiếu gia nhà giàu. Bố là một giám đốc một công ty bất động sản, mẹ là hiệu trưởng một trường cấp hai tư thục trong trung tâm thành phố. Nghe nói mẹ anh là một người rất nghiêm khắc, có lẽ đó mà Phú dù sinh ra ở vạch đích nhưng phải học hành rất khắc nghiệt. Tự nhiên trong thâm tâm Việt Anh cảm thấy thương cảm cho người bạn "quái vật máy móc" này. Đi bộ mãi mới đến trước cổng nhà anh, cậu bối rối không biết có nên bấm chuông gọi hay không. Đang lúc loay hoay thì một giọng nói phát ra phía sau làm cậu giật mình: - Cháu đến đây tìm ai sao? Lời nói ấy không ai khác là cô Ngọc Vĩnh- mẹ của anh. Dáng người cao, ánh mắt nghiêm nghị của một nhà giáo làm cậu toát cả mồ hôi. Cậu lắp bắp nói: - Dạ.. dạ cháu đến tìm bạn Minh Phú ạ.. - Phú ấy hả, nó đi học thêm hóa rồi cháu. Có việc gì sao? - Dạ.. dạ thôi ạ để mai lên lớp cháu gặp bạn ấy nói vậy. Cháu cảm ơn cô ạ.. Cháu chào cô. Rất nhanh cậu vội cắm mặt chạy đi. Chạy đến một đoạn đường xa rồi cậu mới trấn an bản thân lại. Quả là danh bất hư truyền nhà ấy ai cũng đáng sợ thật. Việt Anh thở dài trở về nhà. Nhà cậu nằm gọn ghẽ cuối một con ngõ nhỏ của khu dân cư, dù giữa trưa hay gần chiều thì nơi đây lúc nào vắng vẻ. Cậu nằm dài trên giường, đành đánh một giấc ngủ để xua đi sự xui xẻo. * * * - "Vanh chanh đá" ơi, hàng có chưa? - Việt Anh ơi có nhà không? Những tiếng gọi đó phát ra từ dưới nhà. Cậu chợt tỉnh giấc, nhìn vào đồng hồ. Kim ngắn chỉ 5 giờ lúc nào không hay. Hoảng hốt cậu vội đi ra cửa sổ. Đám bạn đặt đơn đã đến từ lúc nào. Cậu vội vàng giải thích: - Xin lỗi các cậu tớ ngủ quên mất. Còn mấy đơn hàng thì mai tớ đền bù được không ấy, do hôm nay hết chanh rồi mà sạp bán cũng không có nên tớ không làm kịp được. Cho tớ xin lỗi. Mọi người nhìn cậu. Họ đành tặc lưỡi rồi bảo nhau ra về. Tấn Thành còn chêm thêm vài câu: - Mai không có là bị phạt chép bài như trong luật Hội đưa ra đấy nhá. - Tớ biết rồi mà. Đợi khi bạn khuất bóng phía xa cậu mới đóng cửa sổ lại. Ngồi vào chiếc bàn học, cậu thở dài. Với lấy chiếc đài phát thanh của bố tặng nhân dịp đỗ vào lớp Mười, cậu bật một bản nhạc lên. Không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà chiếc đài tự nhiên phát một bản nhạc mang tên "Chanh chua", giống với cái thứ nước cậu đang bán. Bản nhạc đưa cậu vào giấc ngủ, nó như lời tiên tri cuộc sống của cậu sau này: "Sau này dưới mái hiên ấy, anh sẽ tìm đến em khi cây chanh đã ra quả/ Lời tỏ tình năm ấy anh luôn ghi nhớ trong tim như định mệnh đời mình." Mặt trời lặng lẽ nhường chỗ cho trăng lên. Con ngõ nhỏ yên ắng bắt đầu huyên náo khi thời gian tan làm đã điểm. Mẹ của cậu đã về. Bà đi vào bếp nhìn thấy đống "chiến trường" của cậu con trai cưng bày ra, vẻ mặt bà hiện rõ một sự khó hiểu. Cất tiếng gọi con nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bà bước nhanh lên tầng. Thấy cửa phòng không khóa, bà bước vào. Cậu vẫn nằm ngủ trên chiếc bàn, chiếc đài phát đã tắt từ lúc nào. Đặt tay mình lên vai con, người mẹ khẽ lay lay làm cậu choàng mở mắt. - Con tỉnh dậy rồi à? Sao con không dọn dẹp dưới nhà bếp vậy? - Dạ dạ con xin lỗi mẹ ạ. Con sẽ dọn dẹp ngay ạ. - Thôi mẹ dọn giùm con rồi. Nói cho mẹ biết con đang làm gì vậy? Cậu liền kể cho mẹ nghe tất cả mọi việc. Mẹ cậu nghe xong cũng không ngờ rằng con mình cũng biết giúp mình. Từ khi bố cậu đi làm ăn xa đến giờ, chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau. Công việc của bà chỉ là một công nhân may bình thường, Việt Anh con trai bà ít khi được có những dịp hạnh phúc sum vầy nên bà hiểu tâm tư của con trai mình. - Được rồi, để mẹ giúp con mua nguyên liệu nhé. Giờ con đi tắm rửa đi rồi ăn cơm. Cậu vâng dạ rồi đi tắm. Suốt buổi tối hôm ấy hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ. Cậu tự hào khoe mình là một doanh nhân rất thành đạt, bạn bè trong lớp còn đặt biệt danh là "Vanh chanh đá". Còn mẹ cậu thì phì cười. Bữa cơm tối như một liều thuốc chữa lành cảm xúc, xua tan những buồn phiền trong cậu. Trở về phòng, cậu cặm cụi lấy sách vở ra học bài. Chợt điện thoại ting ting một đống tin nhắn. Việt Anh mở ra thì thấy Tấn Thành nhắn tin cho cậu. Nội dung là hôm nay lúc nhóm đi về có thấy bóng dáng Minh Phú lảng vảng gần chỗ nhà cậu. Thành còn kể rằng Hương Ly thấy thoang thoáng trên tay cậu ta là túi chanh. Cậu ngạc nhiên lắm. Không lẽ mẹ tên đó kể lại việc trưa nay cậu đến nhà. Nhưng điều khó hiểu hơn là cậu đâu nói là đang cần chanh đâu, tại sao lại biết cậu đang thiếu chanh. Nội tâm cậu lúc này lẫn lộn với những câu hỏi khó hiểu. Chợt cậu nhớ đến bà bạn chuyên kể chuyện ngôn tình: Vân Anh. Trước cô ấy có nói là những việc như này tiểu thuyết sẽ cho là người ấy đang có tình cảm với mình. Mô típ này rất quen thuộc trong các cuốn truyện thanh xuân vườn trường, nhất là những thể loại yêu thầm. "Không lẽ.. Minh Phú cũng biết yêu hay sao?"