Tự Truyện Chàng Trai Thất Tình Tuổi 32 - Hà Nội, Một Đêm Tháng Tám

Thảo luận trong 'Ít Nội Dung' bắt đầu bởi hinhtt1994, 4 Tháng tám 2025 lúc 9:18 PM.

  1. hinhtt1994

    Bài viết:
    0
    Hà Nội, một đêm tháng Tám.

    Nóng đến mức cả mặt đường cũng như muốn nứt toác ra dưới từng bước chân. Không một ngọn gió. Không một cơn mưa xoa dịu. Chỉ có hơi người, khói xe và mùi nhựa cháy lan ra trong từng nhịp thở. Tuấn cảm thấy như thể cả thành phố đang thở phào vào mặt mình – nóng bỏng, ngột ngạt, đầy những mùi vị chua chát của cuộc sống.

    Tuấn đi bộ lang thang trên con đường quen mà chẳng biết mình đang đi về đâu. Tim anh đập thình thịch, không phải vì mệt mà vì sự bất an cứ tăng lên từng phút. Anh không nhớ đã bao lâu rồi mình không ngủ một giấc trọn vẹn, không ăn một bữa đủ đầy. Có lẽ là từ cái ngày công ty anh – thứ "đứa con" anh đẻ ra bằng cả máu và niềm tin – chính thức chết yểu sau ba dự án đổ bể liên tiếp. Giấc mơ làm đạo diễn cháy rực ngày nào giờ chỉ là tàn tro trong ổ cứng của một cái laptop anh đã cầm cố từ mùa đông năm ngoái.

    Từng khi nhớ lại, anh cảm thấy ngực mình thắt lại. Những đêm thức trắng vì deadline, những buổi sáng thức dậy với đôi mắt đỏ hoe và trái tim đầy hy vọng, rồi những chiều về tay không với vẻ mặt tro tàn của investor nói: "Chúng tôi sẽ liên lạc lại." Mỗi lần thất bại đều như một cú đấm thẳng vào bụng, khiến anh phải cúi người, nín thở, và nuốt cái đắng cay xuống cổ họng.

    Và Mai, người con gái anh yêu, người từng dắt tay anh đi qua những tháng ngày sinh viên nghèo đói, cũng đã rời đi. Trong yên lặng. Nhẹ như cách người ta khép lại một cuốn sách hay dang dở. Không có nước mắt, chỉ có một câu: "Em cần một người đàn ông biết nắm lấy cuộc đời, không phải một người cứ mải miết chạy theo những điều đẹp nhưng không thật."

    Câu nói ấy vang lên trong đầu anh như tiếng chuông báo tử. Anh vẫn nhớ cái cách Mai nhìn anh lúc đó – không giận dữ, không oán hận, mà là một thứ mệt mỏi sâu lắng, như người mẹ nhìn đứa con hư hỏng không còn hy vọng sửa chữa. Đó mới là điều đau đớn nhất. Giận dữ anh còn có thể chịu đựng, nhưng sự thờ ơ lạnh lùng ấy như dao cắt vào phần mềm nhất trong lòng anh.

    Anh đã không van xin. Không níu kéo. Bởi anh biết, có níu cũng chỉ kéo về một hình bóng đã mỏi mệt. Anh yêu cô – bằng tất cả những gì còn sót lại sau mỗi lần sụp đổ. Nhưng tình yêu không cứu được một người đàn ông đang chìm dần trong nợ nần và hoang mang. Tình yêu chỉ là luxury mà anh không còn đủ giàu để chi trả.

    Đêm nay, anh bước giữa lòng phố cổ. Những quán cà phê vẫn sáng đèn, những đôi tình nhân vẫn ngồi sát nhau thì thầm. Anh nhìn họ như một kẻ đứng ngoài thế giới – một hồn ma sống lạc lối giữa thực tại ngồn ngộn. Tiếng cười họ vang lên khiến lòng anh như bị bóp nghẹt. Cái hạnh phúc giản đơn ấy giờ xa anh như khoảng cách từ trái đất đến mặt trăng.

    Một đôi trẻ đi ngang qua, cô gái cười khúc khích khi chàng trai chơi khăm cô. Tuấn đứng lại, nhìn theo bóng dáng họ cho đến khi khuất sau góc phố. Anh nhớ có lần, cũng trên con phố này, Mai từng nũng nịu đòi anh mua cho cô một ly chè cung đình. Lúc đó anh còn vài đồng trong túi, còn được gọi là "anh" bằng giọng ngọt ngào thay vì "Tuấn" lạnh lùng như những tháng cuối.

    Mồ hôi anh túa ra khắp mặt, cổ áo ướt đẫm, lưng áo dính bết vào da. Anh không lau. Anh để mặc cho nó chảy, như để thay thế cho những giọt nước mắt đã khô cạn từ lâu. Nước mắt cũng như hy vọng – khi cạn kiệt thì chỉ còn lại cái khô cằn cay đắng.

    "Hà Nội hôm nay nóng thật.. Những giọt mồ hôi như thay cho giọt nước mắt." Anh thì thầm, như nói với chính mình. Giọng nói khàn khàn, như người mới khóc xong dù anh không nhớ mình khóc lần cuối là khi nào.

    Từng giọt mồ hôi ấy, là từng lần anh thức trắng đêm sửa kịch bản, là từng lần anh cúi đầu vay tiền bạn bè, là từng lần đứng trước gương tập nói dối mẹ: "Con ổn mà, mẹ đừng lo." Mỗi giọt mồ hôi đều chứa đựng một kỷ niệm đắng cay, một sự hy sinh vô ích, một hy vọng chết yểu.

    Anh nhớ cái cảm giác phải nhịn ăn để có tiền thuê máy quay, nhớ cái ngại ngùng khi phải mặc cùng một bộ suit đi gặp investor suốt tháng trời, nhớ nỗi xấu hổ khi phải từ chối những lời mời ăn uống của bạn bè vì không có tiền trả phần. Từng cái nhỏ nhặt ấy giờ đây tích tụ thành một khối u khổng lồ trong ngực anh.

    Giờ đây, anh không còn gì. Chỉ còn nỗi cô đơn cào xé giữa ngực, như lưỡi dao cùn cứa vào da thịt – không đủ sâu để chết, nhưng đủ rỉ máu từng giờ. Cô đơn không chỉ là việc không có ai bên cạnh, mà là cảm giác bị cả thế giới bỏ lại phía sau, như kẻ chạy chậm nhất trong cuộc đua mà không ai thèm quay lại chờ.

    Anh dừng lại bên hồ Gươm, nhìn xuống mặt nước đen đặc không một gợn sóng. Phản chiếu trong đó là gương mặt gầy gò, phờ phạc, lấm lem mồ hôi – gương mặt của một kẻ thua cuộc không còn cả tư cách để gào khóc. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh ấy, như nhìn một người lạ. Người Tuấn năm xưa – chàng trai 22 tuổi đầy ước mơ từng đứng bên bờ hồ này và thề sẽ làm nên một điều gì đó lớn lao – giờ chết rồi. Còn lại chỉ là cái xác sống mang tên cũ.

    Anh nhớ có lần, Mai từng ôm anh giữa trời mưa, thì thầm: "Dù sau này có thế nào, chỉ cần anh còn ước mơ, em vẫn sẽ ở đây."

    Câu nói ấy giờ trở thành nhát dao ngọt sắc nhất, chém xuống ký ức anh không thương tiếc. Anh cứ tự hỏi: Liệu mình có thực sự từng có ước mơ, hay chỉ là ảo tưởng? Liệu những gì mình theo đuổi có thực sự đáng giá, hay chỉ là cái ego được bao bọc bằng từ "nghệ thuật"? Và điều tồi tệ nhất: Liệu Mai có thực sự yêu anh, hay chỉ yêu phiên bản thành công của anh mà cô tưởng tượng?

    Chiếc điện thoại trong túi rung lên – là tin nhắn từ ngân hàng, nhắc đến kỳ hạn trả nợ. Anh cười. Một tiếng cười khô khốc, trôi mất vào tiếng còi xe vang vọng phía xa. Cười vì cái nghịch lý: Khi không còn gì để mất thì ngay cả những lời đe dọa cũng trở nên buồn cười. Số tiền họ đòi bây giờ với anh như khoảng cách từ trái đất đến sao Hỏa.

    Đêm Hà Nội vẫn ồn ào. Nhưng anh – Tuấn – 32 tuổi, một mình, không còn nơi nào để gọi là "nhà", không còn ai để nói "về đi" – cảm thấy mình đang sống trong một thế giới song song, nơi mọi âm thanh đều bị bóp méo, mọi ánh sáng đều mờ nhạt.

    Và trong cái nóng ngột ngạt ấy, giữa phố phường nhộn nhạo, anh cứ bước. Như một thói quen. Như một bản năng sinh tồn tối thiểu. Không phải để đi đâu cả. Chỉ là.. để không gục ngã ngay tại chỗ. Vì đôi khi, việc duy nhất một người có thể làm để chứng minh mình vẫn còn sống, là cứ tiếp tục đặt chân này trước chân kia, dù không biết bước tiếp theo sẽ dẫn đến đâu.

    Và đêm Hà Nội ôm lấy anh trong cái nóng oi bức, như một lời an ủi tàn nhẫn:

    Ngày mai sẽ đến, dù anh có sẵn sàng hay không.

    - Sin_
     
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...