Chẳng thể bên nhau mãi Tác giả: Trangboo Thể loại: Ngôn tình Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của trangboo Giới thiệu truyện: Đây là câu chuyện về mối tình đầu năm cấp hai của mình nên mình xin giấu tên nhân vật. Tuy là câu chuyện có cái kết buồn cho cả hai nhưng những dấu ấn đem lại thật đẹp. Hai đứa mình đã chia tay nhưng vẫn là bạn, mình chỉ viết câu chuyện để lưu giữ kỉ niệm. Mong được ủng hộ
Chương 1 Tôi và bạn ấy là bạn cùng lớp và từng chung bàn. Cậu ấy là người khá đẹp trai. Tôi và cậu mặc dù học chung lớp nhưng không nói chuyện với nhau nhiều, có nói cũng là nhờ cô bạn thân. Vốn sẽ chẳng biết qua đời nhau nếu không có cái trò chơi ấy. Tôi bị bắt phải thả tim với một bạn nam và phải được thả lại. Cái cậu bạn nam khác chỉ lướt qua và cười nhưng cậu thì không. Hình ảnh chang trai đứng dưới nắng trên sân trường mỉm cười đưa tay lên đầu làm trái tim hôm ấy làm tôi biêt tôi rung động rồi. Vì tôi là người chủ động còn cậu khá rụt rè nên cậu đã rất ngại khi bị bạn trêu chọc. Nhưng có lẽ lúc đấy tôi chỉ có ý định trêu đùa cậu thôi và cậu cũng cho rằng như vậy, thậm chí cậu còn tưởng tưởng tôi có tình cảm bạn học đang thích tôi lúc đây nữa. Rồi tôi xin cô chuyển chỗ sang ngồi cạnh cậu, những hôm đầu cậu cố tỏ ra không quan tâm tôi, tôi có dỗi cậu cũng kệ. Nhưng tính cậu là phải nói chuyện, lâu dần tần suất trò chuyện càng nhiều hơn và cậu với tôi cũng thân nhau hơn. Bạn bè tôi biết tôi đã thích cậu thật rồi nhưng cậu lại nghĩ tôi đang trêu cậu.. Một ngày trong tháng 10 nếu tôi nhớ không nhầm thì là mùng 8 nhờ sự cổ vũ từ bạn bè tôi quyết định chính thứ tỏ tình cậu lần đầu tiên. Tất nhiên cậu từ chối, thế nhưng cậu và tôi vẫn nói chuyện với nhau. Cậu lúc nào cũng bảo tôi là làm bạn thôi, yêu đương làm gì, như này tốt mà. Cậu còn luôn muốn tôi dừng thích cậu, cậu còn nói cậu thích cô bạn hồi tiểu học có tính nết dịu dàng khác xa với tôi. Thế nhưng, tôi vẫn cứ kiên trì theo đuổi cậu, vì tính tôi là thế mà. Tôi tỏ tình đến lần thứ ba cậu vẫn từ chối nhưng chúng ta đã thân hơn và ai cũng ủng hộ chúng ta đến với nhau, hội bạn thân còn phải khẳng định đi khẳng định lại rằng tôi thích cậu thật. Chúng ta nhắn tin với nhau mỗi tối, và nó đã trở thành thói quen khong thể thiếu của tôi. Những lúc tôi và cậu dỗi nhau, không thèm nói chuyện hay nhắn tin với nhau, tôi thấy rất khó chịu và tôi biết cậu cũng như thế. Những hành động thân mật và sự quan tâm của cậu dành cho tôi nhiều hơn. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đến. Cậu để tôi lấy áo cậu đắp chân, áp tay vào cổ cậu vì trời lạnh, quan tâm tôi trong những ngày đến tháng. Cứ như thế cậu càng trở nên quan trọng với tôi, tôi càng được khẳng định rằng tôi thật sự thích cậu. Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất trước lúc chúng ta bắt đầu mối quan hệ là cái hôm kiểm tra xong tôi cùng cậu và mấy người bạn đi xuống sân trường để ra về, xuống tới tầng hai đã thấy rất nhiều các em gái lớp 7 đứng đọi cậu nhưng vì tôi khó chịu tôi đã để tay vào trong túi áo cậu. Cậu biết tôi đang cho các em ấy thấy nhưng cậu không gạt tay tôi ra, mặt của các em ấy lúc đấy buồn cười thật. Các em ấy theo tôi và cậu xuống tận tầng một chỉ để thấy cậu có gạt tay tôi không nhưng cậu cứ để như thế. Cảm giác khi yêu một người con trai cũng không tệ như tôi đã nghĩ. Cho dù là con gái thì sao chứ, con gái cũng có quyền được chủ động trong tình yêu mà. Tôi và cậu dính nhau như hình với bóng tới nỗi chúng nó còn phải bảo sao chúng mày không đi vệ sinh cùng nhau luôn đi, lúc nào cũng bám nhau không thấy chán à. Chúng ta dính nhau đến nỗi mà cả giáo viên cũng biết. Rồi tới một tối cậu và tôi đang nhắn tin với nhau thì cậu bỗng nói câu thích tôi bằng câu thả thính chả ra đâu, thay đổi khung chat của chúng ta thành tình yêu, nhưng tôi nghĩ cậu đùa.. Cho tới sáng hôm sau con bạn cùng lớp kéo tôi ra nói chyện thì tôi mới biết cậu thích tôi thật rồi tôi cứ hỏi cậu mãi. Tôi cứ cách một lúc lại hỏi cậu thích tôi thật à khiến cậu còn bảo hỏi nữa là không nói chuyện với tôi nữa. Cũng hôm đấy là ngày đầu tiên trong giờ thể dục cậu tự ra đứng cạnh tôi, chính thức tỏ tình tôi dưới sự chính kiến của bạn bè. Cậu bảo rằng cậu chưa từng yêu đương nên chưa có kinh nghiệm và cậu muốn tôi cùng cậu trải nghiệm lần đầu tiên yêu một ai đó trong đời và tôi đồng ý. Cậu và tôi yêu nhau ngày hôm đấy. Chiều hôm ấy, thằng bạn thân cậu và con bạn thân tôi (chúng nó yêu nhau đi cùng cậu về cũng đã bàn về chuyện của chúng ta. Theo như lời kể con bạn thì nó kể cậu bảo cậu cũng là con trai bình thường đang dưng có đứa con gái ra tán như thế lại chẳng không thích. Cậu không biết ngày hôm đấy tôi hạnh phúc như nào đâu, ngày mọi sự cố gắng của tôi đã được đền đáp, ngày đầu tiên có một người con trai bước vào trong thế giới nội tâm đầy phức tạp của tôi. Ngày hôm đấy tôi nói với cậu: "Chào cậu, người con trai đầu tiên bước vào đời tôi:"
Cậu và tôi trải qua những kỉ niệm ngọt ngào cùng nhau, những kí ức ấy chẳng bao giờ có thể quên. Những món quà cậu tặng tôi vẫn còn nhớ, những lần cậu đưa tôi đi từ trường về đến nhà, những lần cậu và tôi giận nhau.. tôi vẫn nhớ, nhớ vô cùng rõ. Tôi nhớ tới cái lần tôi mổ mắt, cậu đến thăm tôi với hai người bạn của cả tôi và cậu, đnag ăn uống vui vẻ thì bỗng dưng mẹ tôi về, cả lũ nháo nhác lên, nhớ tới cái lần cậu và cả nhóm sang nhà tôi làm bài, chúng nó trêu cậu chào bố mẹ đi. Cả những lần vì dịch bệnh không được đi học, chúng ta voice chat với nhau, cậu hát cho tôi nghe, chúc tôi ngủ ngon.. những điều đó đã ăn vào trong đầu tôi. Tôi đã có một quãng thời gian hạnh phúc bên cậu và cậu cũng thế phải không? Cậu đã là chỗ dựa, ở bên cạnh tôi trong những thời gian khó khăn nhất. Trước đây, tôi không có ai để tin tưởng mà dựa dẫm, bộc lộ hết suy nghĩ của mình ngoài chị, nhưng chị đã đi du học rồi, thật may là có cậu ở gần bên. Tôi cứ mải ngóng trông về một cuộc tình đẹp mà quên mất rằng cuộc tình nào cũng sẽ có lúc gặp phải trắc trở. Mối quan hệ của cậu và tôi dần xấu đi khi cô đột ngột chuyển chỗ tôi và cậu. Hôm đấy, tôi đã nũng nịu không vui, cậu vẫn dỗ dành. Cô yêu cầu chuyển ngay hôm đấy nhưng cậu vẫn xin ngồi nốt hôm đấy với tôi. Sáng hôm sau, cậu vẫn bê bàn ghế mới lên lớp cho tôi, và vẫn ngồi nói chuyện với tôi như thường lệ cho đến khi cô bắt cậu chuyển chỗ. Tôi đã không biết rằng đấy là lần cuối cùng tôi và cậu có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái như thế. Tôi dần thấy chúng ta ngày càng xa cách và tôi nhắn tin cho cậu, cậu đã nhắn gì cậu nhớ không, cậu bảo chúng ta tạm thời đừng nói chuyện nữa. Cậu có biết lúc đấy tôi cảm thấy gì không, tôi cảm thấy mình thật nực cười, thấy khó hiểu và hơn thế nữa đó là tôi cảm thấy đau, nó đau lắm. Tôi đã tự hỏi điều gì làm cho cậu phải nhắn cho tôi như thế, mọi thứ vẫn đang ổn mà phải không? Tôi cứ mang trong mình cái câu hỏi mà không thể giải đáp. Từ cái ngày hôm đấy, cậu và tôi không nói chuyện với nhau, đi qua nhau như người xa lạ, không còn cười khi ở trước mặt nhau nữa. Lúc đó, giữa chúng ta là chút gì đó gượng gạo, có điều muốn nói, nhưng lại giấu sâu trong lòng. Rồi một hôm tôi thấy con bạn cùng lớp đứng nói chuyện với cậu rất lâu, tôi mới hỏi nó xem nó nói chuyện gì với cậu. Câu trả lời làm tôi chạnh lòng, nó bảo nó hỏi cậu vì sao hôm qua cậu không chúc nó như thường ngày.. Những lời chúc đấy đã từng thuộc về tôi. Và tôi bảo nó là tôi và cậu không nói chuyện với nhau lâu rồi và nó đáp lại rằng nó bảo nếu cậu suy nghĩ cho tôi thì đừng cố gieo hy vọng và đừng nói chuyện với tôi. Nhưng tôi cũng không thể trách nó vì biết làm sao được đây, tôi mất cậu thật rồi. Biến cố lại lần nữa tới, khi con bạn thân tôi, người đã chia tay lần hai với bạn thân cậu được hai tháng bỗng quay ra nói tôi là người chen chân vào cuộc tình của họ. Cảm giác hoang mang bủa vây. Nó đã chia tay được hai tháng rồi mà khi ấy cậu và tôi vẫn bên nhau, bỗng quay ra nói thế khi biết chuyện của tôi và cậu. Và rồi hội bạn thân nói tôi thích thằng kia trong khi chúng nó biết rất rõ rằng lúc đấy tôi yêu cậu và vẫn còn yêu.. Con lớp trưởng bảo với tôi rằng con bạn thân tôi thích cậu nên mới làm thế, nếu đã vẫn tôi còn níu kéo cái gì. Tôi cùng một lúc gặp vấn đề về gia đình, cùng đánh mất cậu, cuối cùng là hội bạn thân.. Cậu không biết cái quãng thời gian đấy tăm tối và kinh khủng như nào đâu. Tôi chẳng có ai ở bên để chia sẻ, một mình gặm nhấm nỗi đau. Khoảng thời gian đấy tôi trở nên căng thẳng đến mức tôi chỉ biết lao đầu vào ăn, cảm thấy bất cần, cân nặng của tôi tăng không kiểm soát. Trong một tháng tôi chỉ biết lao đầu ăn để vơi đi nỗi buồn, tôi tăng từ 58kg lên đến 63kg. Tôi cũng xóa cái tài khoản Facebook mà tôi lập hồi yêu cậu đi và lập một nick mới. Tôi đồng thời cũng gặp vấn đề về tâm lí. Tôi đã cảm thấy căng thẳng đến nỗi mà tôi đã phải đến gặp bác sĩ tâm lí. Tôi đã không có ai ở bên lúc mà tôi trở nên vô vọng nhất, cậu có biết cái cảm giác cô đơn ấy đáng sợ lắm không? Rồi tôi cũng bắt đầu mở lòng nói chuyện với người khác hơn Cuối cùng dịch đến, phải học online ở nhà, tôi cũng có thời gian rảnh nhiều hơn. Tôi bắt đầu yêu bản thân hơn, làm đẹp, làm những điều mình thích và tập luyện để giảm cân. Mỗi buổi chiều, tôi đều dắt chó đi dạo ngoài công viên gần nhà, tôi quen được nhiều người mới hơn. Tâm trạng tôi dần tốt hơn, tôi cũng nghĩ thoáng hơn và bắt đầu gửi lời mời kết bạn trên Face lại cho cậu. Nhưng điều tôi không ngờ là lúc đi dạo ở công viên, tôi thấy cậu và bạn thân đang ngồi nói chuyện. Tôi không biết cậu có nhận ra tôi không nhưng tôi đã không đủ dũng cảm đứng lên chào. Cái hôm sinh nhật tôi, thằng bạn thân trong nhóm cũ cũng gửi lời mời kết bạn và chúc mừng sinh nhật tôi, tôi cũng đã gửi lời mời với hai con bạn thân cũ. Cũng tối muộn ngày hôm ấy, điện thoại tôi sáng lên, thông bào có tin nhắn từ messenger. Phải, đó là lời chúc và lời xin lỗi đến từ cậu, lúc đó tôi biết tôi còn tình cảm nhưng chỉ là không còn như trước. Tôi vẫn vui khi nhận lời chúc của cậu nhưng tôi không chắc đó là vì yêu hay thấy vui vì điều gì khác. Dù có là vậy đi chăng nữa, tôi biết tôi và cậu cũng không thể quay lại bên nahu thêm một lần nữa. Cảm ơn cậu vì mối tình đẹp ấy. Tuy chúng ta chỉ bên nhau sáu tháng nhưng cũng đủ để in sâu, đoạn kí ức ấy ngắn nhưng đủ để không quên. Cảm ơn nụ cười cậu đã làm trái tim tôi rung động, bàn tay cậu dắt tôi đi, cảm ơn bờ vai cậu đã để tôi dựa vào. Cảm ơn những lần cậu làm tôi mỉm cười khi nhớ về, nỗi đau cậu đem đến giúp tôi trưởng thành hơn. Thật may mắn khi có cậu trong quãng đường đầu dù chẳng đi xa. Có thể là do cậu và tôi chưa đủ chín chắn để hiểu, hoặc do cậu không yêu tôi nhiều như tôi tưởng nhưng tuy không trọn vẹn nhưng tuyệt vời. Chàng trai đầu tiên của cuộc đời tôi, tôi sẽ không quên những kí ức đẹp về câu mà để dành nó ở một góc thật sâu trong trái tim. Yêu cậu mệt thật mệt nên tôi nên dừng ở đây thôi. Tạm biệt nhé.. (Hết)