CHÀNG ỐM Tác giả: Lam Thu Thể loại: Tản văn ***** Chàng là PGS - TS nên chàng vẫn làm việc khi bạn bè đã về hưu. Chàng là bác sỹ nên chàng phải khoẻ mạnh để chăm sóc những kẻ ốm đau, bệnh tật. Chàng manly, uyên bác, phóng khoáng và dí dỏm nên phụ nữ yêu mến chàng. Chàng giàu có nên luôn có một khoản tiền vừa đủ để chiều chuộng những sở thích riêng của chàng. Chàng có một phòng khám riêng, nơi luôn có bệnh nhân lui tới, những người bệnh thật yếu đuối, run rẩy và những nàng bênh nhân vờ ỡm ờ, đưa đẩy. Và chàng cũng biết làm thơ, khi đọc thơ chàng người ta liên tưởng đến MEN và MẬT, hai thứ ngọt và say đến chết người. Thế rồi chàng bệnh, bệnh mà chẳng biết vì sao. Người chàng nóng rực, mắt hoa lên, đầu nhức như búa bổ và hắt hơi liên hồi kỳ trận. Vợ chàng trước khi khóa cửa đi làm, đặt lên bàn một tô cháo đầy ú với 3 lòng đỏ còn nguyên, và khẽ khàng: "Anh cố ăn hết cho khoẻ nhé." Chàng khuấy tô cháo, chúng vón cục vào nhau, lợn cợn đỏ vàng, tanh tưởi. Nếm thử, thật kinh khủng. Nhưng biết sao, phải chấm dứt càng nhanh càng tốt cực hình này, và chàng húp vội.. húp đến 1/4 tô cháo thì dừng lại.. không thể hơn nữa. Chàng nằm xuống, bất động, mắt nhắm nghiền, miệng đắng chát và chẳng thể biết mình no hay đói. Có tiếng sột soạt, bước chận thật êm của con mèo, nó dừng lại trước tô cháo, liếm liếm.. rồi bỏ đi. Rồi hình như có bước chân dồn dập của con chó nhà nuôi, nó cũng dừng lại, ngửi ngửi rồi vẫy đuôi chạy mất. Có tiếng chuông reng reng, điện thoại của vợ chàng: - Anh ăn hết cháo chưa, nhớ ăn cho hết đừng để thiu đấy. - Nồi cháo nấu từ hôm qua phải không? Em có đun sôi lại không đấy? - Đun chứ, nhưng nửa chừng cúp điện, chẳng biết có sôi không nữa.. Chàng nằm bẹp ra giường, một cảm giác chơi vơi, mênh mông và buồn bã đến kỳ lạ. Còn đâu gã anh hùng của các nàng Hoa, Mơ, Tơ, Lụa.. - những cô nàng mỹ miều, óng ả với những đường cong và ánh mắt thôi miên hơn cả Digan. Còn đâu "Hiệp sỹ" của tình yêu để những cô nàng kiêu hãnh nhất sẵn sàng rời bỏ người yêu để được ở bên chàng. Chán nản, chàng rút máy, bấm số của mụ bạn ngang bướng "độc lập - tự lo" thời phổ thông. Mụ nói như pháo "nấu ngay nước sôi, cho muối, ngâm chân vào", "Không được uống nước lạnh". "Xay thịt nạc.." bla, bla, bla.. hình như mụ quên mất chàng là bác sỹ quân y.. rồi mụ im bặt một lúc chàng nghe giọng ca êm ái của Trần thu Hà và lời chúc ngủ ngon của mụ "Bình yên để gió đưa em về.. bình yên ta chờ em..". Chàng thiếp đi trong bản nhạc dịu dàng và lời ca êm ái đó. Nửa đêm, thức giấc, nhìn sang bên thấy khuôn mặt thân thương của vợ, người đã chia sẻ với chàng biết bao năm tình nghĩa, người mà chàng đã thề độc chẳng bao giờ có thể lìa xa bởi bất cứ đường cong nào. Chàng với lấy máy, nhắn tin cho Mụ bạn gàn, người mà chỉ cách đây một, hai ngay thôi chàng đã ra sức khuyên can hãy thay đổi cách nhìn đàn ông, hãy hy sinh một số cá tính để phù hợp với một gã nào đó: "Tô cháo thật kinh khủng, nhưng với tình thương vợ nồng nàn và một bản lĩnh lý trí phi thường của một sỹ quan quân đội, tôi đã ăn hết thứ cháo mà mèo chó cũng phải chê, thành kẻ còn dễ nuôi hơn cả mèo chó bà ạ, hãy nghe lời tôi đi, khi biết yêu thương bà sẽ có một cuộc sống bình dị" HẾT.