Chàng họa sĩ và nàng công chúa Tác giả: Hanlaila Thể loại: Truyện dài, cổ đại (Âu), tâm lí-đời sống Số chương: 20 chương và 2 ngoại truyện Trạng thái cập nhật: Đang cập nhật.. Giới thiệu: Tôi nghĩ rằng chỉ khi độc giả tự mình đọc và nghiền ngẫm mà không biết hoàn toàn về nội dung tác phẩm sẽ giúp cho trải nghiệm trở nên thú vị và mới lạ hơn. "Chàng họa sĩ và nàng công chúa" là một câu chuyện nhẹ nhàng, dẫn dắt người đọc đến một thế giới ước mơ tràn đầy màu sắc của hai đứa trẻ người Anh vào những năm cuối thế kỉ 19. "Mùa hè năm ấy, một nàng công chúa đã dẫn dắt tôi đến một thế giới ước mơ tràn đầy màu sắc Mùa hè năm ấy, một chàng họa sĩ đã tô vẽ cho tôi những kí ức tuổi thơ mãi mãi không thể quên".
Chương 1: Một ước mơ viễn vông Bấm để xem Xin chào, tôi là Arthur Wellesley, mười tuổi - là con trai cả của gia tộc bá tước Wellesley. Từ rất nhỏ tôi đã được dạy dỗ rất bài bản và nghiêm khắc về lễ nghi, ứng xử, học đủ các môn học nền tảng như lịch sử, triết học, các ngôn ngữ cổ, và - quan trọng nhất - là các kĩ năng quản lí gia tộc. Trong lúc tôi còn đang phải học cách cúi đầu chào hỏi sao cho nghiêm trang và chuẩn mực nhất, ghi nhớ đủ thứ kiến thức mà gia sư kêu tôi phải học hay là rèn luyện tư duy logic và khả năng hiểu biết chính trị – xã hội, thì nhiều đứa trẻ ngoài kia vẫn còn đang la cà, chơi bời, chạy nhảy thỏa sức. Thôi thì cũng chẳng sao, tôi tự nhủ vậy. Tôi biết mình mang trên vai trách nhiệm với gia tộc. Hoặc cũng có thể đơn giản là tôi chẳng có một người bạn thật sự để chơi cùng. Dù có, chắc cũng chẳng được cha mẹ cho phép ra ngoài cùng chúng. Tuy biết bản thân cần phải cố gắng học cách gánh vác gia tộc sau này, nhưng tôi phải thừa nhận một điều: Bản thân mình không thích cái thứ gọi là "trách nhiệm gia tộc", hay đúng hơn là tôi.. căm ghét cái thứ đó - cái mà nghe thì đơn giản nhưng lại đầy áp lực. Tôi chỉ mới mười tuổi thôi! Tôi không muốn cuộc sống của mình cứ mãi xoay vòng một cách nhàm chán và ngột ngạt như thế này. Mỗi ngày đều giống nhau – sáng học lễ nghi, trưa đọc triết học, chiều tập cách bước đi sao cho "đúng phong thái quý tộc". Tôi thậm chí còn không được cười lớn nếu không đúng dịp! Nếu cứ tiếp tục như vậy.. tôi sẽ già sớm mà chết mất, thật đấy! Ai thì cũng có ước mơ tương lai của riêng mình, và tôi tất nhiên cũng có rồi. Chỉ là.. có hơi.. lạ, bởi là dẫu cho tôi là con cả của một trong những gia đình quý tộc "bậc nhất nước Anh" hiện tại thì ước mơ của tôi lại chẳng phải là trở thành bá tước hay làm một chức vị gì đó cao quý, mà chỉ đơn giản là tôi.. muốn trong tương lai mình trở thành một.. vị "họa sĩ nổi tiếng". Không phải tôi khoác lác, hay là có vấn đề gì trong suy nghĩ của mình đâu. Tôi thật sự rất, rất muốn trở thành một họa sĩ đấy! Và tất nhiên tôi tự tin tự nhận bản thân mình rất có năng khiếu trong hội họa. Năng khiếu đó tôi đã nhận ra từ lúc lên bảy rồi, chỉ là gia đình tôi xem những thứ như vẽ vời là vô dụng, hay làm họa sĩ là một nghề thấp kém và không thể giúp ích gì cho gia tộc, mà ngược lại, còn khiến cho người ngoài nhìn vào phán xét, cười chê. Tôi không hiểu lắm về việc tại sao trở thành họa sĩ lại bị phán xét như vậy? Đấy đâu giống nghề mà sẽ đi trộm cắp, đánh nhau, gây hại cho bất cứ ai đâu. Ngược lại, nó giúp cho người vẽ và người được chiêm ngưỡng bức vẽ ấy cảm thấy thỏa mãn vì được đắm chìm vào trong những thế giới đầy nghệ thuật. Thế nên, trở thành họa sĩ là một ước mơ "vô hại" và "thực tế". Đó là những gì tôi đã nghĩ cho đến cái đêm mà mẹ phát hiện ra tôi đang lén vẽ tranh trong phòng riêng. Vì cả nhà tôi không cho phép lãng phí thời gian vào những sở thích cá nhân như vẽ tranh nên tôi đành chỉ có thể lén vẽ vào ban đêm mà thôi. Khi tới giờ ngủ, cha mẹ và tất cả người hầu trong nhà sẽ tắt nến đi về phòng và bắt đầu chìm vào những giấc ngủ, còn tôi thì sao? Tất nhiên là sẽ lén giữ vài cái đèn dầu được làm bằng đồng, và bắt đầu nhảy xuống giường, lôi rương quần áo cũ sậm màu ra - đó chính là nơi tôi giấu đống dụng cụ vẽ của mình. Trong rương có một vài cây bút chì than ngắn dài khác nhau, một bộ màu nước siêu chất lượng mà tôi lén nhờ dì Amelia mua hộ, cùng với sắp giấy vẽ được xếp gọn gàng một góc, tuyệt đối không để cho bất cứ tờ nào bị nhăn nhúm. Vào những thời khắc mở rương, lôi bộ dụng cụ vẽ ra cẩn thận, thì tay chân tôi không thể nào chậm chạp, cẩn thận thêm được nữa, tôi để giấy xuống sàn, lấy màu ra pha, rồi lấy bút than chì phác thảo sơ lược. Giây phút tôi thích nhất chính là lúc suy nghĩ mình nên vẽ cái gì và phác thảo nó ra, như thể tôi đang biến hóa những thứ không thể thành có thể vậy. Mọi chuyện sẽ trở nên rất "đâu vào đó", nhưng cho đến cái ngày mà tôi quên khóa cửa phòng và đột nhiên mẹ đến kiểm tra phòng tôi đột xuất thì lúc ấy.. tôi chỉ cảm thấy như cả thế giới nghệ thuật của mình như sụp đỗ. Tôi bủn rủn tay chân, giọng nghẹn lại, chỉ có thể cất lên vài lời vô vọng: - Mẹ? Mẹ à.. sao mẹ lại đến phòng con vào.. giờ này ạ? Mẹ tôi chỉ lặng lẽ, lạnh nhạt nhìn đôi bàn tay tôi đang lem nhem màu nước, và liếc qua cái rương chứa những bộ dụng cụ màu của tôi, rồi nhăn mặt đầy khó chịu. - Mẹ! Con sai rồi.. sau này con hứa sẽ không như vậy nữa đâu mà.. xin mẹ đừng tức giận.. Tôi đã từng nói cho mẹ về ước mơ và sở thích của tôi cho mẹ biết, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là một gương mặt chán ghét và người bắt đầu chỉ điểm lại tôi, cấm không cho tôi dành thời gian cho vẽ vời nữa. Lúc đấy, tôi rất buồn, rất sợ nhưng không thể làm được gì, chỉ đành ngậm ngùi nghe mẹ quở trách. Nhưng chuyện đấy đã xảy ra lâu lắm rồi, còn bây giờ mẹ tôi đang mang thai đứa thứ hai, cũng đã được ba tháng rồi. Bình thường mẹ đã là một người rất nghiêm khắc, ai ai trong nhà cũng đều bị mẹ tôi chỉnh đốn, dạy dỗ vô cùng khắc khe, không hề có một sai sót. Nay mẹ lại mang thai, chắc chắn tính khí sẽ còn dễ nổi nóng hơn bình thường. - Mẹ ơi.. Con xin lỗi, con hứa lần sau.. - Arthur! Mẹ đã dạy con bao nhiêu lần là lời hứa không phải là được dùng để bao biện cho những lỗi sai của con rồi mà. Chưa đợi tôi nói hết câu, mẹ đã chen ngang lời tôi với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng lời nói lại chứa đầy sự nghiêm khắc. - Mẹ quá thất vọng về con, Arthur. Không phải trước đây mẹ đã cấm con không được tiếp tục vẽ vời rồi mà! Thế mà giờ hãy nhìn lại bộ dạng của con bây giờ xem.. thật là khó coi.. Tôi quá sợ hãi, không thể biết nói gì hơn mà chỉ biết im lặng nghe mẹ trách mắng, rồi suy nghĩ đến những viễn cảnh sau này tôi không thể tiếp tục vẽ tranh được nữa.. Điều đó thật là kinh khủng! - Hóa ra lí do mấy nay thành tích học tập của con càng ngày càng giảm là do con không chịu ngủ đủ giấc mà lo lén vẽ vời lung tung thế này à! Từ ngày mai mẹ sẽ kêu người hầu dọn hết mớ này đem xuống nhà kho, không thể để mãi như thế này. Rồi mẹ dừng lại suy ngẫm một hồi, rồi từng bước nhẹ nhàng đến bên tôi, người nắm chặt hai bên vai tôi, khiến tôi không dám thở mạnh, còn mẹ thì nhìn chằm chằm tôi rồi nghiêm giọng hỏi: - Arthur! Trả lời mẹ.. có phải con vẫn tiếp tục liều vẽ tranh như vậy là do con vẫn còn ấp ủ mong muốn trở thành họa sĩ đúng không? Nếu là như vậy, thì con còn nhớ gì đến trách nhiệm của một người con cả trong gia tộc Wellesley này nữa không? Tôi cứng họng, dường như có một thứ gì đè nặng lên cổ họng khiến tôi không dám nói ra dù chỉ là nửa chữ.. bởi trong sâu tôi vẫn muốn làm họa sĩ, nhưng còn trách nhiệm đối với gia tộc thì tôi đâu hề quên, tôi vẫn cố gắng từng ngày mà. Thế nhưng, đứng trước mẹ, tôi lại chẳng dám phản bát bất cứ điều gì. - Arthur Wellesley, xin con hãy luôn nhớ.. tương lai của con là kế thừa vị trí bá tước Wellesley mà ba con truyền lại và gánh vác gia tộc, phát triển gia tộc. Không phải là suốt ngày mơ mộng về một ước mơ trở thành cái nghề họa sĩ thấp hèn đấy! Đấy chỉ là một ước mơ "VIỄN VÔNG" thôi. Nói xong, mẹ từ từ buông vai tôi ra rồi ngoắt nhìn qua đống dụng cụ vẽ của tôi rồi từng bước đến trước cửa phòng tôi. Trước khi đi, người còn nói: - Từ ngày mai, mẹ sẽ kêu gia sư tăng giờ học của con lên và cũng sẽ kêu người dọn đi mớ vật dụng không cần thiết này. Trong đêm nay, mẹ cần con phải tự kiểm điểm lại bản thân và phải tự nhủ với bản thân rằng: "LÀM HỌA SĨ CHỈ LÀ MỘT ƯỚC MƠ VIỄN VÔNG". Rồi mẹ bước ra khỏi phòng, còn tôi.. vẫn đứng đấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy đang phác thảo dở về trang viên nhà tôi, rồi lẩm bẩm lại những lời mẹ vừa dặn: "Họa sĩ.. chỉ là một ước mơ.. viễn vông.. thôi sao?".
Chương 2: Dì Amelia - một thiên thần giáng thế Bấm để xem Cũng đã một tháng trôi qua kể từ cái đêm "Đen đủi" đấy.. Cuộc sống thường ngày của tôi đã trở lại - một cách đầy tẻ nhạt như những ngày tháng xưa cũ ấy. Sáng sớm thì học lễ nghi, xong gần trưa thì học đủ thứ môn học, rồi chiều thì học khiêu vũ, cùng một vài môn thể thao ngoài sân, tối còn học bù nhiều thứ khác nữa. Vẽ tranh là sở thích duy nhất giúp tôi được trở thành chính mình. Và tôi chỉ có mỗi một thời gian ngắn để được làm chính mình là vào ban đêm, thế mà giờ mẹ đã phát hiện ra, tôi chỉ có thể im lặng, đau đớn mà rời bỏ đi chính mình, chỉ vậy thôi. Mà sao tôi cảm giác bản thân của hiện tại như không phải là mình vậy? Chỉ biết im lặng, chấp nhận, rồi lại tuân theo số phận. Đấy thật sự đâu phải là điều mà Arthur tôi mong muốn đâu! Tôi chán nản tựa lưng về phía góc phòng rồi thầm nghĩ rằng.. giá như bản thân tôi không phải là.. con cả mà là con thứ của gia tộc Wellesley thì tốt biết bao, giống như đứa em đang nằm trong bụng mẹ tôi vậy. Nó sẽ không bị bất cứ ai đè nặng bốn chữ "trách nhiệm gia tộc" lên vai hay bị gò bó về ước mơ và sở thích riêng. Còn nữa, tôi cũng có cảm thấy phần nào ghen tị với hai người em họ của tôi là Joseph và Katherine nữa. Joseph và Katherine là con của tử tước Ashford và dì Amelia. Vào cuối tuần, dì thường hay dẫn hai đứa đến dinh thự của nhà tôi chơi. Lí do tôi có phần cảm thấy ghen tị với hai đứa đó là vì tử tước và dì chưa bao giờ đè nặng trách nhiệm hay gây áp lực cho con họ về học tập, kĩ luật, và còn cả sở thích, cùng với ước mơ tương lai.. Đang nghĩ bâng khuâng thì đột nhiên Katherine lại kéo tay tôi, miệng cười rạng rỡ. - Anh Arthur, đi cùng Katherine lên phòng nha. Katherine muốn khoe anh Arthur cái này nè! Tôi gật đầu rồi dắt tay Katherine lên phòng con bé - hay đúng hơn là phòng khách dành riêng cho em ấy và Joseph khi mỗi lần đến dinh thự. Katherine vừa mới tổ chức sinh nhật bảy tuổi vào tuần trước. Phải thừa nhận mỗi lần tham dự sinh nhật con bé thì tôi đều cảm thấy bữa tiệc ấy thật là xa hoa và.. rất "diếm dúa" khi con bé chọn đồ trang trí đều toàn là màu hồng, đến cả bánh kem cũng phải là vị dâu. Không biết con bé đó giống ai mà "điệu" vô cùng, bởi cứ mỗi lần xuất hiện là con bé lúc nào cũng trang diện một bộ váy mới với đủ màu sắc và thiết kế khác nhau. Khi thì con bé diện một bộ váy dài thượm đính đầy đá màu xanh ngọc che hết chân, lúc thì diện bộ váy ren hồng dài ngang đùi thêu đầy hoa văn. Và ngày hôm nay, con bé tiếp tục diện bộ váy mới đỏ rực thắt đầy nơ từ trên xuống, còn đang cầm một con búp bê tóc vàng mặc váy có thiết kế khá giống với váy con bé đang mặc. Nói thật là con bé đó điệu hết sức, điệu vô cùng! Còn người anh trai chín tuổi của katherine - Joseph, thì trái ngược với đứa em hoàn toàn. Không chỉ lúc nào cũng ăn diện nghiêm trang, ăn nói thì lịch sự mà còn rất chi là chăm chỉ, nghiêm túc học hành. Không phải! Nói đúng hơn là thằng bé đó có sở thích và niềm đam mê trong việc học tập và tính trách nhiệm cũng rất cao, chỉ tội.. Joseph ít nói quá. Katherine thì thích chơi búp bê, tổ chức tiệc trà và giao du với các tiểu thư và công tử quý tộc khác; còn Joseph thì lại chỉ thích nhất là đọc sách ở những nơi yên tĩnh và.. hết.. Tôi không nói dối đâu, nhìn kìa, Joseph nó hiện đang ngồi trên ghế salon bọc vải nhung, cùng tư thế nghiêm trang đang cậm cụi đọc sách lịch sử trong phòng khách. Nó thậm chí còn không nhận ra tôi đã bước vào phòng và đang quan sát nó. Rõ là cả nhà tử tước không ai thúc ép gì thằng bé phải gánh vác "trách nhiệm của một người con cả" hay phải có kết quả học tập phải tuyệt đối cả, nhưng nó cứ thích vậy đấy. Trong lúc đó, Katherine lật đật chạy lại cái tủ gỗ, mò mẫn tìm kiếm cái gì đó. Sau một lúc, con bé lôi ra một bức tranh sơn dầu đã được đóng khuôn bằng khung gỗ sồi chắc chắn. Nó đi lại chỗ tôi, miệng cười toe toét, rồi nó cẩn thận đưa bức tranh lại gần cho tôi xem rõ. - Arthur, anh xem nè. Anh từng nói anh rất thích hoa hướng dương mà đúng không? Bức tranh này em đã nhờ cha thuê người vẽ cho em lúc đến Cotswolds nghỉ hè đấy. Anh thấy thế nào? Có thích không? À, hóa ra con bé muốn khoe tôi bức tranh sơn dầu vẽ cảnh con bé đang mặc bộ váy cam nhạt, xòe rộng ở gấu váy và phồng ở phần tay váy, đứng giữa một vườn hoa hướng dương đầy rực rỡ và thơ mộng. Ừ.. thì.. cũng tại tôi tuần trước lỡ miệng nói tôi thích hoa hướng dương khi con bé đang khoe khoang cái vòng hoa sứ mà tử tước mua tặng con bé bên tận Ý. Chắc cảm thấy tôi không hứng thú gì đến cái vòng hoa sứ đó nên con bé mới tìm một thứ khác thú vị hơn để chọc tức tôi. Mà đúng thật là lần này tôi có phần cảm thấy ghen tị và khó chịu với con bé lắm. Lí do tại sao à? Thứ nhất, con bé đó sao suốt ngày cứ muốn tìm cách trêu tức tôi vậy? Bộ nghĩ tôi lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, hào phóng, ít biểu lộ suy nghĩ thật thì muốn làm gì thì làm à? Thứ hai, tôi là đứa trẻ "đáng thương" có rất ít thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn, nên cảm thấy quá ghen tị với hai đứa đó khi có cả thời gian để nghỉ hè, còn tôi thì.. chưa bao giờ. Thứ ba - cũng là lí do cực kì khó chấp nhận nhất, đó là tại sao Katherine có thể tìm được một vườn đầy hoa hướng dương rực rỡ như thế? Nước Anh là một Đế quốc rất khó để trồng hoa hướng dương bởi điều kiện khí hậu không lí tưởng và quy mô nông nghiệp cũng không phù hợp để trồng hoa hướng dương hàng loạt. Cả tôi cũng chỉ mới nhìn thấy hoa hướng dương một vài lần, nhưng không thể nào nhiều như của vườn hoa mà Katherine đã thấy. Trong lòng tôi hiện tại đang cảm thấy bức rức kiểu gì. Tôi rất, rất thích vẻ đẹp đầy "rực cháy và hào nhoáng" của hoa hướng dương. Những cánh hoa to bản, vàng óng như lụa, xếp đều quanh một tâm nâu sẫm đầy sức sống. Mặc dù, chúng không mềm mại như hoa hồng, cũng chẳng mảnh mai như oải hương – mà là mang vẻ kiêu hãnh, thẳng thắn, như một lời chào nồng hậu gửi đến ánh sáng ban mai. Để có thể bắt gặp được một vườn đầy hoa hướng dương như thế, phải nói Katherine thật sự được chúa ban phước nên mới may mắn như vậy. Dẫu cho có cảm thấy thế nào, tôi cũng chỉ có thể ngước nhìn Katherine đầy trìu mến, miệng cười nhẹ và đáp với giọng điệu hòa nhã: - Bức tranh sơn dầu này quả thật là rất đẹp. Katherine trong bức tranh cũng thật là rực rỡ, không hề thua kém gì những bông hoa hương dương mọc um tùm xung quanh. Không biết con bé nó có phải là họ hàng của tắc kè hoa hay không mà ngay sau khi tôi đáp lại với vẻ mặt đầy bình thản, thì con bé cũng phản hồi lại cho tôi bằng ba biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Lúc đầu thì đứng đơ người, mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi. Lát sau thì nó cười cười quay sang nhìn về phía Joseph, mặc dù anh nó chẳng để ý gì mấy đến nó. Cuối cùng, nó đổi biểu cảm từ vui vẻ chuyển gấp sang biểu cảm thờ ơ, chán nản rồi quay ngoắt ra khỏi phòng cùng với bức tranh. Tôi đứng ngơ ngác nhìn bóng lưng Katherine rời đi, suy nghĩ một lúc về những biểu cảm lúc nãy của con bé rồi cuối cùng cũng chỉ thốt ra được bảy chữ: "Con gái đúng là khó hiểu thật". Không biết Joseph có đồng ý với quan điểm của tôi không mà thằng bé tự nhiên dừng đọc sách, quay sang nhìn về phía tôi mỉm cười, gật đầu mấy cái rồi quay lại tư thế đọc sách lịch thiệp ấy tiếp. Còn tôi thì.. chẳng hiểu cái gì hết. Có lẽ từ nay, tôi nên chỉ kết luận cả hai anh em nhà này đều khó hiểu y như nhau. Tôi đang định bước ra khỏi phòng thì đột nhiên cửa phòng từ từ mở ra, bước vào là một người phụ nữ có thân hình nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy màu hồng phấn anh đào có tên "aesthetic dress", có mái tóc vàng mềm như tơ - rất giống với màu tóc của mẹ tôi, làn da trắng hồng hào, môi đỏ nhẹ. Từ trên xuống dưới, người phụ nữ này luôn toát ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh lịch, nhưng cũng thể hiện được sự trẻ trung, đáng yêu. Người phụ nữ này không ai khác chính là dì Amelia - tử tước phu nhân Ashford, cũng là em gái song sinh của mẹ tôi. - Phu nhân Ashford, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy phu nhân trong căn phòng này. Bây giờ cháu sẽ ra ngoài kêu người mang trà lên ngay cho phu nhân. Tôi thận trọng đặt tay lên trên ngực trái, người hơi cúi về phía trước, điềm đạm trả lời dì trước. Khi thấy tôi đột nhiên ăn nói trang nghiêm, lịch sự bất thường. Dì chỉ cười trừ, nhẹ nhàng để tay lên má tôi. - Arthur, cháu trai đáng yêu của ta à! Từ khi nào mà cháu lại gọi ta là "phu nhân Ashford" vậy. Thật là lạ quá đi mà. - À thì.. cháu.. sợ.. Chưa kịp đợi tôi nói hết câu, dì cũng hiểu được tôi định nói gì. Thế nên dì mới nhanh chóng đáp lại tôi với giọng điệu đầy bình thản. - Arthur, cháu đừng lo quá.. Mẹ cháu đang dưới đại sảnh. Ta với cháu cứ thoải mái hành xử với nhau như dì cháu bình thường là được. Có bị mẹ cháu phát hiện.. thì mẹ cháu vẫn nằm gọn trong tay người dì này thôi! Nghe dì nói vậy xong, tôi cũng chỉ biết bật cười. Quả nhiên là người dì Amelia đầy "quyền lực". Dì đối với tôi.. à không.. phải là tất cả mọi người, dì chẳng khác nào là thiên thần được chúa cử xuống. Đến cả mẹ tôi - một người phụ nữ nghiêm khắc luôn xem quy tắc là trên hết, khi đứng trước người em gái sinh đôi này cũng không thể nào lớn tiếng được. - Dạ vâng, dì Amelia yêu dấu của cháu! Dì vui vẻ cười khúc khích, tôi cũng vui vẻ cười hì hì, cả hai dì cháu sau đó đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau một lúc, mà đều quên mất vẫn còn có Joseph đang ngồi đọc sách một cách đầy "thanh lịch", không quan tâm chuyện gì đang xảy ra.. Nhưng đang vui vẻ, thì bỗng dưng dì hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi không thể nào cười tiếp được nữa.. nó có liên quan đến một "cái gai" đang mắc sâu trong lòng tôi.. - Arthur này, cháu mấy nay còn tiếp tục vẽ tranh không? Bộ màu nước ta hôm bữa mua cho cháu có xài tốt chứ? Nếu cháu muốn, ta có thể mua bộ khác cho con. Tôi trầm ngâm một hồi, không biết phải trả lời như thế nào với dì.. bởi từ vẽ tranh cho đến bộ màu nước.. tôi đều bị cả nhà "cấm tiệt" hết rồi. - Cháu sao vậy? Nếu cháu cần gì khác, ta có thể giúp cháu mua. Tôi vẫn tiếp tục im lặng, chỉ biết ủ rũ, cúi đầu xuống sàn.. không biết làm gì hơn để dì hiểu được nội tâm tôi lúc này. Cũng không cần tôi nói gì, dì như thể nhìn thấu được tôi vậy, với bộ dạng buồn bã này.. dì không hỏi gì thêm hay là cho tôi bất kì lời an ủi nào. Dì chỉ từ từ, chậm rãi và nhẹ nhàng, nâng hai bên má tôi lên cho đến khi cả gương mặt này không còn cấm xuống sàn nữa. Dì nhìn tôi, mỉm cười và áp sát lại gần tai tôi, thì thầm: - Arthur đáng yêu của ta, cháu ở đây đợi ta tí nhé.. để ta ra nói chuyện với mẹ cháu một lát, rồi ta sẽ quay lại sau. Trước khi rời khỏi phòng, dì vẫn tiếp tục nhắc tôi ở yên đây, không được đi đâu hết. Tôi không rõ dì đang muốn nói gì với mẹ tôi mà không cho tôi rời khỏi phòng.. Nhưng cũng không sao, tôi tuyệt đối tin vào dì nên sẽ tỏ ra là một đứa cháu ngoan ngồi yên trong phòng đợi dì trở lại. Hết nửa tiếng trôi qua, dì vẫn chưa trở lại. Tôi vẫn ngồi khự ở đây, cứ hết liếc nhìn Joseph miệt mài đọc sách, rồi lại ngồi đếm gạch sàn, lúc thì có lấy sách trong phòng ra đọc một tí, rồi lại đóng sách lại tựa lưng lên bên cạnh khung cửa sổ. Phải nói là việc chờ đợi thật sự rất nhàm chán.. chán chả biết tả sao luôn. Bỗng đột nhiên cửa phòng mở toanh ra. Đó là dì Amelia, dì đã trở lại.. cùng với.. mẹ của tôi. Tôi hốt hoảng, ngồi bật dậy. Chưa kịp đợi tôi phản ứng gì thêm, dì Amelia đã hối hả chạy lại nắm chặt vai tôi, nói một tràng dài ơi là dài, khiến tôi phải mất một lúc để hiểu những gì dì đang muốn nói. - Arthur yêu dấu của ta, cháu đoán xem người dì này vừa mới đi đâu nè? Thôi, để ta trả lời thẳng cho cháu biết luôn nha! Ta vừa mới đi xin mẹ cháu cho cháu hè này đi cùng gia đình ta đến Cotswolds đấy. Cháu biết để làm gì không? Là để nghỉ hè đấy.. một kì nghỉ hè bình yên ở vùng quê phía Nam Đế quốc. Khi ở đó, cháu muốn làm gì đều đươc hết, gia đình ta thoải mái lắm. Cháu còn có thể.. Vì có lẽ thấy dì nói quá nhanh, dường như không thở luôn nên mẹ đã chặn ngang lời dì lại bằng một giọng điệu đầy uy lực. - Amelia! Em thật là chẳng tao nhã gì hết. Làm gì có một vị phu nhân quý tộc nào như em lại đi nói chuyện luyên thuyên đến nỗi không thở ra hơi luôn. Thật chẳng ra làm sao. - Chị Margaret, yêu dấu của em à, đừng cứng ngắt thế chứ.. ở đây đâu phải tiệc khiêu vũ đâu mà phải ăn nói từ tốn.. - Amelia! Em thật là.. - Margaret! Thôi mà.. tại em muốn tạo bất ngờ cho Arthur quá mà thôi. Đứng trước người em đầy tính trẻ con này, mẹ tôi cũng chỉ thở dài ngao ngán rồi im lặng để dì muốn nói gì thì nói. Còn tôi trong lúc mẹ và dì đang nói chuyện với nhau, tôi đã có thể hiểu được phần nào những gì mà dì Amelia muốn nói với tôi. Hóa ra dì muốn rũ tôi cùng đến Cotswolds với nhà dì để nghỉ hè. Và ở đó dì đã nói tôi muốn làm gì cũng được.. vậy thì tôi có thể.. Khoan đã? Nghỉ hè? Ở Cotswolds? Cái mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm được ư? - Dì ơi, cháu sẽ được nghỉ hè ạ? Cùng với gia đình dì ở Cotswolds? - Chính xác! Đoán xem mẹ cháu có cho phép không? Tất nhiên là có rồi.. Ta mà ra tay thì.. Mẹ tôi tiếp tục chặn lời dì. - Amelia à! - Dạ, chị Margaret yêu dấu! Tôi sau hơn một thập kỉ trôi qua cuối cùng cũng có thể biết tới kì nghỉ hè đầu tiên của đời mình. Mẹ tôi nghiêm khắc mà còn đồng ý nữa mà. Tôi nói rồi mà, dì Amelia chính là thiên thần giáng thế được chúa cử xuống để cứu rỗi tôi khỏi cuộc sống tẻ nhạt này. Tôi đang cảm thấy rất hào hứng. Dù bên ngoài không tỏ ra vui vẻ mấy, nhưng bên trong tôi chỉ còn nghĩ đến kì nghỉ hè đầu tiên của mình. Hào hứng thật sự!