Tác phẩm: Chân dung tuổi 20 Tác giả: Quách Thái Di Thể loại: Truyện ngắn * * * Mọi người nhận xét tôi: Một kẻ rất liều lĩnh và ngạo mạn. Đúng vậy. Năm ấy, tôi tròn 20. Không thi đại học, tôi quyết định xách ba lô lên và chu du bốn phương. Tôi còn nhớ hôm đó trời nắng đẹp và tôi đang chạy bon bon trên đường cao tốc. Gió thổi lồng lộng. Cái cảm giác vứt bỏ hết mọi thứ và hòa nhập cùng đất trời bao giờ cũng khiến tôi hưng phấn và thích thú lạ thường. Tuổi trẻ là để mạo hiểm. Một ngày sống không vui vẻ cũng giống như lãng phí xuân xanh vậy. Năm 20 tuổi ấy, tôi không nhớ mình đã đi những đâu, chỉ biết rằng cứ đi rồi tính sau. Đang miên man theo dòng suy tưởng thì bất ngờ, một bánh xe từ chiếc xe tải chạy đằng trước rơi ra đang lao thẳng về phía tôi. Hoảng hốt, tôi phanh gấp. Tiếng phanh như xé tan cả bầu trời. Tôi thấy toàn thân mình đau ê ẩm. Mọi thứ xung quanh nhạt mờ. Mình đã chết rồi sao, tôi lẩm nhẩm. Không, mình chưa muốn chết, vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thứ muốn làm lắm, thậm chí mình còn chưa biết đến tình yêu là gì.. Tôi vẫn chưa chết. Nhưng tôi bị gãy chân trái. Chiếc xe máy yêu quý của tôi đã biến thành một đống sắt vụn. Tuy có chút tiếc nuối nhưng cái mạng này còn giữ lại được là may lắm rồi, thôi thì xem như của đi thay người vậy. Liếc mắt xuống phía dưới, vừa trông thấy chân mình bị quấn một lớp băng khá to, tôi suýt ngất. Tôi không ngờ mình lại bị thương nặng đến thế. - Này, gọi điện cho người nhà mày đi. - Bá Nghị - thằng bạn thân chí cốt - hất hàm. Cậu ta làm thêm ở quán cà phê Blue đối diện bệnh viện tôi đang dưỡng thương. Một buổi đi làm một buổi học, cái thằng thiệt là chịu khó. Tôi cuống quýt. - Không được đâu, ông già mà biết được ổng giết tao mất. - Mày cũng biết sợ à? - Những chuyện khác thì không. Bá Nghị nhìn cái chân to bè của tôi, lắc đầu. - Sự liều lĩnh của mày đúng là vượt quá sức tưởng tượng của tao. - Đây là mùa hè cuối cùng của tao sau khi trưởng thành, cho nên nếu không làm những việc mình muốn thì tao sẽ hối hận cả đời luôn đấy. - Tôi cười khoái chí. - Thế mày nghĩ cái chân này là hoàn toàn xứng đáng à? - Đúng là tao có nghĩ như thế. Bá Nghị trưng ra bộ mặt nhăn nhó kiểu như bó tay rồi đứng lên. - Đến giờ tao phải đi làm rồi. Chúc mày ở mãi trong đây luôn nhé! - Cậu ta chuồn nhanh ngay khi vừa dứt lời. - Chết đi. - Tôi nghiến răng, ném cái gối về phía Bá Nghị nhưng cậu ta đã mất hút sau cánh cửa. Một mình tôi ở trong phòng, chẳng có gì để làm ngoài việc hồi tưởng lại những ngày tháng oanh liệt đã qua. Tôi không dám nói cho ai biết chuyện tôi nằm viện kể cả ba mẹ mình ngoài thằng bạn thân Bá Nghị. Tôi tin cậu sẽ không tiết lộ vì cậu là người trọng tình nghĩa chỉ có điều cậu ta khá nhút nhát. Ngoài cửa sổ, công trình đang thi công. Số lượng bệnh nhân quá tải nên bệnh viện cần xây thêm phòng. Tiếng búa đập gây ồn ào hơn nữa cơn đau từ chân trái bộc phát làm tôi không thể chợp mắt được. Đeo headphone vào, hy vọng những bản nhạc êm dịu của Mozart sẽ làm giảm cơn đau và đưa tôi vào giấc ngủ dễ dàng. Một tuần nhàm chán đã trôi qua. Ngày thứ 8, tôi có thể ngồi dậy và đi lại nhưng cần phải có nạng. Tôi có cảm giác như mình đang tập đi vậy. Sáng nào tôi cũng bị tiếng thi công bên ngoài đánh thức. Phần lớn thời gian tôi đều ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn vẩn vơ những áng mây trên trời xanh. Buồn chán, tôi lấy chiếc máy quay mà mình dành dụm cả năm mới mua được quay lại những cảnh bên ngoài cửa sổ. Một cô gái đi lạc vào ống kính, tựa như tia nắng rớt trong ngày mưa. Cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tóa xõa dài ngang lưng, uốn xoăn nhẹ phần đuôi. Đối diện cửa sổ phòng tôi nhìn thẳng sang bên kia đường là quán cà phê Blue. Cô ngồi ở chiếc bàn ngoài trời, một mình. Vẻ đẹp thuần khiết ấy khiến đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. 20 năm lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác tương tư. Mỗi ngày qua đi, cô ấy vẫn đứng ở đấy. Tôi tự hỏi giọng cô dịu dàng hay mạnh mẽ, cô đã có bạn trai chưa, nếu tôi đường đột xuất hiện trước mặt cô và mở lời làm quen thì liệu cô có đồng ý không? Tôi không biết gì về cô, một chút cũng không nhưng trái tim tôi thì lại biết quá rõ, rằng nó đang rung động trước cô. Tôi nghĩ sau khi xuất viện việc đầu tiên là phải làm quen với cô. Ngày nối ngày trôi đi, căn bệnh tương tư càng lúc càng nặng. Đang bế tắc trong việc nghĩ cách xin số điện thoại của cô gái, tôi bỗng nhớ đến Bá Nghị. Chẳng phải cậu làm thêm ở quán Blue đó sao, nhờ cậu dò hỏi là được thôi mà. Qua ngày hôm sau, Bá Nghị mang đến thông tin về cô gái Blue khá ngắn gọn và mơ hồ. Cô tên Quỳnh Anh, 25 tuổi, chiều nào cũng ghé Blue và chỉ gọi mỗi Latte. Nick chat của cô là quynhanhxxx. - Cô ấy còn đi học hay đã đi làm rồi, nhà cô ấy ở đâu, gia đình gồm những ai, cô ấy đã có người yêu chưa? Bá Nghị cáu gắt. - Mày đừng có được voi đòi tiên, bấy nhiêu đây là tao khổ sở lắm rồi. Tôi cười hề hề trong khi thằng bạn luôn miệng kêu ca. - Bộ mày tính 'lái máy bay bà già' hả? - Tình yêu không phân biệt tuổi tác. - Tôi vừa nói vừa add nick cô vào mục Thêm bạn bè. - Tao không chắc nữa nhưng tao thấy mày với cô ấy không hợp đâu. - Hợp hay không là chuyện của tao, dù sao cũng cảm ơn mày. Ra ngoài đi. - Vì một người con gái, tôi đuổi thằng bạn chí cốt bao năm trời như đuổi tà. Trước khi rời phòng, Bá Nghị còn liếc xéo tôi một cái sắc lẹm. Chắc cậu giận rồi. Add nick thành công, tôi chủ động bắt chuyện. Hello bạn! Ai vậy? Tôi vừa quan sát Quỳnh Anh ở phía bên kia đường vừa trả lời cô. Một người muốn làm quen với bạn. Bạn là nam hay nữ? Bạn có thấy một đứa con gái nào lại muốn làm quen với một đứa con gái khác không? - Tôi cười tủm tỉm. Thôi được, bạn ở đâu? Sao bạn biết tôi? Bệnh viện đối diện quán cà phê nơi bạn thường ngồi ấy. Quỳnh Anh ngước cổ lên nhìn về phía cửa sổ phòng tôi nhưng tôi không biết cô ấy có nhìn thấy hay không, một giây sau cô cúi xuống, tiếp tục bấm điện thoại. Một tin nhắn mới lại đến. Làm gì trong đấy? Té xe dẫn đến gãy chân, chắc lâu lắm mới xuất viện. . Cuộc sống ở bệnh viện dài đằng đẵng nhưng được trò chuyện với Quỳnh Anh dù chỉ qua tin nhắn làm tôi hoàn toàn thay đổi. Ngày nào tôi cũng ngồi trước cửa sổ để chờ cô xuất hiện. Mười tám năm qua cuối cùng tôi cũng hiểu được thế nào là yêu, là cảm giác sốt sắng muốn được nhìn thấy cô, là cảm giác nhớ mong khi cô không đến Blue, là cảm giác vui vẻ khi đọc những tin nhắn không đầu không đuôi ấy. Một buổi tối, trời mưa khá to. Tôi ngồi bên cửa sổ, rèm được kéo qua. Quỳnh Anh không đến Blue coffee. Chiếc bàn cô thường ngồi trống trơn để mưa hắt vào ướt nhẹp, ướt luôn cả trái tim lạnh lẽo của tôi. Đèn đường nhoè đi trong những màn mưa giăng giăng. Những ngôi nhà im lìm, khép hờ cửa sổ. Con đường dài thẳng tắp, nằm im để bong bóng mưa phủ đầy lối. Tôi cứ ngồi như thế rồi ngủ thiếp đi đến tận trời sáng. Bá Nghị đánh thức tôi bằng một cái đập vai. Cậu giương mắt hỏi tôi suốt đêm qua ngủ ngồi trên xe lăn? Tôi ngáp dài, vò đầu. Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta vào lúc này nhưng Bá Nghị lại không có dấu hiệu rời đi, cậu đặt mông xuống giường, mở đầu câu chuyện một cách lấp lửng. - Có chuyện này không biết tao có nên nói với mày không nhưng tao nghĩ mày cần phải biết. - Gì mà nghiêm trọng vậy. - Tôi nhìn thằng bạn lom lom. - Mày hãy chấm dứt với Quỳnh Anh đi. - Buồn cười, mày có phải là ba tao đâu. Tao nói cho mày biết ông già tao có đứng ở đây nói câu này, tao còn không thèm nghe nữa là. - Tôi rung cái chân còn lại. Phớt lờ sự chế giễu của tôi, Bá Nghị vẫn tiếp tục. - Tao nghiêm túc đấy, cô ta không phải người tốt đẹp gì đâu. Là bạn thân nên tao mới khuyên mày, tao không muốn mày càng ngày càng lún quá sâu để rồi dứt ra không được. - Có lẽ mày không biết, tao từ lâu đã không dứt ra được kể từ lần chạm mặt hôm đó. - Tôi nói. Ánh nhìn mơ màng. Trong đầu chỉ nghĩ về Quỳnh Anh. - Làm ơn tỉnh táo lại đi. Tôi liếc Bá Nghị, sửng cồ. - Rốt cuộc là sao vậy hả, Quỳnh Anh có gì không tốt? - Hai người chưa gặp nhau lần nào cũng chưa tiếp xúc, cậu hiểu hết cô ta sao? - Thế mày nói thử xem, cô ấy phóng hỏa đốt nhà hay là kẻ giết người? Sao mày có ác cảm với người ta quá vậy. - Không phải tao có ác cảm nhưng mà mày nói gần đúng. Tao nghe mọi người nói trước đây Quỳnh Anh từng là kẻ buôn ma túy đấy. Trời trong. Gió lặng. Đường phố buổi sớm vắng hoe. Vậy mà bên tai tôi lại vang lên một tiếng nổ lớn. Chưa biết phải nói gì, tôi cứ ngồi thừ người ra đó. - Khó tin nhưng đó là sự thật. Tao chỉ báo mày biết vậy thôi, còn lại tùy thuộc vào mày. Tôi không để ý Bá Nghị đi khỏi phòng từ lúc nào và cũng chưa tiếp thu hết những gì cậu ta nói. Cả ngày hôm đó, tôi không rời vị trí ngồi quen thuộc. Quỳnh Anh đến Blue muộn khi nắng đã tắt. Khuôn mặt kiều diễm đó, dáng đi thanh thoát đó, có lẽ nào.. Tôi với tay lấy điện thoại, gửi cho cô một tin. Cô cũng đáp lại. Tôi không hỏi cô về chuyện mà Bá Nghị thông báo mặc dù tôi rất muốn. Trong phòng ngột ngạt, tôi chống nạng ra ngoài cho khuây khỏa. Tôi bước vào quán cà phê Blue. Quỳnh Anh không đến. Tôi ngồi hơn một tiếng đồng hồ, uống hai cốc cà phê, vẫn không thấy cô đâu. Chỉ có Bá Nghị chạy tới chạy lui phục vụ khách. Khi hết việc, cậu bước lại bàn tôi. - Đợi cô ta à? - Không có. - Thôi đi, đừng có xạo. Trên mặt mày viết rõ ràng kia kìa. Mà dạo này Quỳnh Anh ít đến quán hơn mọi ngày có khi gần đóng cửa cô ta mới mò đến, vẫn một nét mặt duy nhất là vô cảm. - Quá khứ của Quỳnh Anh, những người trong quán có biết không? Bá Nghị nhún vai. - Chuyện đó thì tao không rõ nhưng tao để ý không có ai muốn trò chuyện cùng với cô ta hết. Tôi thở dài. Rốt cuộc cô gái mang tên loài hoa quỳnh anh kia là ai? - Giờ mày định tính sao? Tôi không có tâm trạng để trả lời Bá Nghị, trả tiền rồi đứng lên rời quán trước cặp mắt ngơ ngác của thằng bạn. Vừa đẩy cửa vào phòng, tôi trông thấy cô y tá đang xếp lại chăn gối và bảo tôi từ giờ cho đến khi chân tôi lành lại sẽ phải sống ở khu B, nhường phòng này cho một bệnh nhân khác. Điều này đồng nghĩa với việc không được nhìn thấy Quỳnh Anh từ cửa sổ nữa. Nếu chuyển phòng, tôi thà xuất viện để đến Blue gặp cô còn hơn dù sao thì khoảng một tuần nữa là có thể tháo bột. Ngày tôi ra viện, Bá Nghị đến giúp tôi làm thủ tục. Sau khi chở tôi về căn phòng ọp ẹp của mình, cậu đi siêu thị mua ít đồ. Bá Nghị sống xa gia đình, ở trọ một mình. Căn phòng bừa bộn, ẩm thấp. Cửa sổ đã tróc sơn. Vật dụng không nhiều, chỉ có một số cái cần thiết cho việc sinh hoạt. Bá Nghị đi cả buổi rốt cuộc mua về vài gói mì tôm, rau và khoai tây. - Không có thịt à? - Tôi nhìn giỏ thức ăn để trên bàn, hỏi. - Sinh viên nghèo như tao lấy đâu ra tiền mua mấy thứ xa xỉ đó. - Bá Nghị vừa đáp trả tôi vừa nấu mì tôm. Tôi bĩu môi, không dám xỉa xói vì tôi hiện đang là kẻ ăn nhờ ở đâu. Kể ra tôi cũng may mắn, trong hoàn cảnh khốn khổ này còn có Bá Nghị bên cạnh. Cậu bạn đặt xuống bàn hai tô mì tôm nghi ngút khói. Bá Nghị hất mặt. - Sao tự nhiên lại đòi ra viện? - Trong đó khó chịu lắm, về nhà vẫn là sướng nhất. - Tôi cười khì. Tối đó nằm trên chiếc giường lung lay, tôi cứ trằn trọc mãi. Cứ nghĩ đến Quỳnh Anh là tôi không tài nào ngủ được. - Sao mày còn chưa ngủ? - Bá Nghị càu nhàu. - Chuyện mày kể với tao lần trước về Quỳnh Anh ấy, tao thấy có nhiều điểm đáng ngờ lắm. Đến bây giờ tao vẫn không tin đâu. - Tao nói rồi, hai đứa mày không có kết quả đâu. Mày không biết gì về cô ta hết, đừng tơ tưởng nữa. - Bá Nghị trùm chăn kín mít. Tiếng nói của cậu cũng trôi vào bóng tối. Cuối cùng cũng đến ngày tháo bột. Tôi có thể thoải mái đi lại mà không cần nạng. Tôi đến quán cà phê Blue thường xuyên nhưng chưa lần nào gặp Quỳnh Anh. Tần suất viếng thăm quán của tôi khiến Bá Nghị tròn mắt kinh ngạc nhưng tôi chẳng giải thích gì cả. Tôi ngồi tại chiếc bàn mà cô thường ngồi và tưởng tượng một ngày cô gửi tôi những tấm thiệp từ một nơi nào đó trên thế giới và nói rằng cô đợi tôi ở đấy. Một ngày nọ, tôi phát hiện Quỳnh Anh gục đầu lên vai.. Bá Nghị ở ban công phía sau Blue coffee. Đầu tôi như muốn nổ tung. Người bạn mà tôi tin tưởng nhất. Người mà tôi yêu thương nhất. Đã có chuyện gì xảy ra giữa họ? Tại sao Bá Nghị lại nói dối tôi? Tôi đi theo Quỳnh Anh ngay khi cô vừa rời quán. Qua hai ngã tư, đi cùng một đoạn đường xe buýt và dừng lại trước cổng của một công ty nghiên cứu thị trường. Hóa ra cô ấy làm ở đây. Tôi nhủ thầm và theo cô vào tận bên trong. Tôi biết rằng muốn tìm hiểu sự thật bên trong câu chuyện chỉ có một cách duy nhất là tiếp cận Quỳnh Anh. Để làm được điều đó tôi làm thuê tại công ty cô đang làm. Vì đây là công ty khảo sát, chủ yếu lấy ý kiến từ khách hàng nên không cần bằng cấp. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội gặp mặt trực tiếp Quỳnh Anh. Cô phụ trách việc tiếp nhận các bản khảo sát từ khách hàng. - Chỉ bấy nhiêu đây thôi à? - Giọng cô nhỏ nhẹ và trầm ấm quá. - Ít quá sao? - Tôi thú thật. - Cũng hơi ít. - Quỳnh Anh chép miệng rồi từ hộc tủ một xấp giấy khoảng ba mươi tờ rồi bảo tôi. - Nhờ người đi đường giúp cậu điền vào mấy tờ khảo sát này. Nhớ phải điền cho hết đấy nhé! Mải mê nhìn đôi đồng tử long lanh của người con gái đối diện, tôi quên mất việc phải trả lời cô để cô phải hỏi lại. - Sao, cậu không muốn à? - Hả? Không phải, tất nhiên là được chứ - Tôi sực tỉnh, luống cuống nói. Chỉ cần được ở bên cô ấy, có làm việc gì tôi cũng sẵn lòng. Thực hành rồi mới biết công việc này mệt nhọc hơn tôi tưởng. Một cô gái xinh xắn, tử tế như vậy sao lại là kẻ buôn ma túy được chứ. Còn nữa, cảnh tượng tôi nhìn thấy ở quán cà phê Blue. Hay đây là trò đùa của Bá Nghị? Vừa mới nghĩ đến thì cậu đã xuất hiện. - Mày làm gì ở đây thế? - Bá Nghị đập tay lên vai tôi. - Ờ.. tao.. giúp tao điền mấy tờ khảo sát này đi. - Tôi chìa ra xấp giấy trước mặt cậu bạn. - Được thôi. Chúng tôi ghé vào quán cà phê gần đó. Bá Nghị vừa điền vào mấy tờ khảo sát vừa hỏi tôi tại sao lại làm công việc này. - Không tính chu du tiếp à? - Muốn đi thì phải có tiền, hơn nữa tao còn phải dành dụm để mua chiếc xe máy khác. - Tôi nói dối, len lén quan sát nét mặt của Bá Nghị - người bạn mà tôi quý trọng và tin tưởng nhất. Rốt cuộc cậu còn giấu tôi điều gì nữa đây? Sau khi hoàn thành các tờ khảo sát, tôi mang đến phòng nhân sự gặp Quỳnh Anh. - Thành tích hôm nay tốt hơn hôm qua đấy. - Quỳnh Anh xem xét và kết luận. - Nếu ít thì cô sẽ cười vào mặt tôi mất. - Tôi gãi đầu. - Làm gì có. - Cô cười nhẹ. Ánh mắt tôi rớt xuống chiếc móc khóa để trên bàn. Bề mặt khóa là một bức ảnh cô chụp chung với một nhóm bạn trẻ. Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu một trong số đó không phải là Bá Nghị? Đầu tôi xoay như chong chóng. - Sao vậy? - Quỳnh Anh gõ tay xuống bàn. Tôi chợt tỉnh, ấp úng. - À, chiếc móc khóa đẹp thật. - Vậy à! - Chúng ta đã từng trò chuyện.. - Tôi biết chứ. Tôi mở to hai mắt. - Cô biết tôi? Nhưng cô chưa gặp tôi lần nào mà. - Bộ anh tưởng tôi là cô gái ngây thơ để người ta biết mình còn mình thì không à? Tôi cứng họng. - Mà cậu với Bá Nghị hình như hai người là bạn? - Cô quen Bá Nghị? Quỳnh Anh mím môi. - Cũng có thể nói là như vậy. Bá Nghị ném cho tôi lon coca. - Sao hôm nay rảnh rỗi đến phòng trọ tao vậy? Tôi nhìn cậu bằng ánh mắt hồ nghi. - Mày biết Quỳnh Anh làm ở công ty khảo sát, đúng không? - Hả? - Đừng giả ngơ nữa, tao biết hết rồi. Tao cũng biết mày và Quỳnh Anh có quan hệ chỉ là tao không biết mối quan hệ đó là gì. Bá Nghị im lặng khá lâu, sau cùng cũng lên tiếng thú nhận. - Trước đây gia đình tao và gia đình Quỳnh Anh từng là hàng xóm. - Sao tao không nghe mày nói gì hết vậy, còn chuyện Quỳnh Anh là kẻ buôn ma túy là do mày bịa ra à? - Không, đó là sự thật nhưng bất đắc dĩ Quỳnh Anh mới làm thế. - Bá Nghị chậm rãi kể. - Vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ, Quỳnh Anh đồng ý lời mời rủ rê của một người bạn nào đó bán ma túy qua Campuchia nhưng thật không may bị bắt ở cửa khẩu. Vừa không cứu được mẹ lại phạm tội, cô ấy rất hối hận, đã từng tự tử trong nhà giam nhưng bất thành. Sau khi ra tù cô ấy quyết tâm làm lại từ đầu nhưng mày biết đó lý lịch không trong sạch thì làm gì có chỗ nào nhận. - Nhưng cô ấy đang có một công việc ổn định kia mà? - Tôi chất vấn. - Là do.. ba tao giúp đỡ. - Ba mày? - Tôi càng lúc càng mờ mịt. Lại chuyện gì nữa đây. - Ba mày trở nên có chức có quyền từ bao giờ thế? - Tao xin lỗi. - Tao cần một lời giải thích. Bá Nghị khẽ cúi đầu. - Bởi vì Quỳnh Anh rất ghét mấy thằng con trai giàu có cậy quyền cậy thế, chỉ biết ăn chơi phá phách, tao muốn chứng minh cho cô ấy biết tao không thuộc dạng người đó nên tao đã không nói ra thân phận thật của mình. - Kể cả đứa bạn chiến hữu của mày là tao luôn sao? - Tao xin lỗi. - Bá Nghị lại xin lỗi lần hai. - Mày bảo tao chấm dứt với Quỳnh Anh thực chất không phải vì lo lắng cho tao mà vì mày không muốn tao thích cô ấy, đúng không? - Đúng vậy. Tao thích cô ấy từ lâu, tao thích cô ấy trước cả mày. Tôi cười khảy. - Một câu chuyện bịa đặt quá hoàn hảo. Bạn tồi, sao mày không nói ra ngay từ đầu? - Tôi vung tay đấm vào mặt Bá Nghị. Sau khi đánh nó xong, tôi ngửa mặt lên trời cười khùng khục. - Sao mày lại cười? - Tao cười tuổi trẻ của chúng ta quá cuồng loạn. Vì tình yêu, mày chấp nhận từ bỏ cái mác công tử nhà giàu. Còn tao vì tình yêu chấp nhận làm thuê. Khi yêu có bao giờ con tim nghe lời lí trí đâu. - Mày không giận tao sao? - Mày nghĩ không à? - Tôi liếc Bá Nghị. - Nhưng tao sẽ không bỏ cuộc đâu dù cho mày là bạn tao đi chăng nữa. Chúng ta cạnh tranh công bằng. - Được. Quan điểm của tôi trong tình yêu: Nếu theo đuổi đến cùng vẫn không có được điều mình mong muốn thì tôi sẽ buông tay. Tôi mời được Quỳnh Anh ăn cùng tôi bữa tối tại một nhà hàng sang trọng. Tôi kể cho cô nghe về những nơi tôi từng đi qua. - Cậu sướng thật. - Quỳnh Anh chống cằm, xoay chiếc cốc thủy tinh. - Tôi muốn đi ngắm cây cầu Kurilpa ở Úc, tôi muốn được hoàng hôn ở biển Ipanema.. có rất nhiều nơi tôi muốn đi. - Vậy sao cô không tranh thủ đi nhân lúc tuổi trẻ vẫn còn nếu không cô sẽ hối hấn đấy. - Từng câu từng chữ tôi thốt ra một cách nhanh chóng đến nỗi Quỳnh Anh ngó sững tôi. Để lấp liếm, tôi cười trừ. - Bá Ngị đã nói cho cậu biết về tôi rồi đúng không? - Đột nhiên cô chuyển chủ đề. - Con người ai lại không mắc sai lầm, tôi không để tâm mấy chuyện đó đâu. Quỳnh Anh không chịu để tôi đưa cô về, cô chỉ cảm ơn tôi về bữa cơm tối nay. Khi cô vừa rời khỏi nhà hàng, mưa bắt đầu rơi. Từng giọt mỏng nhẹ. Cô vẫy một chiếc taxi và bước vào. Chiếc xe chạy lẫn trong dòng người trên phố cũng là lúc mưa nặng hạt hơn. Dù tôi có cố gắng thế nào, cố gắng gần gũi cô nhiều hơn thì giữa chúng tôi vẫn có khoảng cách. Có một bức tường vô hình ngăn tôi chạy về phía cô. Nửa tháng sau, Quỳnh Anh nghỉ việc ở nơi cô đang làm. Tôi không biết cô đi đâu nhưng dường như cô đã rời khỏi thành phố này. Có thể cô đi ngắm cây cầu Kurilpa ở Úc hoặc chiêm ngưỡng hoàng hôn ở biển Ipanema để tạo dấu ấn cho tuổi trẻ sau những tháng ngày lạc lối trong quá khứ. "Tôi và cậu chỉ có một mùa hè mà thôi." Trước lúc ra đi, Quỳnh Anh nhắn với tôi như thế. Tôi thở dài tựa người vào bức tường ban công phòng trọ Bá Nghị. - Mày có tiếc nuối gì không? Bá Nghị dừng gảy đàn, ánh nhìn xa xăm. - Có lẽ mày không biết, tao đã theo đuổi Quỳnh Anh rất lâu rồi, dành cả thanh xuân để âm thầm ở bên cô ấy. Tình cảm này do tao cam tâm tình nguyện vì vốn dĩ ngay từ đầu cô ấy chỉ xem tao như một đứa em nên dù cô ấy lựa chọn thế nào, dù kết quả vui - buồn hay khóc - cười đều rất tuyệt vời. Tôi đấm vào vai cậu bạn thay cho lời thán phục. Có rất nhiều cách để yêu một người. Quỳnh Anh chọn cách rời xa là vì tôi còn quá trẻ, còn có một tương lai dài đằng đẵng ở phía trước và quan trọng là cô ấy không muốn tôi phải nhận bất cứ lời chỉ trích nào. Đến cuối cùng tôi đã hiểu Quỳnh Anh không chỉ là một kí ức, cô luôn có một vị trí đặc biệt trong tim tôi. Dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù không biết điều gì khiến con tim này rung động: Cơn mưa lãng mạn, những tin nhắn ngọt ngào. Tất cả đều không phải. Bởi tuổi trẻ đơn thuần, vụng về nên tình yêu mới trong sáng, ngây thơ. Đó là lý do vì sao tuổi trẻ của tôi luôn lấp lánh ánh nhiệm màu và tràn ngập niềm hân hoan. Tình yêu tuổi 20 cũng thế, vừa sâu lắng vừa cao trào như bản dương cầm được chơi trong một ngày đầy nắng. Tôi muốn có một tình yêu như thế, thuần khiết nhưng yêu thật cuồng nhiệt, đắm say dù cho nước mắt có rớt rơi cũng không bao giờ nói hai chữ ân hận. Sau khi kiếm đủ tiền mua xe máy, tôi tiếp tục chuyến hành trình lang bạt của mình. Bá Nghị vẫn làm thêm ở Blue coffee, vẫn sống trong căn phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp. Đôi ba lần đến thăm, cậu vẫn thết đãi tôi món mì tôm chỉ có rau không thịt như hồi ấy. Dù cậu không nói ra nhưng tôi hiểu trong tim cậu luôn đau đau không nguôi một bóng hình đã thuộc về miền hoài niệm. Cả tôi cũng thế. Lái xe trên đường cao tốc, tôi mỉm cười vu vơ khi nghĩ về những năm tháng đã qua. Tôi tự hỏi nếu ngày ấy tôi không bị tai nạn liệu tôi có gặp gỡ Quỳnh Anh, tuổi trẻ của tôi có hoan lạc? Tận sâu trong thâm tâm, tôi mong một ngày nào đó chúng tôi sẽ tương phùng và cùng nhau trải qua thêm rất nhiều mùa hè khác nữa. End