Mẹ con mình là thế đó con Sẽ vắng thật nhiều bờ vai người ấy Nên một năm chỉ vài lần con thấy Người trở về, giống hệt nắng mùa thu. Khi sinh con ra, người ấy, vắng lời ru Vụt về thăm với dáng hình chưa kịp phủi Người hôn con, lấm bụi đường, sương gió Chỉ có nụ cười sáng rực trên môi. Khi con lớn khôn rời khỏi vành nôi Bước tập tễnh, cũng hiếm khi người dắt Khi người về, con đã reo trong vắt Tiếng gọi đầu, khiến mắt người rưng. Mẹ con mình là thế, tự yêu thương Tự làm chai những bước lùi, bước ngã Tự vẽ tô những niềm vui hay vất vả Khi trời đông hay cả trưa hè. Mẹ con mình tự làm những tiếng ve Tự thêm lửa cho phượng về qua ngõ Thêm chút xuyến xao khi mưa rào gõ nhịp Vẽ cầu vồng nối kịp bờ yêu. Mẹ con mình chỉ có bấy nhiêu Niềm tin khi người đi xa chưa kịp gửi Tình yêu thương khi bàn tay chưa đủ ấm Nụ cười khi nỗi nhớ vẫn tràn mi. Mẹ con mình sẽ mãi khắc ghi Người có thể sẽ chưa kịp nhiều bế ẵm Người có thể chưa kịp ngồi nhìn ngắm Đuổi thời gian mà níu lại chân thành Mẹ con mình vì thế phải trong xanh. Phạm Thúy