C'est La Vie - Quất Điền [Hook:] Âm nhạc đưa tâm hồn đi kiếm tìm phút bình yên Trái tim đơn độc cố đắm chìm chút tình duyên Làm sao để bản thân ta vơi nỗi sầu Nếu nhớ nhung cần một giấc ngủ, ta chọn nhạc là nơi gối đầu [Verse 1:] Tới khi nào trời ửng đỏ, đỏ thắm như là môi em Khi nỗi buồn tưởng chừng nhỏ, chẳng còn tàn dư và hơi men Khi ta ngước nhìn giọt nắng chiều rơi ngập lối Khi tâm trí đứng trước nghìn tương tư khi trời chập tối Nhiều khi chìm trong giấc mộng, bàn tay đôi lần chạm em Rồi bừng tỉnh vội châm điếu thuốc, từ khi nào môi dần xạm đen Chút ngậm ngùi hoài vương trên tóc em đậm mùi oải hương Ta như đứa trẻ nghiện yêu. cứ hết giận rồi lại thương Ta yêu em từ lúc chớm nở đến khi đóng cửa tâm tình Lúc nhẹ nhàng, lúc lại dữ dội như là "Sóng" của Xuân Quỳnh Nuối niếc năm tháng xuân xanh, vội đến vội đi vội khác xa Chút tư tình trôi thật nhanh, vội thương vội ghét vội nhạt nhòa Ta yêu em như mật ngọt, yêu cả mái tóc bờ môi Như lo sợ một mai biến mất không có một ai khóc chờ tôi Khi chưa gần nhau, ngực vẫn đau lúc trái gió trở trời Dư vị cũ mãi như bị giữ lại, ta vẫn mãi khó trả lời [Hook:] Âm nhạc đưa tâm hồn đi kiếm tìm phút bình yên Trái tim đơn độc cố đắm chìm chút tình duyên Làm sao để bản thân ta vơi nỗi sầu Nếu nhớ nhung cần một giấc ngủ, ta chọn nhạc là nơi gối đầu [Verse 2:] Bao giờ cho đến tháng 5, tay chạm mưa rơi bên thềm Ngày đầu hạ gợi nhớ những lúc tình nồng chưa vơi êm đềm Tiếng nhạc văng vẳng đêm đen, chút căng thẳng thêm *** Bao mùa hoa sữa đã rụng rơi mà ta vẫn chẳng quên em Cho ta được nhớ em một lần. nhớ màu mắt trong veo Tương lai là đường dài, em chắc không theo Vốn dĩ môt kẻ tầm thường, không thể cho em được trời hoa Vai chẳng rộng, tay chẳng lớn giữ em bên cuộc đời ta Ta yêu em như mù quáng suốt mãi thời ngây ngô Chẳng đếm đong chẳng tính toán lấy chút lãi lời hay ho Đâu mùi hương em có cả giữa sương đêm gió phả Tiếng mưa tí tách nặng hạt khiến vấn vương thêm khó tả Người xôn xao trước bão, ta vẫn chờ đợi bình yên Đem quá khứ chốn cất, chẳng mong nối lại sợi tình duyên Tới khi nào trời buông nắng, như môi em vừa mỉm cười Khi nỗi buồn đã nhuộm trắng, ta đi tìm em giữa biển người