Trúc Xinh Trúc Mọc Đầu Đình là một câu thơ nổi bật trong bài Trúc Xinh Trúc Mọc Bờ Ao. Hiện nay chưa rõ tên danh tính của tác giả nhưng chúng ta phải công nhận người sáng tác ra bài thơ phải là một người tinh tế và tài giỏi. Bài thơ này gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ được các bạn trẻ yêu thích và truyền tụng với nhau. Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp mặn mà, nghiêng nước nghiêng thành của một cô gái khi đứng bên bờ ao. Trúc xinh trúc mọc bờ ao Trúc xinh trúc mọc bờ ao Em xinh em đứng nơi nào cũng xinh Trúc xinh trúc mọc đầu đình Em xinh em đứng một mình cũng xinh Nguồn: 1. Mã Giang Lân, Tục ngữ và ca dao Việt Nam, NXB Giáo dục, 1999 (tái bản lần thứ 5) 2. Phan Hách, Ca dao trữ tình Việt Nam, NXB Hải Phòng, 2006 Cây trúc xinh Dân ca Quan họ Bắc Ninh Cây í trúc xinh i tang tình là cây trúc mọc, Cây i trúc mọc bên bờ ao Anh Hai xinh i tang tình la anh Hai đứng í, Đứng đứng nơi nào qua lới í như cũng xinh i, Đứng đứng nơi nào qua lới í như cũng xinh. Cây í trúc xinh i tang tình là cây trúc mọc, Cây trúc mọc bên sân đình. Anh Ba xinh i tang tình anh Ba đứng í, Đứng ớ đứng một mình, trông dáng xinh càng xinh, Đứng ớ đứng một mình, trông dáng xinh càng xinh. Cây í trúc xinh i tang tình là cây trúc mọc, Cây i trúc mọc bên bờ sông, Người còn không tang tình hay đã có í, Đã có nơi nào qua lới í em còn không i, Đã có nơi nào qua lới í em còn không Cây í trúc xinh i tang tình là cây trúc mọc, Cây i trúc mọc bên sân chùa. Anh Tư không yêu tang tình là em đi lấy í, Lấy í lấy đạo bùa, qua lới í như phải yêu. Mà em lấy í lấy đạo bùa, qua lới như phải yêu. Lời thơ: Trúc xinh trúc mọc bờ ao Anh Hai xinh đứng nơi nào cũng xinh. Trúc xinh trúc mọc sân đình. Anh Ba xinh đứmg một mình cũng xinh. Trúc xinh trúc moc bờ sông, Người ơi đã có nơi nào, hay vẫn còn không? Trúc xinh trúc mọc sân chùa, Anh Tư không yêu tôi lấy đạo bùa cho phải yêu! Bài hát: Trúc Xinh Ca sỹ: Minh Vương Lyrics: Trúc xinh trúc mọc đầu đình Đến nay sao vẫn một mình Lá rơi rơi mãi thật buồn Nhìn người đi mắt anh tuôn sầu Áo anh nay sứt chỉ rồi Nhớ em anh nhớ một đời Cố quên nhưng mãi bồi hồi Lệ nhòa đôi mi ướt anh mỉm cười