Nếu cách đây một tháng có ai hỏi mình: Bạn có tin vào chuyện ma quỷ. Em sẽ trả lời rằng "Nhà em sống cách 100m có 1 nghĩa trang ngày nào cũng có người chết dc trôn xuống đó. Đêm em đi chơi 11-12 giờ về mà có thấy ma quỷ gì đâu? Toàn chuyện tào lao. Nhưng nếu bây giờ bạn hỏi lại tôi câu đó tôi sẽ nói rằng: Em tin! Tin lắm. Cái đáng sợ nhất khi bị ma ám không phải là điều nó có thể làm hại mình như thế nào, mà là cảm giác nó đem lại cho mình. Em giờ cứ một mình là sợ lắm, mỗi khi nghe tiếng bước chân, tiếng mèo kêu, hay tiếng vật gì rơi là giật bắn mình. Ngay cả trong giấc ngủ cũng không được nhiều hơn hai tiếng. Nó khiến em suy sụp trầm trọng. Thần kinh lúc nào cũng căng ra, và điều em cần nhất lúc này là một vòng tay ôm ghì thật chặt, em chỉ sợ khi mình ngủ sẽ bị mộng du và nhảy cầu thang giống như cái clip bên tàu khựa xem trên mạng. Có lúc em nằm và khóc như một đứa trẻ tuy không thành tiếng nhưng nước mắt cũng thấm ướt gối. Em sợ.. Sợ chết.. Sợ giống như thằng chồng xấu số kia.. Sau thời gian cái miệng sưng vù và phải húp cháo, rất khó để nói chuyện, giờ em cũng đã đỡ hơn nhiều vì vậy em quyết định phải tìm hiểu về đôi vợ chồng kia và cả lá bùa dán trên cánh cửa là để dành cho thứ gì? Cho người chồng hay cho 3 cái vong? Vào đề bằng lời hỏi thăm xã giao với mụ chủ nhà (từ này xin phép gọi vậy). Em xin được số điện thoại của cô vợ và tuyệt nhiên em không hề hé răng nhắc tới điều gì bất thường đang diễn ra với mình cả. Em chỉ đề cập tháng sau chuyển công tác nên muốn xin lại số tiền đặt cọc.. Cô vợ tên trang kém em một tuổi, ông chồng xấu số kia tên Kiên. Hai vợ chồng mới lấy nhau được hơn 1 năm. Vợ bán rau củ quả ở chợ còn chồng sáng sáng chạy xe đưa vợ đến chợ đầu mối để nhập hàng rồi phụ vợ. Nghe bà chủ kể thì khoảng đầu tháng 5 buổi sáng hai vợ chồng đang đi lấy hàng về bán thì Kiên mất tay lái và tông vào con xe 3, 5 tấn chạy ngược chiều khiến Kiên chết trên đường đến bệnh viện nhưng cô vợ bật ra vỉa hè và không bị làm sao cả (quá nhọ) đến cuối tháng lăm thì Trang lên thu dọn đồ đạc, bảo về quê ở Vĩnh Phúc nhưng không rõ huyện nào. Em dập máy với mụ chủ và gọi cho Trang, khi vừa nghe em nhắc đến hai từ phòng trọ thì đầu dây bên kia có tiếng tút tút tút.. rù rất điên tiết bởi vì cái họa của mình là do lũ cờ hó này để lại nhưng em vẫn phải nhẫn nhịn và lịch sự nhắn tin cho chị Trang trình bày sự việc đang xảy ra. Em mong chị cho em biết mọi chuyện để em có thể cứu cuộc đời của mình. Sau đó em đã có cuộc điện thoại kéo dài hơn 30 phút và mọi chuyện cũng dần được sáng tỏ: Kiên và Trang trọ ở đây cũng được nửa năm rồi, mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến ngày 28/4 Kiên mang ở đâu về một cái chiếu trúc và nói mua nằm cho mát, kể từ ngày đó hai vợ chồng luôn xảy ra khúc mắc hay cãi cọ nhau. Và Kiên thường xuyên bị bóng đè. Đến 6/5 ngày xấu số của Kiên thì hai vợ chồng cãi nhau nên Trang ngồi sau không ôm Kiên mà bám vào đuôi xe. Chắc cũng nhờ vậy mà khi xảy ra tai nạn Trang mới bắn lên vỉa hè. Sau khi Kiên mất người nhà đi gọi hồn Kiên vì bị chết ngang đường. Họ mới biết rằng đó không hẳn là một tai nạn. Trang lo tang lễ xong đã đi gặp rất nhiều thầy và xin bùa trấn yểm và dán lên cánh cửa. Trang chỉ muốn chặn những cái vong đó lại không cho theo cô về nhà, nhưng cô không nghĩ tới việc như bây giờ cô cũng xin lỗi đã mang tai họa đến cho em. Không nói gì chỉ lặng lẽ cúp máy bởi em nghĩ họ cũng đã mất mát quá nhiều rồi. Giờ em phải lo cho mình.. Ngày mai em sẽ lên đường sớm, chậm ngày nào thì tôi không thể sống yên ổn ngày đó.