Tản Văn: Cây Nổ Và Bé Mưa Tác giả: Thụy Đào Thường nghe mọi người nói đùa rằng, mùa mưa ở miền Nam cũng giống như các cô gái tuổi dậy thì, tính tình đỏng đảnh, khó chiều. Vừa nãy nắng oi là thế, thoắt cái đã mưa rả rích rồi. Ngồi bên song cửa nhâm nhi ly cà phê sữa, nghe từng giọt mưa tí tách tí tách rơi, nhìn ngắm lại những chiếc ảnh cũ, lòng tôi bỗng thật nhẹ nhàng, bình yên đến lạ. Những giọt mưa to nhỏ cứ nối tiếp nhau, va xuống nền gỗ, trông cứ như những chiếc pháo hoa nhỏ sáng lấp lánh màu sắc, âm thanh rộn rã. "Tách." "Tách." "Tách." "..." "Này, về thôi, đừng chơi nữa." "Nhưng em còn muốn chơi thêm một lúc." Sải bước trên con đường mòn từ nhà ông bà nội về nhà chúng tôi. Hai bên vệ đường là những cây so đũa cao phẳng phiu, từng chùm từng chùm hoa trắng muốt treo lơ lửng, lung lay đùa giỡn cùng cô gió. Hoa so đũa nấu canh chua cá lóc thì ngon phải biết. Món khoái khẩu của chị em chúng tôi đấy. Cây nổ bên đường với những đóa hoa màu tím thật đẹp, nhưng bọn trẻ con chúng tôi thì biết gì đến đẹp xấu đâu chứ, chúng tôi chỉ quan tâm đến quả của chúng thôi. Những quả nổ căng tròn núc ních, e ấp cứ như muốn lẫn trốn vào lá của chúng để chúng tôi không tìm thấy, nhưng sao có thể trốn được những đôi mắt thích tìm tòi của chúng tôi cơ chứ. Thế là chúng tôi hái được cả một túi to. Xem nào, quăng những quả nổ này vào nước, âm thanh nổ lách tách cứ vui tai làm sao. Cũng chính những quả cây nổ này đã làm bạn cùng chúng tôi suốt những năm tháng trẻ thơ đấy nhé. Tiếng nổ giòn tan của cây nổ cứ như thể hòa cùng một nhịp với tiếng mưa đang rơi, tạo nên một bản nhạc thật kì lạ, nó như va vào tim tôi, từng đợt, từng đợt.. "Chị hai, hôm nay không theo dõi bộ phim yêu thích của chị nữa à?". Tiếng cô em gái từ trên gác vọng xuống, kéo tôi từ những hồi ức trẻ thơ về với thực tại. "Không, chị ngồi đây nhìn mưa tí đã." Tôi trả lời. "Hôm nay mơ mộng thế." Con bé cười đáp. Tôi chỉ cười mà không trả lời nó nữa. Ánh mắt tôi lại dõi theo những giọt mưa đang nô đùa bên ngoài cửa sổ. Nhìn chúng cứ như những đứa trẻ con nghịch ngợm. Háo hức thoát khỏi đám mây đen đang vần vũ kia để tìm đến với thế giới mới lạ hơn. Có đứa không sợ đau, cứ phóng thẳng từ trên cao xuống, va vào mặt đường rải nhựa ngoài kia nghe bộp bộp, chắc là đau lắm. Có đứa lại thích chơi trò trốn tìm, cứ len lỏi vào những nhành hoa kẽ lá, tạo nên những âm thanh sột soạt thật thích thú. Gia đình chị hoa Mười giờ với giàn hoa giấy nhà bên không thích các bé mưa đâu, thế mà cứ đùa dai, bám lấy người ta trêu ghẹo, để lúc nữa cánh các chị ấy tơi tả hết lại quay sang giận dỗi cho mà xem. Các anh trai Xấu hổ thì lại thích bé mưa, nhưng cũng rất hay ngượng ngùng. Người ta chỉ mới chạm nhẹ thôi mà đã che mặt xấu hổ rồi. Các cô Xương rồng cũng quý bé mưa, nhưng cũng rất lo sợ. Các bé ấy mà ghé chơi nhiều quá thì các cô sẽ bị úng gốc, sẽ đau lắm. Như mùa mưa năm trước, một cô đã ngã bệnh và không qua khỏi. Việc này làm bé mưa ân hận lắm. "Chị hai ơi, ăn cơm thôi." "Ừ, chị vào ngay." Mưa ngoài kia cũng đã dịu hạt lại. "Tách." "Tách." "Tách." "..." Hoàn