Cây ký ức Ai chặt cây ký ức đốt lửa cháy hừng đông để mười hai giờ đêm đổ tro cũ mộng tàn Mười hai giờ đêm ô cửa sổ màu trắng Ký ức không màu bám rễ thật sâu Chiếc ti vi cũ treo giữa bức tường chiếu hình ảnh mơ hồ như sống mãi trăm năm Trăm năm quay ngoắt chớp mắt dăm giây Thao thức bao đêm nghe tiếng thở nặng Ánh đèn lập lòe sau rặng lá làng chớp chớp trong ánh mắt cay cay Xe thưa thớt đòi một giấc ngủ Người thưa thớt tìm một cơn say Say chưa tỉnh, tỉnh muốn say Kéo lê ký ức trên trang giấy tô màu Xanh đỏ tím vàng pha thành màu xám trộn vào hoang dại, phết lên giấy đục Màu nhạt nhòa biến sắc như màn đêm nhòe đi chút nước, ấm mặn chảy xuôi Hình hài ký ức nằm vắt giữa những tòa nhà giữa lằn vạch trắng, cung đường uốn cong Ai đem chôn ký ức xuống lớp đất cũng nhạt màu màu rễ tươi vươn mình xuyên sỏi đá Cây ký ức khi tốt tươi khi phơi mình ủ rũ khi trổ lá nhú mầm khi lột lớp vỏ khô Ai tưới nước cho cây giữa mùa lũ về để cây bạc màu mà rễ lung lay Rễ bám chặt dần vào khung cửa sổ Lá hoa thiếu sắc chỉ có tỏa mùi hương Ai chặt cây ký ức đốt lửa cháy hừng đông để mười hai giờ đêm đổ tro cũ mộng tàn. Hương 49