Mọi lý thuyết đều màu xám Và cây đời vĩnh viễn xanh tươi (Câu của Goethe) Vĩnh viễn chim ca, vĩnh viễn nắng cười Vĩnh viễn anh yêu em, như yêu sự thật Và cây đời mãi mãi xanh tươi Mãi mãi em ơi Cây đời trĩu trái Gió trong lá mùa thu rồi trở lại Rì rào đôi ta tình ái muôn đời Trong mắt đen em mãi mãi ánh trời Ngời qua một sợi tóc buông rũ trán Mãi mãi môi em nhuỵ đời vô hạn Và cây đời ôi! Xán lạn xanh tươi
Xin em nói với thời gian Ghé thuyền chở hộ ta sang bến thần Lên bờ vừa mới đặt chân Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa. Quanh mình cũng chỉ có ta Sao nghe nhân loại hòa ca với mình Không hoa, cũng chẳng lá cành Mà sao em đã tạo thành sắc duyên Tạo hình gió thoảng, trăng lên Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành, Một mình em sáng tạo anh Một mình em sáng tạo thành đôi ta. Thời gian rót xuống dần dà Một bình êm dịu bao la đất trời Trải bao đau khổ trong đời Mới dành cho phút được ngồi bên em
Anh về Ấm Thượng tìm em, Nhà gianh một túp, hương đêm một vùng. Bóng xanh vườn nhãn um tùm, Khói ngưng mặt nước, sương trùm đầu non Anh về Ấm Thượng thăm em, Gọi tên yêu, khẽ gõ rèm cọ khô, Em đang thức ngủ mơ hồ Tưởng rằng anh ở trong mơ gọi thầm. Thấy anh, em xiết nỗi mừng Nhìn em, gương mặt sáng bừng đêm khuya. Làng không một tiếng chân đi, Trái tim ta chuyện thầm thì cùng nhau. Đêm về Ấm Thượng chưa lâu, Núi sông, cây cỏ nhuộm màu thần tiên, Chỉ cần một ánh nhen lên, Một lời ý hiệp nên thiên sử tình.
Bác đi xa cháu, nhớ ghê Thằng cu Vũ, bác chưa về được thăm. Bây giờ cháu đã lên năm, Từ khi nhỏ xíu cháu nằm trên tay, Bác rất yêu cái thằng này, Tưởng như có cháu là hay trên đời. Bác xem là một con người, Còn non, đang bú tay, vòi đó thôi; Có khi bác đứng bên nôi Muốn đưa cho cháu cõi đời đẹp hơn. Bây giờ cháu đã biết khôn, Bác ngồi làm việc, cháu luôn chạy vào Bày trò chơi nhởi lao xao, Đang chơi dở cuộc, lại ào chạy ra; Lấy chăn phủ ghế chui qua, Ngăn bàn thích lục, tranh gà thích xem; Xếp rồi, cháu lại đảo lên, Có ngày bác phải mười phen, dọn nhà; Khi gần bác giận bác la, Đi xa bác lại nhớ mà rất thương. * Chiêm bao thấy cháu đến trường Bác hôn mặt Vũ như gương sáng bừng. Hôm về bác cháu ta mừng, Bác cho trăm thứ trong rừng Quì Châu.
Em đến thăm anh trên đôi dép cao su Em đã vào nhà mà anh còn thấy bóng em in trên trời rộng Khuôn mặt nhìn nghiêng dáng mũi cao Bấy lâu trong nhớ đẹp làm sao Anh đã gặp em ở một bến đò Thương nhớ bao la - trên dòng sông vắng Phong cảnh đã vào chiều, trời hiu hiu nắng Cây đôi bờ đứng lặng, nặng hồn xa.. Anh đã gặp em ở chân ngọn núi xanh Núi sẫm biếc như mùa thu đọng lại Trong thung lũng hoang sơ, ngô lay cờ - rộng rãi Phân ngô còn đượm mãi hồn ta. Anh đã gặp em bên bờ biển sóng xao Phi lao rì rào hồn trao cho gió Bờ cát mịn dạt dào sóng vỗ Niềm ân tình vạn thuở chẳng hề vơi. Anh đã gặp em dưới một trời sao Và đôi mắt em in vào vũ trụ Anh ngợi giữa muôn vàn tinh tú Đêm mơ màng thơm hương áo của em.. Từ lúc yêu em, ngay sau buổi gặp đầu tiên Anh đã tạc hình ảnh của em trên nền thương nhớ Ở đâu có nhớ thương, anh đã đặt tượng em vào đó Nên bây giờ anh nhớ: Đã gặp em
Em cho anh chén nước, Anh biến thành rượu nho Rượu triền miên mộng ước Rượu nồng nàn thơm tho. Cái men trong mắt em Anh để vào chén nước; Hương hơi thở của mình Đã hóa thành rượu chuốc. Anh thêm vào chén nước Rượu cất của hồn anh, Rượu cười sao lấp lánh Như ánh mắt trời xanh. Ôi! Chén rượu ân tình Từ bình minh sự sống Rót mãi tới vô cùng Của cuộc đời lồng lộng. Anh lại nâng chén nước Mời em nhắp môi cho Em ơi, đừng uống hết Kẻo say chết bây giờ. (Sài Gòn - Mĩ Tho 17-8-1975)