Tác giả viết câu chuyện về chính cuộc đời mình, về tình yêu mà tác giả đã trải qua, những ngày tháng tác giả cùng với người mình yêu nhưng người đó là đàn ông. Năm 1999, anh và người yêu mình quen nhau. Năm 2006, người yêu anh bỏ anh, đi cưới vợ. Khi ấy anh viết tùy bút "Em sẽ đợi anh đến năm 35 tuổi". Hai năm sau khi chia tay, hai năm sống trong cô đơn và tuyệt vọng, Nam Khang mắc chứng trầm cảm. Cuối cùng, anh đã gieo mình dưới dòng sông Tương Giang. Vào ngày 9-3-2008, Nam Khang liên lạc với bạn bè lần cuối rồi mất tích. Ngày 27/3/2008, sau 15 ngày trôi nổi trên sông Tương, xác anh được tìm thấy và được vớt lên ở Nhạc Dương. Khi chết, anh chưa tròn hai mươi tám.. . "Nếu có một ngày anh chịu không nổi nữa, đến tìm em cũng được, em sẽ đợi." " "Nếu đã quyết định kết hôn, thì những chuyện trước đây đều không cần phải nhớ, hãy chuyên tâm mà sống." "Em đợi anh đến năm 35 tuổi, nếu như đến lúc đó anh vẫn không trở lại, em sẽ đi tìm người khác." "Tôi không phải không có tội, nhưng mà tôi cũng đâu đáng tội. Tôi bất quá chỉ là đi thích mãi một người thôi." "Tử sinh cách trở đôi nơi, Cùng em anh đã nặng lời từ xưa. Đôi ta những nguyện cùng già, Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên." "Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, trọn đời trọn kiếp cũng không rời xa nhau." "Hiện tại chính mình cũng gần như là loại tình cảm này, buổi tối ngủ không được, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại ngồi đờ ra. Cũng không cho là đặc biệt khổ sở, chỉ là mịt mờ thế này thì không biết có thể làm cái gì để giết thời gian. Ngoại trừ cô quạnh, anh cái gì cũng không để lại. Sau đó nghĩ, hay là còn phải như vậy mà trải qua thật nhiều năm, liền khiến người ta nghĩ đến mà hoang mang sợ hãi. Cho nên lại sợ, e rằng không thể kiên trì đến năm 35 tuổi." "Cậu xem cái người này, miệng nói thích tớ, lại vừa làm tớ khổ sở như vậy." "Dù sao bất quá cũng là cả đời, vẫn nên tìm một người mà chăm sóc là khá tốt rồi.". "Tôi so với bất kỳ ai trên đời này, đều càng thêm tha thiết mà mong mỏi anh có thể hạnh phúc. Chỉ là nhớ tới hạnh phúc đấy không có phần tôi, vẫn là lại rất khổ sở."
Tôi nhớ, ngoài những câu mà cậu đã trích ra, vẫn còn một vài câu nói rất hay nữa của anh. Tôi xin phép nêu ra, được chứ? "Mấy năm gần đây những hạnh phúc và niềm vui của tôi đều là đi trộm về. Bây giờ, cũng đã đến lúc phải trả lại rồi." "Có thể nhiều năm sau này, tôi sẽ yêu người khác hoặc vẫn còn chờ đợi. Nhưng chắc chắn sẽ không thể nào quên được mình đã từng vì cái gì mà kiên trì đến thế. Hoặc biết đâu lúc ấy, anh ấy đã trở về bên cạnh tôi rồi". "Anh ấy là một chính nhân quân tử, còn tôi chỉ là một người đàn ông ích kỷ. Có lẽ, thế gian này vẫn luôn không có chỗ cho mỗi người chúng tôi dung thân. Nhưng, vẫn nên có nơi cho hai người bình thường chúng tôi dung hòa.." Thật buồn, đúng không? Thực sự mà nói, nếu như những năm về trước, tình yêu đồng tính có thể được chấp nhận và bảo vệ như hiện tại, thì có lẽ anh ấy đã không phải kết thúc cuộc đời mình một cách đau đớn đến như vậy. Tất cả đều là do những định kiến đáng ghét mà chúng ta gây nên..