1. Sân bay so với lễ đường kết hôn càng chứng kiến nhiều nụ hôn chân thật. Bệnh viện so với nhà thờ càng nghe thấy nhiều lời cầu nguyện thành tâm. 2. Đừng quên bạn là ai. Đừng quên tại sao bạn đứng ở đây. 3. Tại sao đa số đèn đường lại có màu ấm? Có lẽ là để sưởi ấm cho những ai về nhà lúc đêm muộn. 4. Thế giới ngoài kia quá ồn ào, chỉ cần lắng nghe trái tim mình là đủ rồi. 5. Chỉ cần không chối bỏ bản thân mình thì em đã cực kỳ tốt, cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ đáng giá rồi. 6. Không có ai là ánh sáng của em, vậy thì hãy tự mình soi sáng cả phương xa đi. 7. Hừng đông qua rồi, mặc kệ trời có đổ mưa hay là không, chúng ta cũng hãy chuẩn bị sẵn sàng, mang theo bên mình một nụ cười thật tươi, sau đó xuất phát lại một lần nữa có được không? 8. Bạn không cần phải thông minh gan dạ ngay từ thuở lọt lòng, bạn chỉ cần chăm chỉ và chân thành, vậy là đủ. 9. Có hai con đường để ta sống: Tỏa sáng hoặc không tỏa sáng. Khi bạn chưa tỏa sáng, cũng chính là lúc bạn đang chuẩn bị thật tốt để tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất thôi. 10. Mùa thu đến rồi, nên mùa hạ không cam lòng, chỉ đành buông bỏ mọi thứ. 11. Muốn nói với cả thế giới này một câu "Chúc ngủ ngon". Thật khéo, em lại chính là cả thế giới. 12. Tôi chưa từng thấy mình cô độc. Kể ra, nếu nói một cách lãng mạn thì tôi thấy mình hoàn toàn tự do. 13. Nếu mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của bạn, xin hãy tin rằng ông trời có những sự sắp xếp khác. 14. Một lòng hoa nở, một lòng hoa rơi. Lánh đời nơi núi dài nước sâu, cuối cùng vẫn phải tự mình đi xuống. 15. Bọn họ muốn đem tôi chôn xuống đất, lại không biết rằng tôi là một hạt mầm. 16. Đừng hoảng sợ, có lẽ trăng sáng ngoài kia cũng đang mê man đâu đó giữa lòng biển khơi. 17. Đừng nhớ quá sâu, đừng thức quá muộn, phải cười thật tươi. 18. Dùng một trái tim nhân hậu để lý giải lời nói của người khác sẽ khiến thế giới này trở nên đơn giản và tươi đẹp. Thế gian này rộng lớn như thế, vậy mà tôi lại có thể may mắn gặp được một vài người như vậy. 19. Cuộc sống chính là trân trọng những gì mình có, kiên nhẫn chờ đợi những điều sẽ đến với mình. 20. Cuộc sống này chính là như vậy, luôn làm cho chúng ta phải thương tích đầy mình. Nhưng càng về sau thì những thương tổn ấy lại chính là điểm mạnh nhất của chúng ta. 21. Gió thổi qua nơi em đứng thật sự rất ấm áp. 22. Dù cho em ở đâu, chúng tôi cũng đều thấy một vầng trăng sáng, ngủ ngon, mộng đẹp. 23. Quãng đời còn lại vẫn còn rất dài, đừng đem tất cả mọi thứ đều nói ra, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, rồi mọi thứ sẽ từ từ đến. 24. Thật may là tôi thích cười, cho nên cuộc sống này cũng không khó khăn quá. 25. Mong rằng tất cả mọi lo lắng không yên đều chỉ là một thoáng kinh hồng. 26. Tôi chưa dám chắc về mục tiêu của bản thân, thế nhưng tôi mong, bản thân mình có thể tiến xa được một chút. 27. Mong rằng em có thể vượt qua mọi chông gai như một nữ anh hùng và cũng được chiều chuộng như một người bạn nhỏ. 28. "Tôi muốn nói với bạn rằng, nếu bạn yêu một người, bạn không thể chỉ yêu mùa hè của người ấy" "Tôi tin rằng những người càng im lặng, trong cơ thể luôn tồn tại những âm thanh sôi nổi, tin rằng những người dịu dàng đều có một kế hoạch trong lòng, mê muội đau xót nhưng cũng hoa lệ lộng lẫy" 29. Bản chất của con người là: Nước biển, ánh trăng cùng một ít tan nát cõi lòng. 30. Chịu không nỗi việc đời, nhưng bạn không giống như vậy, bạn mãi mãi dịu dàng, mãi mãi là ánh trăng. 31. Chỉ có không hận mới có thể khiến căm hận hổ thẹn, chỉ có yêu mới có thể khiến tình yêu vĩnh hằng, chỉ có sinh mới có thể làm cái chết sợ hãi. 32. Bạn có thể yêu cầu một vai phụ của vở kịch ngoài ánh sáng hay trong bóng tối ư? Bạn vẫn bình tĩnh dưới lớp trang điểm khi diễn một vai của niềm vui hay nỗi buồn sao? 33. Khí lạnh băng giá, âm thủy bắt đầu ngưng tụ. Thế giới lạnh giá, như tuyết đầu mùa. 34. Em đã sống ẩn dật trong vết thương lòng của anh. Anh đã buông tay cả thế giới, nhưng anh chưa bao giờ buông tay em. Sông núi đời anh, mặc cho từng việc từng cái nói lời tạm biệt. 35. Trên đời này, mỗi người đều có tuyết rơi, mỗi người đều có một khoảng sáng tối riêng mình. 36. Tôi thà trần trụi chỉ một đôi tay, để nó dần lạnh giữa đêm dài giông tố, dù sao thì có rất nhiều thời điểm, nó cũng chỉ hai bàn tay trắng mà thôi 37. "Tất cả chúng ta đều có nhiều khuôn mặt, bóng tối, im lặng, cô đơn và thê lương, chợt phản kháng chống cự đều đã lâm vào tình trạng kiệt sức, vậy nên giống như gió, như núi trăng, như khói bếp, cùng bóng đêm làm bạn, chờ đến khi" cố nhân cười so với cây trong đình, một ngày gió thu một ngày khoảng không "nhân gian đã chẳng còn bao lâu. 38. Vào cuối ngày mười bảy, đèn sẽ không bao giờ tắt. Ta nhớ em là ba phần nước suối bảy phần ánh trăng, tháng bảy nhìn núi xanh bao la, em là độc nhất vô nhị trên đời. 39. Khi em đến vào ngày đông chí, ngọn gió dừng trên mày ngài, em nói: 'Ta đến trễ.'có lẽ lòng này có cây, cao vút thanh tao giống như em vậy. 40. Khi ấy, ngày tháng cũng dài. Qua hôm nay còn có ngày mai, qua năm nay còn có năm sau. Qua mùa xuân sẽ có mùa hạ, qua mùa thu sẽ có mùa đông, qua đông lại có thể nhìn thấy mùa xuân năm sau, vẫn là hoa đào nở đầy sắc hương, vui nhất, cũng trọn vẹn nhất. 41. Nhìn những đám mây trắng này tụ tập rồi lại tản mác, tản mát ra rồi lại tụ lại, cuộc sống chia ly tái hợp cũng là như thế. 42. Sau một giấc mộng lớn, đầy hoa như ngọc, như gặp lại bạn cũ, lòng vui mừng khôn xiết. 43." Như thế nào là qua một kiếp người? Trước núi dừng lại vành móng ngựa, non xanh nước biếc vạn gió xuân, rừng xanh biêng biếc đập vào mắt, rừng tháp kia bỗng rơi vào tầm mắt, vực thẳm vô tận trước vách núi. Khi tinh tú tràn vào màn đêm, hươu trắng uống rượu bên dòng suối, ngọn gió lặng dần, tất cả đều thành khoảng không " 44. Trước khi anh xuất hiện, đời em êm đềm tráng lệ, bước đi hiên ngang mong chờ vạn sự như ý, giờ em bối rối, rụt rè như nước suối tan chảy về phía anh. 45." Từng gặp nhiều núi sông xinh đẹp và những ngôi sao dịu dàng, như chính đôi mắt em vậy" 46. Ta đun một nồi mây, uống một chén trăng sao, áo tuyết dệt cuộn vào sông núi. Ánh đèn lồng vào trên thuyền, y phục phủ vào bàn cờ, cầm lấy ấm rượu ngược gió. Ngày là gấm thêu, đêm là khúc ngư ca, trên dưới bốn phương đều là gối đầu, ngày tháng qua là tấm chăn bông. Ta có cả thế giới, nhưng em lại là người duy nhất. 47. Ta đi từng bước đều quay đầu lại, núi là mắt người xưa, liễu là cánh tay thon dài, gặp được em rồi mỗi bước đi đều thật khó khăn. 48. Có lẽ tôi đã đi một đoạn đường, nhìn lại một đoạn đường, chờ mong một đoạn đường, thất bại một đoạn đường. Mắt đuổi không kịp anh, trèo đèo lội suối cũng chẳng bắt kịp anh. Nhưng anh rõ ràng là ở tận cùng trái tim tôi trên thế giới này. 49. Đi xe ngựa cao sang, quan to lộc hầu, chẳng bằng đi thuyền nhỏ, ngắm liễu rũ buông. Cười xem nhân sinh, phong lưu một đời. 50. Thế giới này luôn luôn mỉm cười với bạn. Nếu như bạn bị lấy mất một thứ gì đó. Đừng buồn! Bởi vì bạn xứng đáng với một điều đẹp đẽ hơn ngàn vạn lần. Cre: Sưu tầm từ weibo.