Title: Cậu là ai? Author: Cloud Đặng Category: Tản văn Status: Hoàn Rating: 10+ * * * Giả vờ một chút nhé? Chỉ giả vờ thôi.. nếu tớ quên, quên mọi thứ.. cậu có bên cạnh tớ không? Nếu như tớ quên cậu, quên mọi thứ về cậu, quên cả những kỉ niệm, quên cả những đau buồn.. thì sẽ ra sao? Tớ không thể nào biết nữa. Cậu.. cô gái ấy, từng tồn tại trong trái tim tớ sao? Từng khiến tớ vui buồn, từng khiến tớ mệt mỏi, từng khiến tớ ngồi khóc ư? Tại sao, tại sao tớ không có chút cảm giác gì cả vậy nhỉ? Quá khứ, suy nghĩ, hay mọi kỉ niệm.. nó lướt qua như một giấc mơ, như chưa từng tồn tại trong cuộc đời tớ.. Cậu là ai, mà đêm ngày tớ không nhớ nổi, nhưng lại kìm nén môi không run rẩy, để trái tim nói thay lời. Tớ không nhớ, nhưng tim lại cố gắng tìm hình bóng cậu, lạc giữa cảm xúc, tớ ước có thể tìm ra. Một chút thôi, có phải hay không cậu đã từng nắm tay tớ? Cậu là ai? Tại sao tớ càng lúc, càng không thể nhớ ra? * * * Đêm qua, tớ nằm mơ. Mơ thấy một hình bóng mờ mờ ảo ảo, nhìn thì có vẻ xa lạ. Nhưng rất đỗi thân thương.. Tớ thật sự không nhớ nổi, kí ức của tớ ở đâu. Tớ muốn níu giữ lại, nhưng chợt nhận ra là không thể. Rất muốn gọi, nhưng chợt nhận ra là cậu đã đi xa.. xa mãi.. Giữa chúng ta, từng tồn tại cái gì rất sâu đậm.. sâu đậm lắm sao? Làm ơn, hãy nói tớ biết. Được không? * * * Tớ đau đầu quá.. Cậu là ai? Tại sao.. tại sao đến cái tên, tớ cũng không nhớ nổi? Tại sao, đến suy nghĩ, tớ cũng không thể kiểm soát? Là tại sao? Tớ có cảm giác, chúng ta từng rất thân thiết. Nhưng tại sao, tớ không thể nhớ ra? Cảm giác như tớ vừa mới được sinh ra, không hề có chút liên hệ gì với thế giới này. Thật khó chịu, phải không cậu? * * * Tớ không biết, lí do gì mà vô thức mở mess? Thói quen chăng? Cái tên vừa lạ vừa quen lại xuất hiện.. Là cậu hả? Nhưng cậu là ai? Chúng ta, từng có những lần nói chuyện thế sao? Từng có những lần, cãi vã hay vui vẻ.. Chúng ta.. có sao? Tớ muốn biết, biết cậu là ai. Tớ muốn biết, cậu từng là cái gì trong cuộc đời tớ. Tớ muốn biết.. * * * Đêm qua tớ lại mơ về hình dáng ấy.. Lại mơ về cuộc trò chuyện ấy. Cậu quan tâm tớ, cậu chăm sóc tớ. Làm tớ có cảm giác quen thuộc mà không thể nhớ nổi.. Con tim như đang cố tìm lại cái gì đó mà tưởng chừng rất quý giá. Như đang kéo những ấm áp cậu mang lại còn dang dở. Tớ đã cố, mỗi khi định thức, lại không muốn dậy nữa. Muốn nói chuyện với cậu, muốn một lần thấy cậu. Nhưng.. cậu chỉ xuất hiện thật mờ ảo bên tớ.. bình yên đến lạ. Cậu là ai? Tại sao mỗi lần tớ hỏi, cậu đều không nói? Cậu chỉ lặng lẽ ngồi kế bên tớ. Không cho tớ biết, thời gian qua, tớ và cậu.. chúng ta như thế nào? Là tại sao? * * * Hôm nay, tớ không thấy cậu xuất hiện nữa. Tớ đã ngóng trông, để cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy. Nhưng.. không thấy cậu đâu cả. Tại sao, tớ lại nhớ, lại chờ, lại trông ngóng một người mà tớ nghĩ là xa lạ đến với tớ chứ? Con tim tớ, sao lại phải khó chịu, lại mệt mỏi.. tâm can tớ, suy nghĩ tớ, tại sao lại muốn khóc.. vì cậu chứ? Cậu là ai. Mà khiến tớ như thế? * * * Ngày qua ngày.. Tớ vẫn ngóng chờ cậu. Chờ cái bóng dáng quen thuộc ấy. Nhưng sao.. cậu không đến? Tại sao, tớ phải cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng, mỗi khi người đến thăm tớ.. không phải là cậu? Cậu là ai? Làm ơn, hãy nói tớ biết đi. Hãy nói tớ nghe, chúng ta từng như thế nào? Cậu ác lắm, định chôn vùi kí ức của tớ sao? * * * Tớ vẫn đang ở viện. Một khung cảnh toàn một màu trắng. Tớ vẫn chờ cậu. Trong nỗi nhớ không ngừng. Cậu là ai? Tớ nghĩ, có lẽ tớ không cần biết nữa đâu. Cứ thế này, có khi tốt hơn thì sao? Tất cả kí ức, tất cả mệt mỏi. Đều sẽ lãng trôi. Rồi chúng ta, sẽ bắt đầu lại từ đầu đúng không? * * * Cái căn phòng trắng u ám của bệnh viện.. Tớ vẫn ngồi đó. Cậu xuất hiện, nở nụ cười. Tớ với tay theo, nhưng chợt nhận ra là không thể được.. cậu quá xa tầm tay tớ.. Cậu muốn biết về cô gái mà cậu ngày ngày ngóng chờ sao? Ừ, muốn biết lắm chứ. Nói đi. Làm ơn. Tớ đang nghe cậu nói đây. Nhưng không hiểu sao, tớ buồn ngủ quá. Mắt tối sầm rồi. Cả người, như đang lâng lâng. Tớ mệt rồi. Cho tớ ngủ đi. Một chút, một chút thôi mà.. Chờ tớ dậy nhé? Rồi nói tớ biết, cô gái ấy là ai.. Được không? * * * Cậu là cô gái, từng rất quan trọng với tớ.. Còn kiếp sau, tớ sẽ tìm cậu.. chờ tớ nhé? Tớ muốn biết, cậu là ai.. Hết.
Chào bạn! Mình là Jenny, rất vui vì được thưởng thức tác phẩm Tản Văn - Cậu Là Ai? - Cloud Đặng của bạn! Muốn viết xuống đôi dòng nhận xét! Nếu có gì không phải, mong bạn bỏ qua nhé! Về hình thức: Mình thích cách trình bày của bạn, rất mạch lạc rõ ràng, tuy nhiên, mình thấy trên diễn đàn có yêu cầu về hình ảnh minh họa của tản văn, bạn nên tham khảo rồi bổ xung nhé! Về nội dung: Gu của mình có vẻ thiên về phần miêu tả tâm lí của nhân vật nên tác phẩm của bạn thực sự rất "bổ béo" với mình. Một lời khen chân thành đấy! Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn tái hiện tâm lý của mình, mình dùng từ "tái hiện" vì tản văn này không chỉ là miêu tả nữa mà mình có thể tự đặt mình vào dòng tình cảm, để rồi, những cảm xúc của bạn đã được truyền tải một cách sâu sắc và mãnh liệt tới mình. Có lẽ là do câu chuyện do chính bạn trải qua, nên tất cả đều hết sức chân thực, từng câu hỏi bâng khuâng, sự bồi hồi, vương vấn, khó hiểu đều là hợp lí và mình thực sự rất rất trân trọng nó. Thích nhất đoạn này của bạn: Mình thích cụm từ "Cậu là ai?". Cụm từ này đã được lặp lại rất nhiều lần trong tác phẩm và ngay từ đầu, mình hoàn toàn không biết rốt cuộc vì sao lại dẫn đến hoàn cảnh của câu chuyện, cho đến khi đọc đến cuối và đọc lại lần 2, lần 3, mình mới vỡ lẽ: À, ra vậy. Có thể bạn không biết, nhưng cụm từ "cậu là ai?" này có sức mạnh huyền diệu lắm. Bên cạnh những tâm sự của bạn, thứ thôi thúc mình ở lại với tác phẩm chính là để tìm ra lời giải cho câu hỏi "Cậu là ai?". Tuy đến kết rồi vẫn không tìm ra được lời giải đáp nhưng mình tin chắc rằng, đây hẳn là người con gái mà nhân vật trong câu chuyện yêu chân thành và tha thiết. Vì chỉ có những người tri âm, tri kỷ, những người yêu nhau sâu nặng mới có thể giữ mãi hình bóng của nhau trong tâm trí dù cho có mờ nhạt, xa xôi nhường nào. Mình thực sự rất đau lòng khi đọc đến đoạn kết, sự lìa xa của một đôi chim uyên là quá đau đớn, có thể do chàng trai bị bệnh, có thể do cô gái lựa chọn rời ra nhưng vì bất kì lý do nào đi chăng nữa, nó cũng mang đến cho mình một cảm xúc khác lạ, bâng khuâng và rạo rực khao khát yêu và được yêu, được cảm nhận những nốt trầm, nốt bổng mà tình yêu mang lại. Góp ý: Có lẽ do sự thiếu hụt trong hoàn cảnh, suy nghĩ, nhận thức.. của mình nên mình thực sự chưa thấu hết được hoàn cảnh mà bạn đặt nhân vật, nó gây khó hiểu cho mình ở phần đầu và đã được giải đáp ở đoạn cuối. Tuy nhiên, để "giữ chân" được nhiều độc giả hơn, bạn có thể tìm hiểu và thay đổi đôi chút để làm nổi bật hoàn cảnh éo le của nhân vật ngay từ đầu tản văn, khiến cho tản văn được rõ ràng và "mâu thuẫn" hơn, có cao trào hơn nhé. Một tác phẩm thực sự rất hay! Mong chờ tác phẩm tiếp theo của bạn! Chúc bạn một ngày tốt lành!