Chỉ là 1 câu chuyện không có khung xương. Dành tặng nhân ngày lễ tình nhân! Cần biết 1 điều rằng: "Ai cũng cần 1 bờ vai cho dù kẻ đó sẵn sàng mê mải đón cô đơn bên mình." Chiếc xe bus lao vụt qua, ngoài trời mưa lất phất từng hạt nhẹ, nó đứng mãi trước cửa một quán bar, khuôn mặt trượt dài mệt mỏi, ánh mắt đưa lên đẩy xuống những tia nhìn. Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, thường thì vào những dịp lễ đặc biệt như thế này, chẳng nơi nào đóng cửa sớm. Đặc biệt là quán bar, nhà nghỉ, khách sạn, nơi hát karaoke và những tụ điểm ăn chơi, họ không ngu ngốc đến nỗi nói "không" với lợi nhuận. Bạn gái nó là nhân viên tiếp thị cho 1 hãng thuốc lá, trong những ngày mùa đông cắt da này, cô ấy vẫn phải mặc một chiếc váy cũn cỡn, cái áo hở hang hết cỡ, phô trương dòng chữ gợi tình trên bộ ngực được độn lên đồ sộ để đi mời thuốc những gã đàn ông không mấy lịch sự tại quán bar. Công việc của cô ấy bắt đầu vào buổi đêm, đôi khi kết thúc vào tờ mờ sáng. Cũng không quan trọng lắm với việc công việc này kết thúc vào mấy giờ và vào lúc nào, miễn là nó giúp cô ấy kiếm được tiền và làm cô ấy vui. Thế là được! Nhưng công việc của 1 người tiếp thị thuốc lá, không thể kết thúc muộn quá cả giờ quán bar đóng cửa.. Trừ phi.. trừ phi.. trừ phi là cô ấy còn làm 1 công việc phụ khác.. gọi là "tăng ca", "thêm giờ". Đầu tiên, cô ấy chần chừ, không chịu nhận. Sau vài cái tát, cô ấy hất mặt len cười và nói với nó chỉ 1 câu ngắn ngủi thôi: "Vâng! Đúng như anh nghĩ!" Sau nhiều ngày dằn vặt, nó quyết định gặp mặt để lật bài: "Anh có thể chu cấp cho em thoải mái, em hãy bỏ Cái công việc này đi.. Ý anh là.. cả 2 công việc này đi!" Lúc đó, nó thầm nghĩ: Người ta vâẫnbảo lấy đĩ về làm vợ cũng chẳng sao! Cô ấy nhìn nó và nói: "Anh nghĩ lấy đĩ về làm vợ cũng chẳng sao và dễ lắm sao?" Nó im bặt. "Anh ạ, đôi khi có những sự sắp đặt mà em không thể cưỡng lại, em được sắp đặt ở đây và chẳng may bị anh lật tẩy. Anh đã nhìn thấy thì liệu sau này, anh có thể quên hết những điều anh - nhìn - thấy để lấy em không? Và em sẽ sống phụ thuộc, trong sự chu cấp và nỗi than phiền. Em không có tự trọng nhưng em cũng chẳng có nổi hy vọng vào anh!" - Cô ấy nói! Nó có thể lên rất nhiều chiếc taxi mà không cần trả tiền, đi đến mọi nơi nó muốn trên những chiếc ôtô có người lái đó mà chẳng tốn 1 xu. Vậy mà có ngày, một ả đàn bà nhổ vào mặt nó 1 câu gọn lỏn đại loại như là ả nghĩ nó không thể chu cấp cho ả nổi 1 cuộc sống bình thường. Thật nhục nhã! Người ta vẫn nói, những đứa con gái quen trong quan bar là loại chẳng ra gì, nhưng bây giờ người ta nên bổ sung rằng, những đứa con gái học đại học, quen trên giảng đường và làm ở quán bar cũng chả ra gì xất - Nó nghĩ! Đối với thằng con trai của 1 người lái tất cả những người lái xe taxi ở thành phố này - thì đó hẳn là 1 sự sỉ nhục. Một cú đập ngực mạnh mẽ của một con đàn bà 2 lưng vào sống mũi cao và đôi mắt sâu quyến rũ này. Nó kể lại câu chuyện cho chị gái mình, bà chị cũng chẳng làm gì hơn ngoài cười cợt. Thật cay cú! Câu chuyện diễn ra đã được 1 tháng, và hôm nay là ngày valentine đầu tiên mà nó quen con ả vênh váo, tự phụ, nghèo xác xơ kia.. Nó quyết định xây dựng 1 sự nhục nhã đột phá! Chuẩn bị 1 món quá cho con ả rẻ tiền. Tình yêu không thể khiến người ta làm nên những điều lãng mạn ngu ngốc. Nhưng sự cay cú có thể tạo nên những cú hích "mủi lòng". "Chỉ cần mày quay lại với tao, tao sẽ để mày sống như 1 con gái bao mà dày xéo! Chắc đéo gì mày đã nhục bằng tao!" - Nó nghĩ! Uh, kể ra cũng đúng, cho dù không ai trông, chẳng ai nhìn ngóng, nhưng con nhỏ kia đã giáng cho nó 1 đòn quá đau đớn vào sự tự trọng của 1 người đàn ông "quân tử". Người ta không thể đầu hàng kẻ đã xúc phạm niềm kiêu hãnh của mình. Nhất là khi kẻ đó là đàn bà, còn mình thì lại là 1 gã đàn ông đường đường chính chính! Nó đã phải xem rất nhiều phim Hàn Quốc, để có 1 bước nhảy vọt cho sự tỏ tình loãng mạn vào ngày Valentine này. Nhưng mọi điều nó xem đều chẳng mấy hay và đặc sắc, bóng bay, hoa hoét và những trò nhạt toẹt đã cũ rích từ lâu. Một người giàu không thẻ chơi trò hèn mạt. Con trai ông giám đốc hãng taxi lớn nhất thành phố này - là nó! Người thừa kế tất cả khối gia sản đồ sộ và dịch vụ cho thuê xe hơi đắt tiền là nó! Và nó, có cách của riêng mình! Xung quanh quán bar ngày Valentine, bắt đầu từ 10h tối, tất cả những chiếc xe đời mới, bốn chỗ và dài mui, cóng koong.. khoảng gần 20 chiếc, phủ xung quanh những bông hoa hồng tươi, khoảng vài trăm nghìn bông thôi, đứng chờ "nàng" nghỉ ngơi.. ra khỏi bar buổi tối! - Xin lỗi các bạn, tôi lỡ bịa quá lời! Thực ra, trên thực tế là, chàng trai của chúng ta, chỉ cho 1 chiếc taxi tải của nhà cấu ấy, chở đầy một xe tải hoa hồng đứng đợi trước quán bar vào lúc 11h đêm thôi. Đợi mãi.. đợi mãi.. cái đợi mãi tính ra cũng chỉ khoảng 1 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô ấy cũng bước ra khỏi nơi ồn ào ấy, gần như là kẻ cuối cùng đi ra khỏi cái tổ của 1 lũ ong thợ mệt nhừ.. Đôi mắt lờ đờ, đôi chân loạng choạng.. Cô gái ngồi sụp xuống khóc nức nở. Nó tưởng bở cười trong lòng, vì không ngờ cô ta quá nhanh xúc động. Nhưng hành động tiếp theo không như nó chờ mong, cô ta liên tiếp đập đầu vào tường rất mạnh, như 1 người điên vậy. Nó bắt đầu luống cuống, và phát hiện ra rằng, hóa ra cô ấy không hề nhìn (để mà thấy) nó cũng như đám hoa hồng trên xe ô tô. Nó vội vàng chạy đến, trừi đã quá khuya để ai đó có thể phát hiện rằng, có 1 người con gái yêu đuối đang lả đi nhưng vẫn gắng sức đập đàu vào tường để làm đau chính mình, trong ngày lễ tình nhân lặng lẽ này. "Em say à?" "Anh à, em không say!" "Em làm như thế, đau lắm! Chết đấy!.. Muốn chết à?" "Đập đầu cho tỉnh" "Ko say sao phải tỉnh" "Đập đầu cho say" "Đang tỉnh sao muốn say" Đoạn hội thoại nhảm nhí cứ thế diễn ra.. cho đến khi người đàn bà lảm nhảm trong người đứa con gái kia ngủ lịm. Xe tải hoa hồng không ai trông ngóng, ngày Valentine qua đi chẳng tạo được đột phá gì. Chỉ có điều sáng hôm sau 2 người ở trong một nhà nghỉ, đầu người con gái vẫn còn nguyên máu, và gã con trai vẫn mặc nguyên quần, không tháo thắt lưng. Chẳng ai làm gì ai và ai cũng biết là như thế.. Nhưng đôi khi.. Con gái đủ thông minh để biết con trai.. sẽ làm gì.. "Xe hoa đẹp lắm" "Ra là em nhìn thấy hả?" "Uh, to thế cơ mà!" "Nó là dành cho em" "Uh, để cho mày biết ông đây cay mày lắm hả? Haha, ý anh là thế chứ gì?" "Uhm.. Ko dấu" "Dành cho em nhưng không là của em, anh nhỉ?" "Hôm qua, đúng là em tỉnh, không say nhỉ?" "Uh, em tỉnh mà" "Sao ngất đi thế?" "Đập đầu nhiều quá nên đau, giả vờ ngất để anh khiêng đi ngủ" "Tức là sao?" "Valentine mà, cũng nên có một người đàn ông không nguy hiểm, cho ấm áp, và thoát khỏi cái cảm giác một mình!" "..." Lại "làm bạn gái anh nhé?" "Không, em chỉ cần anh đêm qua thôi! Như thế quá đủ rồi!" Một người bên cạnh.. chỉ một giờ.. một phút.. nhỏ nhoi thôi..