Câu chuyện mùa đông Thể loại: Truyện ngắn, lãng mạng Tác giả: Sky z Văn án: Tình yêu đâu phải lúc nào cũng thể hiện ra. Con người anh đơn giản lắm. Nếu anh biết, anh sẽ làm tất cả cho em. Linh góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Sky z
Chương 1 Bấm để xem Cũng đã lâu rồi tôi không gặp hắn. Từ ngày ra trường mỗi đứa một công việc, một cuộc sống khác nhau, chẳng mấy khi có thời gian rảnh. Mãi mới đến ngày nghỉ lễ, tôi rủ hắn đi uống cà phê trò chuyện. Đôi khi tôi cũng đến mệt mỏi với hắn, không phải quen biết với nhau từ khi còn nhỏ, chắc giờ tôi chẳng còn chơi với hắn. Hắn tên Thiên, một thiên tài công nghệ. Về mảng này không ai vì lại hắn. Học xong đại học, hắn đã tự tạo ra một tựa game được giới trẻ rất yêu thích. Nhưng ông trời không cho ai được hoàn hảo. Hắn rất thông minh trong lĩnh vựng công nghệ, nhưng vô cùng vụng về trong chuyện tình cảm. Nhiều lúc, tôi cảm thấy hắn chẳng khác nào đứa trẻ con trong hình hài người lớn. Hắn đã có người yêu, một cô gái tuyệt vời vô cùng yêu hắn. Cô tên Tuệ Nhi, học cùng trường với hắn, sau hắn ba khóa. Cô mến hắn, vì hắn rất giỏi công nghệ, mà cô cũng là một người yêu thích công nghệ. "Hôm nay mày đến đây một mình à? Mày với Nhi dạo này sao rồi?" Tôi bắt gặp hắn khi đang ngồi thẫn thờ một mình trong quán cà phê mà chúng tôi thường ghé qua. "Tao với nhi à. Nhi đang bơi trên một dòng sông chết tiệt nào đấy mà tao cũng chẳng biết nữa. Cậu ấy nói thế. Nhi có sở thích khác người lắm, mà vấn đề là tao không biết bơi." – hắn nói bằng một giọng mệt mỏi. "Đi bơi sao? Giữa mùa đông giá lạnh như thế này? Mày có bị thần kinh không đấy?" Hắn nói chẳng buồn suy nghĩ làm tôi thấy phát bực. Đang vào giữa mùa đông, thời tiết lạnh cắt da, cắt thịt, ngay như hắn còn phải mặc ba, bốn lần áo mà vẫn nghĩ người ta đi bơi được. Từ xa, Linh- người yêu tôi đang lại gần, trên tay bưng hai cốc cà phê khi đến chúng tôi đã gọi, em lấy chân khều khều tôi ra, rồi len vào ngồi giữa tôi và Thiên. "Cụ thể cái Nhi nói với anh thiên như thế nào?" Hắn ngồi thẳng dậy, tập chung nhớ lại. "Cô ấy nói với tao như này: Anh có biết, người ta nói yêu nhau vào mùa đông là bơi ngược trên một dòng sông không? Mà khi anh dừng lại, anh sẽ bị dòng nước cuốn đi, và em sẽ lạc mất anh." "Đồ vô tâm" tôi thầm nghĩ. Tôi lắc đầu chán trường nhìn hắn rồi nhìn Linh, em cũng thở dài. Câu nói đầy ẩn ý như vậy mà hắn vẫn có thể hiểu theo nghĩa đen được. Tôi đang tự hỏi làm sao hai người có thể yêu nhau được suốt ba năm mà chưa chia tay. Linh quay sang hắn, giải thích: "Đó chỉ là phép ẩn dụ thôi, đại ý là, khi yêu nhau vào mùa đông sẽ gặp nhiều khó khăn, giống như khi bơi ngược trên một dòng sông. Hai người phải cùng nhau bơi được qua dòng sông ấy, thì mới đến được mùa xuân hạnh phúc. Hiểu chưa?" Hắn chăm chú lắng nghe, ồ lền một tiếng rồi gật đầu lia lịa như đã hiểu ra vấn đề. Linh tiếp tuc. "Điều cái Nhi muốn nói, đó là anh Thiên phải quan tâm đến Nhi nhiều hơn nữa, phải cố gắng cùng Nhi bơi qua được cái dòng sông ấy." Phải công nhận. Cái triết lý tình yêu của con gái đôi khi vô cùng phức tạp. Đối với tôi, những gì Linh giải thích nãy giờ có thể tóm gọn bằng một câu nói: "Em muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn". Một câu nói thật đơn giản, nhẹ nhàng và quan trong nhất, nó dễ lọt vào tai tên ngốc kia. Hắn ngồi đó, tay cầm chiếc thìa đặt lên môi, đôi hắt hướng ra phía ngoài cửa sổ. Nhìn hắn lúc này trông thật ngờ nghệch. Có thể hắn đang nghĩ về những điều Linh vừa nói, cái triết lý tình yêu, mà tôi thấy, đối với hắn không thể nào tiêu hóa nổi. Đôi đưa tay qua trước mặt linh rồi đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ. "Được rồi, mày gọi Nhi đến đây đi. Lâu rồi bọn tao cũng chưa gặp cái Nhi." "Nhi giận tao một tháng nay rồi. Một tháng nay, tụi tao chưa gặp nhau" Hắn cúi mặt xuống, buồn bã, tay vẫn cầm chiếc thìa gõ từng nhịp từng nhịp nhỏ xuống bàn. "Cạch, cạch, cạch" "Mày đã xin lỗi Nhi chưa?" – tôi hỏi, lòng cảm thấy lo lắng cho hắn. "Chưa, câu cuối Nhi nới với tao là: Anh đừng gọi điện đừng nhắn tin cho tôi nữa. Tao cũng muốn xin lỗi lắm, mà mày biết đấy, tao không biết ăn nói, tao sợ Nhi buồn." Hắn nói, dáng vẻ chẳng hề thay đổi. Tôi cũng không biết nói gì hơn với hắn nữa. Linh ở bên cạnh cũng đang lo lắng giống như tôi. Dù sao, hắn và Nhi cũng là do chúng tôi mai mối, cần phải có trách nhiệm đến cùng. Linh nảy ra một chủ ý. "Bây giờ muốn cái Nhi hết giận, anh Thiên gọi điện cho Nhi. Mà thôi, gọi điện nó không nghe đâu. Anh nhắn tin đi. Anh viết là: Anh đang ở quán cà phê cũ, nơi chúng mình thường qua. Đã một tháng chúng mình không gặp nhau rồi, anh rất nhớ em. Em có thể đến đây được không? Nhớ mặc áo ấm em nhé!" Hắn vội rút ra chiếc điện thoai trong túi quần. Mở phần tin nhắn, hai tay hắn nhập thật nhanh nội dung Linh vừa nói. Vừa nhập miệng hắn vừa nhẩm lại. Tin nhắn vừa được gửi đi thì cánh cửa quán cà phê mở ra, Nhi xuất hiện. Có lẽ nào Nhi có thể đọc tin nhắn và đến nhanh như vậy. Không, tất nhiên là không phải, vì Nhi không đi một mình mà đang khoác tay cùng một người con trai khác. Nhi đi qua bàn chúng tôi, không chào hỏi, làm như chúng tôi là những kẻ vô hình, hay nói chính xác hơn, như Thiên là kẻ vô hình trong mắt Nhi vậy.
Chương 2 Bấm để xem Một tháng trước.. Hắn có hẹn với Nhi lúc tám giờ. Cố gắng sửa soạn thật nhanh, hắn đến quán cà phê trước giờ hẹn mười năm phút. Hắn dừng chân trước chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, nơi mà hắn và Nhi vẫn hay ngồi. Lấy cái laptop từ trong cặp, hắn bắt đầu làm việc. Dạo này công việc của hắn khá bận, hắn phải quản lý tựa game mới mà chính hắn đã tạo ra nó, tựa game có lượt truy cập mới mỗi ngày không ngừng tăng. Hắn làm việc hầu như chẳng có thời gian nghỉ ngơi, từ đi gặp đối tác, đến quảng bá game, đến việc kiểm tra lỗi.. đều qua tay hắn. Công việc của hắn ngày càng thuận lợi, nhưng về mặt tình cảm thì không được tốt đẹp lắm. Hắn không có nhiều thời gian dành cho Nhi như trước, khi mà hắn vẫn còn là sinh viên, hắn có thể ở bên cạnh Nhi, đến bên Nhi những lúc nhi cần. Bây giờ, một tháng đôi ba lần hắn mới có thời gian để gặp Nhi, chủ yêu là liên lạc qua điện thoại. Hôm nay là kỉ niệm ngày hắn và Nhi chính thức yêu nhau được ba năm. Hắn đã sắp xếp công việc từ mấy hôm trước, để lúc này, hắn có thể toàn tâm toàn ý bên Nhi. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, phía công ty báo có lỗi trong game, buộc hắn phải kiểm tra. Ngày mai, tựa game này ra mắt chính thức rồi, hắn không còn nhiều thời gian nữa. Hắn cũng không muốn hủy hẹn với Nhi, nhất là trong ngày kỉ niệm này. Hắn không muốn làm nhi buồn, hắn sẽ cố gắng làm thật nhanh. Nhi đến từ lúc nào hắn chẳng hề hay biết. Cô chằm chằm nhìn hắn, gõ mạnh xuống bàn làm hắn giật mình. "Em đến rồi à. Ngồi đi, chờ anh một lát. Em ơi cho anh hai capuchino nóng nhé" Hắn gọi đồ uống xong rồi quay trở lại làm việc. Nhi nhìn hắn, giận chẳng nói lên lời. Cô nén túi xách cái bịp rồi ngồi xuống ghế, khoanh tay lại nhìn hắn. Nữa tiếng đồng hồ trôi qua, hắn chẳng nói với Nhi câu nào. Hôm nay là ngày khỉ niệm, cô muốn được làm gì đó cùng hắn, người con trai cô yêu, chứ không phải là ngồi đây nhìn anh làm việc. "Mùa đông về rồi anh ạ, hôm nay chắc 16 độ đấy" "Em nhắc anh mới nhớ đấy, cảm ơn em nhé." – hắn nói, tay với cái áo khoác ngoài, lúc đến hắn để bên cạnh, mắt không rời màn hình máy tính. Lúc mới yêu nhau, cô hay ngồi nhìn hắn viết những thuật toán, những chương trình máy tính. Cô thấy sao hắn giỏi thế. Cô ngưỡng mộ con người ấy, đem lòng yêu hắn. Mà sao lúc này, cũng hình ảnh ấy, cô lại cảm thấy đáng ghét đến thế. Từ khi cô đến, hắn chẳng buồn đoái hoài đến cô dù chỉ một lần. "Anh, tay em lạnh hết rồi này." Hắn dừng lại, nhìn cô, rồi đứng dậy đi về phía cô, đưa hai tay nắm lấy hai bàn tay cô. "Lạnh thật, Thế mà em không bảo anh sớm. Anh chỉ cho em cách này nhé." Nói xong hắn đưa hai tay cô xuống phía dưới hai bên đùi cô, cho tay thật sát vào đùi. "Em làm như vậy đỡ buốt tay lắm đấy, anh hay làm thế mà." Rồi hắn quay lại chỗ ngồi, tiếp tục làm việc. "Anh không còn quan tâm em nữa à?" Nói xong cô vê cốc nước của mình toan đứng dậy. Thấy vậy, hắn đưa tay níu lấy tay cô, dỗ dành. "Anh xin lỗi, hôm nay anh hơi bận. Được rồi. Bây giờ em muốn anh quan tâm em như thế nào?" Hắn vòng sang, ngồi cạnh cô, lắm lấy tay cô. "Anh có biết, yêu nhau vào mùa đông là bơi ngược trên một dòng sông không? Mà khi anh dừng lại, anh sẽ bị dòng nước cuốn đi, và em sẽ lạc mất anh." Đi bơi vào mùa đông, trên dòng sông? Tự nhiên Nhi nói vậy làm hắn chẳng hiểu gì cả. Hắn mông lung lắm nhưng có phải tỏ ra thật bình tĩnh, vì hắn thấy được trên khuôn mặt Nhi lúc này vẫn đang toát lên sự giận dữ. Chỉ tay vào đôi tình nhân đang ngồi phía đằng trước, cô nói tiếp: "Anh nhìn kìa!" Người con trai đang lắm tay cô gái, anh xoa nhẹ đôi bàn tay, rồi ấp chặt trong tay anh. Anh từ từ đưa miệng gần lại, thổi từng làn hơi vào đôi tay cô gái đang trong tay anh. "Người ta đang làm gì vậy?" – hắn hồn nhiên hỏi. "Anh ngốc thể. Mùa đông tay con gái thường lạnh, người ta làm như vậy để đôi bàn tay được ấm hơn." – cô hậm hực. Hắn đưa tay lên gãy đầu, nhìn sang đôi tình nhân rồi ngượng nghịu nhìn cô. "Làm vậy ở chỗ đông người ngại lắm! Cách vừa nãy anh chỉ cho em chẳng phải tốt hơn sao." Cô thở hắt ra một cái. Chán nản, cô giật tay ra khỏi tay hắn, bưng cốc quay đi. "Hay là em cứ sang bên kia ngồi cho ấm, bên này cạnh cửa sổ gió lạnh lắm. Lát xong việc anh sang bên đó với em." – hắn gọi với. Cô đứng như đứng hình sau câu nói đó. Ngày hôm nay, ngày kỉ niệm tình yêu ba năm của cô, cô đã rất mong chờ. Đáng lẽ hôm nay là ngày cô sẽ thật hạnh phúc bên hắn, được hắn yêu thương, quan tâm, trong sóc. Nhưng từ lúc đến đây, cái cô nhận được chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt từ hắn. Cô cảm thấy tủi thân, cô cảm thấy giận dữ. Nước mắt cô đã cố kìm nén, mà sại sao nó cứ trào ra. Cô nhắm mắt, quay người lại rồi ném cho hắn cái nhìn đầy căm hờn hòa lẫn nước mắt. "Anh không nói được câu gì khác à. Vậy thì đừng nói, đừng gọi điện đừng nhắn tin cho tôi nữa." Cô đặt thật mạnh cốc nước xuống bàn, nhoài qua người hắn lấy túi xách rồi bỏ đi.
Chương cuối Bấm để xem Chàng trai kéo chiếc ghế, nhìn Nhi mỉm cười đầy hạnh phúc. Nhi ngồi xuống ghế, chàng trai cầm chiếc túi xách cho Nhi, nhẹ nhàng tháo chiếc khăn len quấn quanh cổ cô, đặt ngay ngắn bên cạnh bàn. Đưa bàn tay vuốt lên mái tóc cô, anh nhìn cô âu yếm rồi ngồi xuống phía đối diện. Hắn thẫn thờ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy, nhìn những cử chỉ mà người đàn ông đó làm cho Nhi mà lòng hắn không sao bình lặng được, hắn muốn biết người đó là ai, tại sao Nhi đi với người đó, tại sao lại có những cử chỉ thân mật ấy với người yêu hắn. Hắn toan đứng dậy nhưng bị tôi ngăn lại. "Để tao qua đó hỏi xem anh ta là ai, tại sao lại đi cùng Nhi đến đây" "Anh không thấy là cái Nhi nó đẩy anh vào đỉnh cao của sự giận dữ rồi à, có thấy mà cũng như không thấy. Giờ anh qua đó cái Nhi cũng chẳng thèm nói chuyện với anh đâu, lại ầm ĩ quán người ta lên" – Linh nói. Ba người chúng tôi như nín thở theo dõi từng hành động của hai người vừa đến. Họ toát lên vẻ hạnh phúc của đôi trai gái mới yêu nhau. Chàng trai ấy nắm lấy tay Nhi, hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy, sau đó, anh nắm lấy hai bàn Nhi, làm như cái cách đôi tình nhân kìa đã làm một tháng trước. Chàng trai đã làm đúng những gì mà Nhi đã từng mong muốn ở hắn. Nhi cười, cô cười thật rạng rỡ, thật hạnh phúc, cô khẽ đưa mắt sang nhìn hắn một cái, rồi quay lại tiếp tục trò chuyện với chàng trai. "Bây giờ tao phải làm gì" – hắn sốt sắng hỏi. "Anh Thiên cần phải nói chuyện riêng với Nhi. Anh muốn nói điều gì với Nhi thì hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, em sẽ tạo điều kiện cho hai người nói chuyện. Chúng ta sẽ làm như thế này.." Linh nói kế hoạch của em cho tôi và Thiên nghe. Em là một người thông minh và hiểu biết, nhiều khi tôi cũng bất ngờ về những ý tưởng của em. Tôi thương em một phần là vì thích sự năng động, sáng tạo của em. Kế hoạch của chúng tôi bắt đầu. Hắn tiến đến chỗ người phục vụ, thì thầm vào tai cô gái, thi thoảng tay chỉ về hướng Nhi. Người phục vụ khẽ mỉm cười gật đầu, cô đưa cho anh chiếc tạp giề của quán, rồi bưng đồ uống mà Nhi gọi trao cho hắn. "Em gửi đồ uống của hai anh chị ạ." – hắn nói, mắt nhìn Nhi không rời. Cô thoáng chút ngạc nhiên khi hắn mang đồ uống đến chỗ cô. Chẳng buồn gặp hắn, cô quay đi nhìn sang hướng khác. Tôi đi ngang qua bàn Nhi, cố tình đụng vào người chàng trai làm anh ta chú ý. Chàng trai qua lại nhìn tôi, thấy vậy, tôi chạy thật nhanh ra bên ngoài quán, núp vào một góc khuất gần đó. Chớp thời điểm ấy, hắn nhanh tay bỏ chiếc điện thoại của chàng trai đang đặt trên mặt bàn vào tap giề, miệng thì hô to: "Anh ơi, anh kia lấy điện thoại của anh rồi." Chàng trai giật mình, nhìn xuống mặt bàn không thấy chiếc điện thoại đâu, vội vang đứng dậy chạy đi tìm kiến tôi. Vậy là kế hoạch lừa chàng trai kia đi thành công mĩ mãn. Ở bên trong quán cà phê. Hắn ngồi xuống đối diện với Nhi. Cô chứng kiến hết sự việc xảy ra từ nãy đến giờ nhưng không nói gì. Cô biết đó là vở kịch do chúng tôi bày ra. Cô khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn hắn. "Anh làm cái trò gì vậy?" "Là anh hỏi em câu đó chứ. Em đang làm cái trò gì, kia là ai vậy?" Có đôi chút ngập ngừng xuất hiện nơi cô. Cô vẫn ra vẻ lạnh lùng, nhìn hắn. "Là người yêu mới của em" Câu nói ấy phát ra từ miệng cô chẳng khác gì nhát dao đâm thật sâu vào trái tim hắn. "Còn anh, giờ anh trở thành người yêu cũ của em rồi sao" – hắn nói như thể gắt lên với cô. Cô vẫn giữ dáng vẻ đó, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ từ bao giờ. Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, qua khóe môi, chảy xuống cằm cô. Cô khóc, vẫn cố kìm những tiếng nức nở không cho nó phát ra. "Làm gì có ai yêu nhau mà một tháng không gặp mặt, không nhắn tin gọi điện cho nhau chứ." Hắn nhìn cô mà lòng đau đớn, hắn muốn đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên đôi mắt cô, nhưng hắn không thể, hắn đâu còn tư cách gì nữa, cô đã có người yêu mới, một người yêu cô, quan tâm cô, chăm sóc cô nhiều hơn hắn. Hắn nắm chặt tay vào cạnh bàn, muốn nói với cô một điều gì nữa. Chưa kịp nói thì chàng trai đã quay trở lại, hắn vội vàng đứng dậy, cúi người xuống chào chàng trai. "Em xin lỗi anh nhé, điện thoại của anh rơi xuống đất, không phải anh kia lấy đâu ạ, em gửi lại anh" Rồi hắn chỉ tay về phía Nhi, nói thêm: "Chị ấy bị viêm amidam và mùa này thường lạnh tay, anh nên gọi thức uống nóng cho chị ấy nhé. Chị ấy thích uống capuchino và chụp ảnh. Anh nên cầm mấy ảnh khi chụp cùng chị ấy như vậy trong ảnh chị ấy sẽ đẹp hơn, còn nữa.." Hắn quay ra nhìn Nhi, nhìn vào ánh mắt cô. Hắn bỗng không thể nói thêm được nữa. Người con gái ấy, phải rồi, đã không còn thuộc về hắn. Đưa chiếc điện thoại cho chàng trai, hắn đi đến chỗ người phục vụ, cởi chiếc tạp giề trả lại cô gái. Hắn cúi người cảm ơn cô phục vụ rồi đi về, bỏ lại Nhi một mình đang ngỡ ngàng nhìn hắn. Cô như không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe nữa. Đã lâu rồi, từ khi hắn đi làm, hắn bỏ mặc cô. Nhiều khi cô muốn gặp hắn mà không được. Chỉ có thể gọi điện, nhắn tin và hắn toàn nói những điều đối với cô là vô nghĩa. Cô đã cho rằng hắn không còn quan tâm cô, vậy mà.. Cô vụt dậy chạy thật nhanh đuổi theo hắn, bỏ mặc chàng trai còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chuyện gì đã làm nước mắt cô rơi. Hắn chưa đi xa, cô chạy đến níu cánh tay hắn. "Sao anh biết em bị viêm amidan, em đã nói với anh bao giờ đâu." Hắn quay người lại, đưa tay lên bỏ chiếc mũ áo trên đầu xuống. Hắn gạt tay cô ra, rồi cho hai tay vào trong túi áo. "Mỗi lần thời tiết trở gió, em ăn rất khó nuốt, nên anh nghĩ em bị viêm thôi amidam thôi." Cô ngây ngất nhìn hắn, nhìn chàng trai cô đã yêu suốt ba năm qua. Cô đã cho rằng, anh là kẻ ngốc trong cuộc tình này, rằng cô phải chịu thiệt thòi khi vẫn yêu hắn. Cô đâu biết hắn quan tâm đến cô nhiều như vậy. Thì ra, kẻ ngốc thực sự chính là cô. "Tại sao, sao trước đây anh không nói ra những lời này, anh nói ra thì em đã không giận anh rồi." Hắn ngước mắt lên bầu trời rồi nhắm lại. Hít một hơi thật sâu, hắn cúi xuống nhìn Nhi với ánh mắt đầy âu yếm và mỉm cười. "Anh làm gì có cơ hội để nói đâu em, mà anh biết thì anh làm cho em thôi chứ đâu phải nói ra. Anh nghĩ em sẽ hiểu." Cô cố mỉm cười, dù nước mắt vẫn còn đang rơi. "Anh ngốc thế. Em.. em không còn giận anh nữa đâu." Tiến lại gần Nhi, hắn đưa tay ra khẽ vuốt ve mái tóc cô. Hắn thực sự cảm thấy nhẹ lòng hơn khi cô không còn giận hắn, chỉ vậy thôi. Giờ hắn đã trở thành người yêu cũ. Bên trong kia, có một chàng trai đang đợi cô, cho cô được những điều cô muốn, một chàng trai yêu cô nhiều như hắn yêu cô vậy. "Em không giận nữa là anh vui rồi. Giờ em đã có người yêu mới, có lẽ anh nên về thôi." Hắn thu tay bỏ vào trong túi áo rồi quay lưng lại với Nhi bước đi. "Nhưng em không yêu anh ấy, người em yêu là anh." Nhi thét lên vang vọng cả vùng không gian. Cô ngồi sụp xuống, khóc nức nở. "Em chỉ muốn chọc tức anh thôi, em không yêu anh ấy. Sao anh lại muốn đi, anh không có ý định giành lại em à?" Hắn đứng lại. Có lẽ tiếng khóc của Nhi làm hắn không lỡ rời đi. Hắn chỉ đứng đó không quay lại nhìn cô. "Anh cười nhưng trái tim anh lúc này đau lắm em ạ, đâu phải lúc nào anh cũng có thể vui vẻ được. Anh có thể là một thằng ngốc, nhưng là một thằng ngốc trân thành trong tình yêu. Giờ anh đã trở thành người yêu cũ của em, anh cần thời gian để quên đi niềm đau này. Anh cũng không muốn để chàng trai kia hay bất khì người nào trải qua cảm giác bây giờ của anh. Chào em nhé!" Nói rồi hắn tiếp tục bước đi về phía chúng tôi đang đứng đợi. Tôi và Linh giang rộng vòng tay ôm lấy hắn, cùng nhau bước đi trên con đường về, bỏ lại Nhi đằng sau với chàng trai đang đứng đợi cô trước cửa quán cà phê.